Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 38: Luận Bàn






Dịch Tuyết Phùng trước khi tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã cảm giác trong miệng mình tựa hồ có thứ gì, hắn mờ mịt cắn cắn, vài giọt chất lỏng thuận khóe môi chảy vào miệng, hù hắn suýt chút nữa từ trên giường nhảy lên.
Dịch Tuyết Phùng triệt để thanh tỉnh, hắn phi phi hai cái nhổ thứ trong miệng ra, lúc này mới nhìn rõ thứ vừa rồi ngậm trong miệng mình là một nhúm cỏ.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng gần như tức điên lên, không cần nghĩ cũng biết đây là người nào làm ra, hắn lung tung khoác một cái áo ngoài, giày cũng không mang thịch thịch chạy ra ngoài.
"Ninh, Ngu!"
Dịch Tuyết Phùng vén rèm châu nổi giận đùng đùng xông ra ngoài, quyết định không giết chết cũng phải đồng quy vu tận cùng y!
Ninh Ngu vẫn như cũ ngồi bên ngoài, đang ung dung thong thả phẩm trà, thoáng nhìn qua hắn tóc tai bù xù quần áo tán loạn chạy ra, hơi nhướng mày, không đợi Dịch Tuyết Phùng mắng y trước, vẫn lạnh lùng nói: "Điên điên khùng khùng còn ra thể thống gì? Chuẩn bị xong mới được ra ngoài gặp người."
Đầu óc Dịch Tuyết Phùng bị chọc tức, vang lên một trận ong ong, hắn từ nhỏ đến lớn còn chưa từng tức giận đến như vậy, hơn nữa còn là Ninh Ngu.
Hắn không quan tâm lời răng dạy của y, trực tiếp ném nhúm cỏ thẳng tới chén trà trong tay Ninh Ngu, cả giận nói: "Đây chính là chuyện tốt ngươi làm sao? Ta làm sai chuyện gì khiến ngươi phải đối xử với ta như vậy? Nào có người như vậy!"
Dịch Tuyết Phùng tức giận suýt khóc.
Hắn hiếm khí nổi nóng, càng không mắng người, lần thô tục duy nhất chính là lần khi bé học Ninh Ngu nói câu "Con mẹ nó" kia, cho dù hiện tại tức giận thành dáng vẻ như vậy, hắn cũng chỉ có thể lặp đi lặp lại "Nào có người như vậy".
Ninh Ngu không ngờ tiểu tử này lại gan to bằng trời dám vứt nhúm cỏ vào chén trà của y, lúc này cũng nổi giận: "Ngươi đêm hôm khuya khoắt cắn tay ta ta còn chưa truy cứu ngươi, ngươi còn dám chủ động tới kiếm chuyện? Muốn tìm chết đến vậy sao?!"
Dịch Tuyết Phùng bị y mắng đến ngốc lăng, ngạc nhiên nhìn lại: "Là ngươi điên hay ta điên rồi? Ta yên lành ngủ phần ta, đêm hôm khuya khoắt đi cắn ngươi làm gì?"
Ninh Ngu không có mặt mũi nói tự mình chạy vào đâm mặt quấy nhiễu người ta đang mộng đẹp, hừ lạnh một tiếng, thành thục quăng nồi: "Dù sao cũng là ngươi sai, bớt nói nhảm cho ta nhờ."
Dịch Tuyết Phùng tức giận đến mức môi răng run rẩy, đứng nửa ngày cũng không biết làm sao nói chuyện với loại người man rợ không nói đạo lý này, hắn hít sâu một hơi, không quan tâm cái gì tính tốt hay tính xấu nữa, tiến lên giơ chân đạp một cước vào đầu gối đối phương.
Nhưng Ninh Ngu da dày thịt béo, hắn còn không mang giày, đạp một cước còn chưa hả giận chân đã đau gần chết.
Dịch Tuyết Phùng ngồi chồm hỗm bưng mu bàn chân, đầu óc mê man.
"Sao y có thể đối xử với ta như vậy? Nào có người như vậy?" Dịch Tuyết Phùng ngơ ngơ ngác ngác, đau đớn khiến đầu óc hắn thanh tỉnh nháy mắt, linh quang chợt lóe đột nhiên nghĩ đến câu ác độc.
Hai mắt hắn vì tức giận mà ầng ậng nước, mím môi ngẩng đầu nhìn y chằm chằm, cố gắng làm chính mình trở nên hung hăng hơn, có điều âm thanh lại mang theo tiếng khóc nức nở, trực tiếp khiến khí thế giảm hơn nửa.
"Ninh kiếm tôn, ngươi thật đúng là ác độc!"
Ninh Ngu: "..."
Ngón chân Dịch Tuyết Phùng đá lên đầu gối của Ninh Ngu, như đụng phải tường đồng vách sắt, đau đớn đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, ngồi chồm hỗm dưới đất nửa ngày không đứng lên nổi.
Ninh Ngu bị hắn chọc tức đến bật cười, tiểu vô liêm sỉ này gan to bằng trời dám đá y, chính mình lại mang dáng vẻ bị ức hiếp như thế, giả vờ cho ai xem.
Ninh Ngu nghĩ tới đây, đột nhiên cả người cứng đờ, trong lòng dâng lên một loại dự cảm xấu.

Tâm địa y sắt đá, đối với tiểu vô liêm sỉ đóng vai đáng thương có thể ngoảnh mặt làm ngơ, thế nhưng Thu Mãn Khê không giống vậy, sư tôn của y vốn nhẹ dạ cả tin, đối xử với tất cả mọi người đều ôn nhu tựa như mưa thuận gió hoà, huống chi tiểu tử này còn có một bề ngoài đáng thương chuyên lừa gạt người khác như vậy.
Ninh Ngu đột nhiên cảm giác tay mình bắt đầu ẩn ẩn đau.
Dịch Tuyết Phùng còn đang ôm mu bàn chân xuýt xoa, xem ra đau đớn không nhẹ.
Ninh Ngu giãy dụa hồi lâu, thoáng nhìn chân trời bên ngoài đã bắt đầu sáng choang, cắn răng, gian nan cúi người ngồi xổm trước mặt Dịch Tuyết Phùng, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu an ủi: "Còn, còn đau không?"
Chỉ là khí tràng Ninh Ngu rất nặng, câu an ủi bị y dùng dáng vẻ "Trong vòng ba ngày lấy mạng chó này của ngươi " nói ra, trực tiếp khiến người được an ủi cảm thấy ta sắp chết đến nơi rồi.
Dịch Tuyết Phùng còn đang nổi nóng, Ninh Ngu dựa gần một chút hắn lập tức bùng nổ, cả giận nói: "Tránh ra!"
Ninh Ngu cố nhẫn nhịn, nói: "Ta xem cho ngươi một chút."
Dịch Tuyết Phùng nói: "Không cần ngươi giả bộ hảo tâm."
Ninh Ngu nói: "Được, vậy ngươi đảm bảo lát nữa sư tôn ta đến ngươi không được cáo trạng với hắn."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng không thể tin nhìn y, nguyên bản hắn còn tưởng rằng lương tâm Ninh Ngu phá lệ bộc phát mới tới an ủi hắn, ai ngờ y chỉ đơn giản sợ Thu Mãn Khê trách phạt.
Dịch Tuyết Phùng lần thứ hai giận sôi gan sôi ruột, nói: "Được."
Ninh Ngu thấy hắn đáp ứng, lập tức đứng lên, xoay người lãnh khốc vô tình rời đi.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Ninh Ngu đi không bao lâu, Thu Mãn Khê liền lắc quạt khẽ hát bước vào.
Hắn vừa đẩy cửa ra, thoáng nhìn xuống người đang ngồi dưới đất ôm đầu gối, tội nghiệp đến mức phảng phất như chó con bị người vứt bỏ - Dịch Tuyết Phùng.
Thu Mãn Khê khép quạt, "Bá" một tiếng giòn tang, hắn bước nhanh đến, khuỵu một chân xuống đất, ôn nhu nói: "Đồ nhi, sao lại ngồi dưới đất, không thấy lạnh sao? Mau đứng lên."
Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu, đuôi mắt ửng đỏ nhìn Thu Mãn Khê, âm thanh còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Sư tôn."
Thu Mãn Khê bị tiếng "Sư tôn" này của hắn làm cho tâm mềm nhũn, vội xoa xoa đầu hắn, dụ dỗ nói: "Ngoan, không khóc, là sư huynh ngươi bắt nạt ngươi sao?"
Dịch Tuyết Phùng quay đầu đi, biệt nữu nói: "Y mới không phải sư huynh của ta, ta không quen biết y."
Thu Mãn Khê thấy thần sắc hắn liền biết hắn đang nói lời vô nghĩa, thế nhưng vẫn săn sóc không vạch trần.
"Được được được, không quen y, đồ nhi không muốn quen thì không quen."
Dịch Tuyết Phùng được Thu Mãn Khê dỗ một hồi, mới bất đắc dĩ đứng lên, khập khễnh ngồi lên giường nệm bên cạnh.
Thu Mãn Khê nói: "Chân bị làm sao vậy?"
Dịch Tuyết Phùng buồn bực nói: "Ninh Ngu dẵm lên."
Thu Mãn Khê cau mày nói: "Y dám? Thật quá đáng, đợi lát nữa sư tôn báo thù cho con."
Dịch Tuyết Phùng lúc này mới gật đầu, nhanh chóng nháy mắt mấy cái thu hồi nước mắt rưng rưng, ôm lấy Thu Mãn Khê nở một nụ cười ngoan ngoãn.
Bị mưu hại mà không tự biết - Ninh kiếm tôn từ trong viện Dịch Tuyết Phùng đi ra, trước mặt gặp phải Tước Thanh đang che dù.
Tước Thanh đại khái vừa ra khỏi cửa, thoáng nhìn thấy y lập tức trưng ra vẻ mặt "Thật xúi quẩy" chán ghét, nàng như mọi ngày ân cần hỏi thăm Ninh Ngu: "Ngươi khi nào thì đi chết?"
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu mặt không đổi sắc lướt qua bên cạnh, không thèm để ý đến nàng.
Tước Thanh tâm bình khí hòa thăm hỏi xong cũng cười lạnh một tiếng, không nói một lời lướt qua người y.
Đại điển Tiên đạo chỉ còn vài ngày nữa liền kết thúc, Tống Kính Sênh cùng Nam Túng đều ở cửa thành Hàn Hoài Xuyên chờ kết thúc, Ninh Ngu không muốn xem náo nhiệt, đơn giản trở lại tiếp tục cùng Thanh Xuyên Quân thương nghị chuyện u hồn Man Hoang kia.
Trên trường diễn võ Hàn Hoài Xuyên, Dạ Phương Thảo bị một kiếm đâm đến suýt chút nữa đụng phải kết giới trên đài, thế ngàn cân treo sợi tóc ra sức dùng linh lực vung trên mặt đất vẽ ra một nửa hình tròn vặn vẹo, vừa vặn tiếp được thân thể chính mình suýt nữa rơi thẳng xuống đất.
Đối diện, kiếm tu sư huynh chỉ một kiếm đã quét bay hắn chau mày, nói: "Được rồi!"
Các sư huynh đệ vây xem bên cạnh cũng dồn dập vây đến, mồm năm miệng mười: "Được rồi Dạ sư đệ, ngươi là đạo tu ngự thú, mắc cái gì muốn luận bàn kiếm thuật với một kiếm tu?"
"Giang sư huynh bây giờ còn đang hôn mê, ngươi đừng làm việc gì ngu ngốc."
"Đúng đấy, sư huynh nói phải."
Dạ Phương Thảo từ dưới đất bò dậy, cúi đầu nhìn bàn tay nắm kiếm không ngừng run rẩy của mình, luồng cảm giác vô lực lần thứ hai dâng lên.
Từ sau khi trở lại từ đại điển Tiên đạo, cảm giác này vẫn quanh quẩn ở trong lòng hắn, cảnh tượng Giang Tức Vọng trọng thương ngã xuống đất không khác nào ác mộng lần lượt hiện ra trước mặt hắn, người thiếu niên xưa nay hăng hái kiêu căng tự mãn, đây là lần đầu tiên gặp phải một việc không thể ra sức như vậy.
Dạ Phương Thảo mỗi thời mỗi khắc đều suy nghĩ: Nếu như lúc đó tu vi của ta có thể mạnh hơn một chút, nhanh chóng thuần hóa linh thú kia, có lẽ sư huynh sẽ không thụ thương nặng như vậy.
Loại uất ức cùng hổ thẹn này khiến Dạ Phương Thảo như biến thành người khác, trời còn chưa sáng đã vô cùng lo lắng đến trường diễn võ, muốn cùng sư huynh đệ kiếm tu luận bàn nâng cao tu vi.
Hắn một lòng một dạ chỉ muốn ngự thú, ngay cả kiếm cũng không thế nắm chặt, vô số lần bị đánh bay ra ngoài, thế nhưng mỗi lần như vậy vẫn gian nan bò lên, tiếp tục luận bàn.
Các sư huynh đệ đứng một bên quan sát dồn dập một bộ đau răng, có chút hoài nghi Dạ Phương Thảo bị linh lực phản phệ nên ảnh hưởng đầu óc rồi phải không, nếu không tại sao lại làm những việc không tự lượng sức mình như thế này?
Rốt cục, kiếm tu luận bàn cùng hắn không thể nhịn được nữa, đoạt lấy kiếm trong tay hắn, lạnh lùng nói: "Được rồi!"
Trên mặt Dạ Phương Thảo còn bị trầy da, hắn mím môi đứng tại chỗ không nói một lời.
Kiếm tu nói: "Ta biết ngươi tự trách, thế nhưng chuyện như vậy ngươi cũng không thể khống chế, Giang sư huynh bị thương thì chữa trị, ngươi ở đây tự mình hại mình có ích lợi gì?"
Dạ Phương Thảo không nói một lời, đoạt lấy kiếm muốn nhảy xuống trường diễn võ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Ngay tại thời điểm Dạ Phương Thảo sắp nhảy xuống, bên cạnh đột nhiên truyền tới một âm thanh cực kỳ gợi đòn.
"Nhá, đây không phải là Dạ đại sư sao?"
Dạ Phương Thảo vừa nghe giọng nói này, lập tức ngẩng đầu quét một vòng, rốt cục cũng dừng lại trên một nhánh cây, trợn mắt nhìn: "Thu Tương Hành!"
Thu Tương Hành không biết đứng ở đó bao lâu rồi, hắn cong môi nở nụ cười, nhẹ nhàng hạ xuống từ trên cây—— chỉ là lúc rơi xuống đất hắn suýt nữa khuỵu chân, cưỡng ép đứng vững vàng, một bộ cao thâm khó dò.
Tính khí Dạ Phương Thảo thập phần táo bạo, mấy ngày nay áp chế quá lâu, nhìn thấy kẻ cầm đầu lập tức hung ác xông lại phía hắn, sư huynh đệ bên cạnh sợ hắn trên đất Hàn Hoài Xuyên giết người diệt khẩu, vội vàng ngăn hắn lại.
"Sư đệ sư đệ! Bình tĩnh một chút, hắn là đệ tử của Thu trưởng lão Thu Mãn Khê, là Thu trưởng lão đó! Không thể động vào!"
"Mau, mau đè hắn xuống, hắn muốn triệu hồi Ánh Hồng rồi!"
Mọi người ba chân bốn cẳng chế trụ Dạ Phương Thảo.
Thu Tương Hành cười dài nói: "Vừa rồi vị đạo hữu kia nói rất chính xác, ngươi - một đạo tu ngự thú cùng kiếm tu luận bàn cái gì vậy nha, rõ ràng là tự mình hại mình mà, muốn so tài, không bằng so với ta thử xem?"
Dạ Phương Thảo vừa nghe, lập tức nói: "Buông ta ra, là tiểu tử kia chủ động đến tìm chết, không phải ta chủ động gây chuyện!"
Những sư huynh đệ khác vừa nghe, có chút khó xử, nhưng nhìn dáng vẻ Thu Tương Hành thật sự định tìm Dạ Phương Thảo luận bàn, chần chờ một chút mới buông tay ra.
Dạ Phương Thảo cởi ngoại bào, tiện tay ném xuống đất, hướng Thu Tương Hành hô: "Đến!"
Thu Tương Hành không chút khiếp đảm cất bước đi lên trường diễn võ.
Hai người vừa vào võ đài, trận pháp trên đài nhất thời khởi động.
Sân bãi cho đạo tu ngự thú luận bàn so kiếm tu lớn hơn rất nhiều, sư huynh đệ trường bên cạnh đột nhiên bị một cổ lực lượng ôn hòa đẩy lùi về sau mấy bước, vừa ngẩng đầu nhìn lại, trường diễn võ đã tự biến thành một thế giới nhỏ, trên cánh đồng hoang vu mênh mông vô bờ, chỉ có thân ảnh hai thiếu niên đón gió mà đứng.
Dạ Phương Thảo giơ tay thả Ánh Hồng ra, lạnh nhạt nói: "Gọi linh thú của ngươi ra đi."
Ánh Hồng sau khi hạ xuống, nhẹ nhàng cúi đầu cọ cọ Dạ Phương Thảo, Dạ Phương Thảo nâng tay sờ sờ nó, nói: "Ánh Hồng, cho hắn biết thế nào là lễ độ."
Ánh Hồng ngửa mặt lên trời đề gọi hai tiếng, tựa hồ đang đáp lời.
Tâm tình Dạ Phương Thảo khá hơn một chút, nâng tay yên lặng xoa đầu nó: "Thật ngoan."
Thu Tương Hành cười một tiếng, giơ tay triệu hồi linh thú của mình ra, một câu cũng không nói.
Dạ Phương Thảo định để Ánh Hồng tiến lên, ngước mắt vừa nhìn linh thú phía sau Thu Tương Hành, hơi nhướng mày, nói: "Sao ngươi không chữa thương cho nó?"
Thu Tương Hành nói: "Ai? Ngươi nói linh thú?"
Thu Tướng Hành điều khiển linh thú, trên người nó còn lưu lại vết thương do Ánh Hồng cào ra trong đại điển Tiên đạo, có vài chỗ vẫn còn đang chảy máu tươi.
Dạ Phương Thảo gật đầu.
Thu Tương Hành cười nhạo một tiếng, nói: "Chữa thương cho nó tiêu hao rất nhiều linh lực của ta, bất quá chỉ là một súc sinh không biết đau thôi, cần gì phải lãng phí linh lực, ít nói nhảm, mau tới."
Dạ Phương Thảo ngạc nhiên nhìn hắn, một luồng tức giận vô danh đột nhiên một mạch dâng lên, chỉ trong chớp mắt, lại như bị cái gì đó đẩy lùi, tự như thủy triều rút đi.
Đúng rồi, hắn trước đây cũng giống như vậy.
Không chỉ hắn, tất cả mọi người trong tam giới đối với linh thú cùng kiếm linh đều có thái độ như vậy, cảm thấy bọn họ chỉ là vật chết, súc sinh, căn bản không thể so sánh với nhân loại.

Nếu không phải con người, cần gì phải nhọc lòng đi đối xử như vậy?
Mãi đến khi hắn gặp được một kiếm linh khác biệt hoàn toàn với những kiếm linh còn lại - Thiết Vân, ý nghĩ này mới bất tri bất giác thay đổi.
Kiếm linh cùng linh thú căn bản cũng không phải vật chết, cũng không phải đồ vật dựa vào tu sĩ mới có thể sống tạm bợ, bọn họ cũng có sướng vui đau buồn, biết khổ biết đau, không hề khác biệt với nhân loại.
Dạ Phương Thảo hít sâu một hơi, giơ tay ngăn lại Ánh Hồng phẫn nộ muốn nhào tới trước, lạnh lùng nói: "Ta không đánh nhau với linh thú bị thương, hoặc là chấm dứt ở đây, hoặc là ngươi chữa thương cho nó sau đó chúng ta tiếp tục luận bàn."
Thu Tương Hành nhìn hắn như đang nhìn kẻ ngu: "Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy?"
Dạ Phương Thảo lạnh mặt vẫn không nhúc nhích.
Thu Tướng Hành nói: "Cùng lắm chỉ là một con súc sinh mà thôi, nó không ký kết khế ước với ta, chết thì chết, bây giờ lập tức phải đấu võ ngươi lại bảo ta chữa thương cho nó? Là ngươi hay là ta điên rồi?"
Dạ Phương Thảo thập phần quân tử, nói: "Chữa trị."
Thu Tương Hành khó tin được nói: "Hàn Hoài Xuyên các ngươi có phải mỗi người đều có bệnh không? Ngươi như thế này, ngay cả Lâm Phù Ngọc cũng như thế, để cho một kiếm linh gọi hắn là cha, chậc chậc, thực sự không biết các ngươi nghĩ như thế nào, lẽ nào nước ở Hàn Hoài Xuyên uống vào sẽ khiến các ngươi trở nên ngu xuẩn? Muốn ta là Lâm Phàn Quân, đã sớm hạ xuống một đạo thiên lôi..."
Hắn còn chưa nói xong, chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng sấm.
Dạ Phương Thảo cùng Thu Tương Hành đồng loạt giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lại.
Tiếng sấm kia là động tĩnh của kết giới trường diễn võ bị người cưỡng ép xé toang, chỉ thấy sau tiếng sấm kia, một bóng người xuất hiện trong tro bụi đầy trời.
Đợi khi nhìn rõ được mặt người kia, cả hai đều sững sờ.
Ninh Ngu không biết vì sao lại cưỡng ép xé rách kết giới trường diễn võ tiến vào bên trong, sắc mặt y âm trầm tới cực điểm, chầm chậm từng bước một tiến tới trước mặt Thu Tương Hành.
Hàm dưới y nghiến chặt, như đang gắt gao áp chế điều gì, ma đồng lạnh lùng nghiêm nghị trừng Thu Tương Hành cả người phát lạnh, trực tiếp rùng mình một cái.
Ninh Ngu từng chữ từng chữ một khàn khan nói: "Vừa rồi...!Ngươi nói cái gì?"
Thu Tương Hành nuốt nước miếng một cái, có chút lúng ta lúng túng: "Ta...!Ta nói nếu ta là Lâm Phàn Quân, đã sớm..."
Ninh Ngu ngắt lời hắn, khí thế cả người trở nên hung ác như tu la: "Trước đó một câu! Lâm Phù Ngọc...!Cái gì?!"
Mồ hôi lạnh Thu Tương Hành chảy ròng ròng, khó khăn mở miệng: "Lâm Phù Ngọc...!Để một kiếm linh gọi hắn là cha..."
Ma đồng Ninh Ngu mờ mịt trong nháy mắt, y sững sờ đứng tại chỗ hồi lâu, mới đột nhiên nhanh chóng quay người rời đi, bóng lưng có cảm giác hốt hoảng chật vật không nguyên do.
Thu Tương Hành cùng Dạ Phương Thảo hai mặt nhìn nhau, nửa ngày mới lẩm bẩm nói: "Kiếm tôn...!Đây là sốt ruột đi gặp tình lang sao?"
Dạ Phương Thảo: "..."
Người này, sớm muộn gì cũng chết tại cái tật không biết giữ mồm giữ miệng này.
Tác giả có lời muốn nói: Ninh Ngu: Sư tôn, ngươi đánh ta đi.
Đang cầm roi mây định tìm y tính sổ - Thu Mãn Khê:???????????
Mã xem như là rơi một nửa nha, cẩn thận như Trữ lão cẩu, vẫn là muốn xác định một chút, đón lấy liền bắt đầu thăm dò nha.
Chương 10 bên trong tra cho ta, ta làm xong! Là không sai! Ta làm xong! Thời khắc này ta không là một người tại chiến đấu! 【bhi 】 xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.