Một Lần Nữa Bắt Đầu Làm Dark Lord

Chương 8: Đồng minh




Đóng cửa phòng ngủ lại, Tom nhìn hành động của quý tộc bạch kim trước mắt có chút ngốc ra, hắn hoàn toàn không tưởng tượng được rằng người kiêu ngạo sợ dơ như Malfoy lại có thể thuần thục chăm sóc cho trẻ con đến vậy. Nếu như gương mặt này sửa đổi một chút biến thành mặt của Lucius...hắn nhịn không được nổi da gà lên, run rẩy khắp thân thể.


"Là một huynh trưởng, tôi mong rằng cậu nên nói rõ cho tôi biết cậu vừa mới đi nơi nào ? Hơn nữa còn phải ôm theo đứa trẻ này ?" Abraxas nghiêm mặt "Buổi tối tại học viện Hogwarts hết sức nguy hiểm, cậu rốt cuộc đã đi đâu ? Đương nhiên cái này không phải là tôi cố ý muốn biết việc riêng tư của cậu đâu, là do trách nhiệm của huynh trưởng mà thôi."


Trách nhiệm khỉ khô ! Tò mò thì cứ nói thẳng là tò mò đi, tuy nhiên Tom cũng chỉ im lặng tìm chỗ ngồi xuống "Lần đầu tiên ngủ ở một nơi xa lạ, tôi và Harry có chút không quen."


"Cho nên hai người đi bộ từ hai giờ sáng đến bốn giờ sáng ? Nói rõ, hai người đã đi đâu ? À không phải là cậu mới đúng, tôi quên tên nhóc này chẳng biết gì. Là một người anh trai sao cậu lại ngu ngốc đến thế, nó chỉ mới là một đứa bé không có năng lực phản kháng hay chống đối gì, lỡ như hai người gặp chuyện, cậu có thể an toàn trở ra còn nó thì sao ?"


Tom tiếp tục kinh ngạc, Lucius Malfoy theo hắn nhớ chính là một kẻ rất trầm lặng vì sao cha của tên đó lại nói nhiều đến mức này "Trọng điểm, mời anh nói trọng điểm Abraxas."


"Trọng điểm ? Cậu nghe còn không hiểu sao ? Nửa đêm rốt cuộc đã đi đâu ?"


"Chờ một chút, nếu anh đã hỏi tôi như thế tôi cũng muốn hỏi lại một chút, anh là lấy thân phận gì chất vấn tôi ? Huynh trưởng ? Bạn học ? Hay là...người lạ ?"


Abraxas đáng thương chợt ngừng lại, tay hạ xuống "Tôi rất ngạc nhiên về cậu, Tom Riddle, đương nhiên tôi cảm thấy cậu sẽ không thích tôi hô to gọi nhỏ trước cậu đúng không ?" Hắn mỉm cười nói "Tôi dọc theo đường đi quan sát cậu rất nhiều lần, Tom, cùng với chuyện vừa nãy, cậu khiến tôi rất nghi hoặc, cậu rốt cuộc là ai ?"


"Nói như thế chẳng lẽ tôi không phải là Tom Riddle ? Chẳng lẽ tôi có thể qua mặt được vị bạch phù thuỷ vĩ đại Albus Dumbledore ?" Nở nụ cười giả tạo, Tom không biết vì sao hắn càng lúc càng thích nhìn người khác hoang mang kinh hãi vì mình. 


"Không, tôi là muốn nói đến thứ khác. Tôi cảm thấy cậu rất đậm chất Slytherin, so với thuần huyết, biểu hiện và phong thái cậu càng quý tộc hơn." Abraxas đặt Harry đã no nê đang nhắm mắt ngủ trở lại giường "Bộ dáng của cậu dường như rất quen thuộc học viện Hogwarts, đặc biệt tôi có chút muốn biết cậu làm thế nào để vào phòng sinh hoạt chung ? Tôi dường như cũng chưa nói qua mật khẩu với cậu."


{Mở ra.} Tom hé miệng, âm thanh tê tê của xà ngữ vang lên đầy lạnh lẽo và đáng sợ, Abraxas lui về phía sau một bước nhìn Tom "Đây là cái gì ? Thần chú mới sao ?"


"Nếu là tiếng anh nó có nghĩ là mở ra." Tom dựa vào chiếc ghế dài phía sau "Thứ anh vừa nghe gọi là xà ngữ."


"Xà ngữ ? Cậu nói là xà ngữ ?" Abraxas Malfoy hoảng hồn che miệng cúi đầu nhìn xem Harry có tỉnh giấc không "Nhưng chẳng phải chỉ có hậu duệ Slytherin mới làm được điều đó thôi sao ?"


"Gaunt...gia tộc Gaunt là hậu duệ cuối cùng của dòng dõi Slytherin. Bất hạnh thay, tôi lại là người trong gia tộc này, nói cách khác tôi cùng Salazar có huyết thống liên quan đến nhau."


Vừa nghĩ đến người mẹ ngốc của mình kia, Tom nhịn không được cười lạnh nhưng có chút bi thương, từ góc độ Abraxas nhìn qua cảm thấy Tom đang ở trong trạng thái nguy hiểm "Máu lai, cố tình phải là loại xuất thân này, đôi khi tôi thật không biết Merlin đây là đang ban ân hay là nguyền rủa tôi nữa ?"


Tom nhắm chặt hai mắt lại một lúc lâu mới nói "Malfoy, tôi là hậu duệ cuối cùng của Slytherin, sẽ có ngày tôi đứng trên vinh quang thay đổi thế giới phù thuỷ."


Đối mặt với lời tuyên bố cuồng vọng, Abraxas không biết nói gì chỉ cảm thấy uy áp của người kia mạnh mẽ đánh xuống khiến hắn hơi run rẩy. Trong mắt bỗng toát ra sự điên cuồng.


"Đương nhiên...ngài là Slytherin, chủ nhân của tôi."


Nhưng loại thừa nhận này lại khiến hắn không cảm thấy cao hứng, ngược lại hắn chợt cười lạnh.


"Thu hồi tính toán nhỏ nhặt trong lòng anh, Malfoy. Tôi so với suy nghĩ của anh còn hiểu đám người nhà Malfoy anh gấp trăm lần ! Tôi sẽ đặt lời nói của anh ở trong lòng. Đương nhiên, tôi cũng sẽ bày ra thực lực của mình để chứng minh cho anh thấy thấy, lúc ấy anh quyết định cũng không muộn."


Giống như năm đó, say mê lực lượng của hắn, gia chủ Malfoy. Không lâu nữa, tên đó sẽ lại trở thành tôi tớ thân cận của Chúa Tể Hắc Ám. Một ngày không xa...


Nhìn Abraxas biến mất ở cánh cửa, Tom nhịn không được mỉm cười.


*02.02.2018*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.