Một Lần Không Cẩn Thận Thành Đạo Tổ

Chương 7: Người Phụ Nữ Bị Bạo Hành Gia Đình





Cho nên lực đập của Bạch Xu Hoà cũng chỉ đủ để khiến Trần Minh cảm thấy rất đau đớn mà thôi, hoàn toàn không tạo thành nguy hiểm nào cả.
Trong việc kiểm soát sức mạnh thì khả năng tính toán của cô vẫn luôn rất chính xác.“Đi nấu cơm đi.”“Cô…”“Nếu như anh không muốn nấu cơm thì cũng không phải là không được.” Bạch Xu Hoà vung vẩy chiếc ghế trong tay, dáng vẻ lắc lư của cô giống như muốn đập vào đầu Trần Minh thêm lần nữa: “Tôi lại đập thêm một cái nữa, đập cho đầu anh choáng váng luôn, vậy thì hôm nay anh không cần phải nấu cơm nữa rồi, đương nhiên là cũng không cần ăn cơm luôn.”Trong lòng Trần Minh không ngừng bốc lên lửa giận, hắn không thể nào quên được cảm giác đau đớn khi bị cái ghế đẩu đó đập vào đầu, bây giờ đầu hắn vẫn còn hơi đau nhức đây nè.“Bạch Xu Hoà, cô như thế là bạo lực gia đình! Cô có tin là tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô không hả?”Trần Minh hét lớn, sau khi gào xong thì hắn liền nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Bạch Xu Hoà, trong lòng hắn chợt không còn chút tự tin nào nữa.“Giữa vợ chồng với nhau khó tránh khỏi việc sẽ xảy ra một vài xích mích nhỏ, dưới tình thế cấp bách cũng có thể sẽ kích động hơn một chút.” Bạch Xu Hoà nhớ lại những lời mà Trần Minh từng nói trong trí nhớ rồi trả lại nguyên văn cho hắn: “Anh đi nấu cơm đi, vừa rồi là tôi quá kích động, thế nhưng cũng phải trách dáng vẻ của anh cực kỳ muốn ăn đòn như thế, anh lại tự động đưa ghế tới trước mặt tôi, tôi không thể nào không đập nhẹ vào đầu anh được, mặc dù vẫn là dùng ghế đập đầu thế nhưng đầu của anh vẫn đau hơn đấy nhỉ.”“Đi đi, ngoan ngoãn làm cơm cho xong, vậy thì tôi sẽ không thể đập ghế vào đầu anh được nữa rồi.”Sắc mặt của Trần Minh lúc trắng lúc xanh, hắn luôn cảm thấy mấy lời này của Bạch Xu Hoà có hơi quen tai, giống như là hắn đã từng nghe thấy ở chỗ nào đó.

Sau đó hắn lập tức nhớ ra, đó chẳng phải là những lời mà lúc trước hắn đã nói với cô hay sao?“Có đi hay không?”“Tôi lập tức đi.”“Rất tốt.”Thật ra thì Trần Minh cũng muốn nổi giận lắm, nhưng mà bây giờ hắn đã hiểu được rồi, dường như hắn không đánh lại người phụ nữ này.
Hắn cắn răng đi vào nhà bếp và bắt đầu nấu cơm.Trong lúc rửa rau thì hắn lén nhìn về phía phòng khách, Bạch Xu Hoà vẫn ngồi trên ghế sô pha và đôi mắt cô vẫn nhắm chặt như trước.
Trong tay Trần Minh cầm một con dao làm bếp, hắn vừa mới đi ra khỏi nhà bếp thì Bạch Xu Hoà đã mở mắt ra và đi tới trước mặt hắn.“Có chuyện gì sao?”Trong lúc nói chuyện thì cô cũng đã lấy con dao từ tay hắn rồi đi vào nhà bếp: “Không chặt xương được à?”Trần Minh: Không phải, hắn muốn chém người phụ nữ này nhưng lại cảm thấy có thể sẽ không thành công và có khi còn bị cô chém ngược lại, cho nên hắn vẫn đang do dự.“Tôi làm mẫu cho anh xem thử một lần.”Khi Bạch Xu Hoà giơ con dao lên và chặt xuống, con dao làm bếp nhanh chóng tiếp xúc với khúc xương, khi cô chặt lìa khúc xương lớn như thế thì hắn cũng đã từ bỏ ý định dùng dao chém cô rồi.Sau khi quan sát cách chặt xương của Bạch Xu Hoà thì Trần Minh cũng đã đưa ra kết luận là hắn không thể nào chém cô được.

Mỗi nhát dao của cô rơi xuống là tạo thành mỗi khúc xương vuông vức, dường như còn không dùng bao nhiêu sức lực.Lần này Trần Minh đã ổn định nấu cơm rồi, hắn cũng không dám nảy sinh ra suy nghĩ đen tối nào nữa.Trần Hạo Thần vô cùng khiếp sợ với việc Trần Minh “chủ động” nấu cơm như thế này.“Bố của con nói, về sau bố con bao hết cơm tối.”Vẻ mặt Trần Minh nặng nề, hắn không nói gì nhưng hắn cũng không phản bác lại, hắn chỉ cúi đầu cố gắng xới cơm, trong đầu lại nghĩ tới đủ loại biện pháp trả đũa, hắn muốn dạy cho người phụ nữ này một bài học.Ngày nào Trần Minh cũng suy nghĩ phải phản kháng như thế nào, hắn muốn quay lại những ngày trước kia, khoảng thời gian mà hắn nói gì thì người phụ nữ này cũng không dám cãi lại.
Hắn đánh cô hay mắng cô thì cô cũng chỉ có thể than khóc mà thôi, sau khi xong việc thì cô vẫn phải ngoan ngoãn hầu hạ hắn.Tưởng tượng vẫn luôn tốt đẹp như thế, mỗi đêm hắn đều ngả ra đất nghỉ ngơi, mà người phụ nữ kia thì lại xếp bằng ngồi thiền trên giường.
Hắn cảm thấy người phụ nữ này điên rồi.

Trong khoảng thời gian gần đây, mặc kệ là hắn muốn ra tay làm gì đó thì đối phương đều sẽ dựa theo ý định của hắn mà trả lại hết trên người hắn, điều này khiến hắn đau đớn không thôi.“Ngày mai anh còn phải đi làm kiếm tiền nữa, anh không cần phải nhìn tôi chằm chằm như thế đâu, cho dù nhìn cả đêm thì anh cũng không đánh lại tôi, ngoan ngoãn đi ngủ đi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.