Một Lần Không Cẩn Thận Thành Đạo Tổ

Chương 52: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão





“Dù sao thì tụi con cũng không sống lại mẹ mà, mẹ cứ để tụi con nhìn thấy mẹ rồi khóc với mẹ thêm hai ba lần nữa đi.
Đợi đến lúc tụi con chết thì cũng không còn mẹ nữa rồi.” Lời này của Hạ Tiến Tài là thiệt tình.Kim Huệ gật đầu mạnh một cái, nước mắt bị nghẹn lại cuối cùng cũng không thể khống chế nổi nữa rơi tí tách nhỏ giọt trên mặt đất.Nhiều năm trước mẹ bà ấy đã đi rồi.

Tuy rằng mẹ bà ấy không cần mẫn bằng mẹ hồi trước mà cũng có chút suy tính riêng nhưng rốt cuộc thì vẫn là vì phải mệt nhọc lo lắng cho con cháu nên mới đi sớm như vậy.Giờ bà ấy có chút hối hận, hồi trẻ sao mình lại không mời giúp việc mà cứ một hai phải để mẹ tới nhọc lòng chứ?Nếu có giúp việc thì có khi mẹ có thể đi luyện bộ kiếm pháp kia rồi kéo dài tuổi thọ một chút, cũng sẽ không đi sớm đến vậy.Bạch Xu Hoà nhìn thấy sự hối hận rõ ràng trong mắt hai người.
Không biết là bọn họ nghĩ thông kiểu gì nhưng nếu như nguyên chủ ở chỗ này nhìn thấy trong ba đứa con của mình vẫn còn một đứa tỉnh ngộ thì có lẽ bà ấy sẽ không đau lòng đến vậy.“Sau này muốn khóc thì có thể lên trên núi khóc cùng mẹ, sẽ không ai ngăn cản các con.”Nghe vậy Hạ Tiến Tài với Kim Huệ đều dở khóc dở cười, bà cụ đúng là càng sống càng hồ đôồ loại lời này cũng có thể nói ra được nữa.
Bọn họ chính là ông bà già hơn bảy mươi rồi, bà cụ thật sự nghĩ bọn họ vẫn là con nít có thể oà khóc không kiêng nể gì à?“Vậy không phải cho người ta cười nhạo à mẹ?” Hạ Tiến Tài nói vậy nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, rốt cuộc thì cái chấp niệm tồn tại suốt mấy thập niên kia cũng biến mất rồi.Bạch Xu Hoà mỉm cười: “Các con muốn khóc thì cứ khóc, không ai cười nhạo các con đâu.
Trên núi đều là người lớn cả, không có người nào nhỏ tuổi hơn hai đứa đâu.”Hạ Tiến Tài với Kim Huệ nghĩ tới nhóm cụ ông cụ bà không thèm xuống núi cứ sống mãi ở trên núi kia, hình như ai trong số bọn họ cũng gần tới trăm tuổi rồi thì phải? Tính theo bối phận thì đúng là bọn họ nhỏ nhất rồi.Hình như là khóc với một đám người lớn thì cũng chẳng sao.Thấy sắp giữa trưa nên Kim Huệ vội vàng đứng lên kéo Hạ Tiến Tài: “Sắp tới giờ cơm rồi, chúng ta mau đi nấu cơm đi đừng để mẹ đói.”Bạch Xu Hoà nhìn bọn họ run run rẩy rẩy đi tới phòng bếp thì bà lưu loát đứng lên chặn trước mặt bọn họ: “Được rồi, để mẹ nấu bữa này, ăn xong rồi về nhanh đi.”“Vậy để chúng con giúp mẹ rửa rau.” Kim Huệ nói, trong lòng có chút chua xót, đã nhiều năm rồi bà ấy không được ăn đồ bà cụ nấu, giờ nghĩ lại những món ăn năm ấy đúng thật là cực kỳ ngon miệng.Hạ Tiến Tài nhìn nhau với bà ấy, họ đều hiểu trong lòng người kia đang nghĩ cái gì.

Hôm nay bọn họ thật tình đối tốt với bà cụ nên bà cụ cũng định chân thành đối đãi lại bọn họ, khi thấy bọn họ không tiện thì cũng tình nguyện đi nấu cơm cho bọn họ.Hai người cũng không thể giúp gì trừ việc rửa sạch nguyên liệu và vo gạo nên đành đứng ở một bên nhìn bà cụ bận rộn.Bạch Xu Hoà cắt sợi khoai tây cực kỳ nhanh làm hai người họ nhìn mà hoa cả mắt, sợi khoai được cắt ra đều có kích thước gần gần như nhau.
Lúc cắt thịt thì mỗi miếng thịt cũng đều đều nhau.
Từ ban đầu là có hơi cay mũi giờ bọn họ đã chuyển sang trợn mắt há mồm cùng với tâm phục khẩu phục.Mẹ vẫn là mẹ, dù có già thì mẹ vẫn mạnh nhất.Lúc ăn cơm hai người đều liên tục giơ tay gạt nước mắt.Bạch Xu Hoà đánh gãy biểu cảm nhớ về quá khứ cười hạnh phúc của bọn họ: “Ăn xong rồi khóc, trời lạnh tí nữa đồ ăn cũng lạnh theo đấy.”Hạ Tiến Tài, Kim Huệ:”...”Lúc hai người đi là Bạch Xu Hoà đưa họ lên xe, trước khi đi còn dặn dò hai câu: “Rảnh thì đi luyện kiếm đi, nó có lợi cho thân thể.

Không có việc thì đừng khóc, già rồi khóc nhiều dễ gây mù loà lắm.”Hai người vội vàng gật đầu, lúc ngồi trên xe bọn họ vẫn trông mong nhìn chằm chằm vào Bạch Xu Hoà đang đứng ở bên ngoài.
Khi xe chạy bọn họ còn không ngừng ngoái nhìn ra sau tới khi không nhìn thấy bà cụ nữa thì thôi.Hạ Tiến Tài cầm lấy tay Kim Huệ thở dài một hơi: “Vẫn là mẹ tốt nhất.”“Đúng vậy, trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, bài hát này không lừa chúng ta.” Kim Huệ dựa vào vai Hạ Tiến Tài: “Tiến Tài này, tại sao chúng ta không nghĩ thông từ sớm nhỉ?”“Tôi cũng không biết nữa.”Kim Huệ ngồi thẳng lên nhìn Hạ Tiến Tài hỏi: “Mấy năm trước không phải ông nghỉ chơi game rồi à? Sao lại muốn lừa mẹ?”“Không phải bà cũng ít trang điểm rồi à? Thế sao còn nói với mẹ là lúc rảnh thì nghiên cứu cách trang điểm của người già.”Hai người nhìn nhau trong chốc lát rồi đều không trả lời câu hỏi của nhau..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.