Một Lần Không Cẩn Thận Thành Đạo Tổ

Chương 38: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão





Không biết vì sao mà con đường tu luyện của bà cứ bị cản trở mãi.
Những khó khăn gặp phải trong quá khứ càng khiến bà trở nên bế tắc hơn.

Mặc dù việc tu luyện diễn ra rất suôn sẻ, thế nhưng đến khi sắp trở thành tiên thì lại bị nổ tung, còn nổ đẹp như pháo hoa nữa chứ.Theo cách nói của những người trần mắt thịt này thì cách chết của bà có vẻ hơi lãng mạn.Sau khi trải qua hai lần nổ tung, bà đã quyết định kiếp này phải tu luyện thân thể cho thật tốt, cố gắng giúp cho cơ thể khỏe mạnh hơn, vậy thì có lẽ sẽ không nổ tung nữa.Bà không biết liệu bà có thể thành công hay không, nhưng tạm thời cứ thử đi đã.Bà nhặt được cái mạng này, nếu không thử thì sẽ lỗ lắm.Sau khi buổi luyện kiếm hôm nay kết thúc, Đồ Phong mới mò tới bên cạnh Bạch Xu Hoà, nhìn thấy bà thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà thì ông ta chợt bình thản nói: “Bà Bạch à, cuộc sống của tôi vừa quy luật lại khỏe mạnh.
Lần trước tôi đi khám sức khỏe, bác sĩ còn nói tình trạng sức khỏe của tôi rất tốt, không có vấn đề gì cả, chỉ cần không đột ngột xảy ra chuyện thì tôi còn có thể sống tới chín mươi tuổi nữa kìa.”“Tôi có thể sống lâu trăm tuổi.” Bạch Xu Hoà thu dọn ba lô rồi nói tiếp: “Có lẽ là tôi sẽ phá kỷ lục thế giới, ông có muốn so với tôi không?”Đồ Phong vô thức lùi lại một bước, sau đó ông ta lại cảm thấy Bạch Xu Hoà đang khoác lác: “Không thể nào, đừng nói là phá kỷ lục thế giới, hầu hết mọi người có thể sống đến tám mươi tuổi thì đã không tệ lắm rồi, sống tới một trăm tuổi cũng không dễ dàng đâu.”“Cho nên tôi mới nói ông có dám so không? Tuổi đã cao rồi, tìm bạn đời thật nhàm chán biết bao, còn không bằng so xem ai sống lâu hơn.”Bạch Xu Hoà hoàn toàn hiểu rõ nhu cầu tinh thần của mấy ông bà lão này.
Bọn họ tìm bạn già, nhưng thật ra chỉ là vì không có con cái ở bên cạnh, bọn họ chỉ muốn tìm một người bạn mà thôi, căn bản là không có liên quan gì đến tình yêu cả.Đồ Phong không chịu thua mà nói tiếp: “Được rồi, bà nói bà có thể sống lâu trăm tuổi vậy thì chúng ta cứ đọ với nhau đi, xem tôi với bà ai sống lâu hơn.”Ông ta không tin một người vẫn luôn quan tâm tới thân thể khỏe mạnh như ông ta lại không sống lâu hơn một bà già.
Dường như bà lão này đã từng không quan tâm tới bản thân cho lắm, bây giờ thì khá hơn rồi.

Khi mới đến đây bà trông già dặn hơn so với mấy bà già cùng lứa tuổi, nhất là lòng bàn tay hằn lên dấu vết của việc thường xuyên làm việc nhà.Bạch Xu Hoà khẽ gật đầu: “Tôi nghĩ là tôi sẽ thắng.”“Bà Bạch à, bà đừng khoác lác nữa, kẻo cắn phải lưỡi đấy.”Ông cụ Đồ Phong hừ hừ rồi nói: “Cả đời này tôi chưa từng so sánh xem ai sống lâu hơn, lần này tôi sẽ chơi với bà.”Ông ta gọi thêm những người lớn tuổi khác: “Mọi người tới đây đi, chúng ta chơi một trò chơi mới, trò này chơi rất lâu đấy, so xem ai sống lâu hơn.”Ông lão Đồ Phong là người thuộc phái hành động, ông ta vừa mới nói xong thì đã lấy ra một cuốn sổ nhỏ và ghi tên những người muốn tham gia: “Tôi đã ghi lại tên của mọi người rồi, sau này nếu như ai bị loại trước thì tôi sẽ gạch tên người đó.
Người chiến thắng cuối cùng mới có thể để lại tên.” Ông ta nói xong thì đắc ý nói: “Người này, chắc chắn là tôi.”“Ông Đồ đừng khoe khoang nữa, tôi nghĩ là tôi đấy.”“Tôi nhỏ hơn ông Đồ mấy tuổi lận mà, nói không chừng là tôi thì có.”“Mấy người đều cút đi, người chiến thắng nhất định sẽ là tôi.”Khóe miệng Bạch Xu Hoà xuất hiện nụ cười nhạt, bà xách ba lô lên và đi, người sống sót đến cuối cùng, chắc chắn sẽ là bà!Không cần phải nghi ngờ gì hết!Chủ nhật, cả ba gia đình Hạ Tiến Văn lại đến tìm Bạch Xu Hoà, bọn họ còn mang theo rất nhiều đồ ăn.“Mẹ, đã lâu rồi cả nhà chúng ta không họp mặt, mẹ vẫn luôn nói với con là ăn ở ngoài không sạch sẽ, vậy thì chúng ta nấu ăn ở nhà đi.” Lưu Xuân Phượng nói: “Mẹ đã vất vả vì chúng con cả đời rồi, hôm nay con sẽ nấu món ngon cho mẹ, hiếu kính mẹ nhé.”Bạch Xu Hoà: “Được rồi, nếu như các con có lòng như vậy thì mẹ cũng không từ chối, tuổi của mẹ đã cao, cũng đến lúc nên hưởng phúc của con cháu rồi.”Mấy người Lưu Xuân Phượng đều cho rằng Bạch Xu Hoà chỉ nói miệng mà thôi, đến lúc đó sẽ giúp đỡ bọn nọ nấu ăn.Không ngờ bà lại ngồi trên ghế sô pha, uống trà thảo mộc và xem tivi, thỉnh thoảng còn tán gẫu với mọi người.

Lưu Xuân Phượng và vài người phụ nữ thì bận rộn trong phòng bếp, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phòng khách, thấy bà lão không có ý định làm gì, trong lòng bọn họ cực kỳ khó chịu.“Mẹ giận thật rồi.” Lưu Xuân Phượng nói.Kim Huệ ngồi xổm rửa rau ở bên cạnh, cô ta cũng nhỏ giọng nói: “Còn phải nói nữa sao? Lúc trước bà lão không phải như vậy đâu.”“Mặc kệ như thế nào thì khiến mẹ hết giận mới là việc quan trọng nhất.
Chỉ cần chúng ta thường xuyên đến đây thì mẹ nhất định sẽ mềm lòng mà thôi.” Hạ Tiến Hoa thái thịt vừa nói: “Cuối tuần sau chúng ta dẫn bọn nhỏ đến đây đi, có thời gian rảnh thì đưa mẹ ra ngoài chơi luôn.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.