Một Hồi Mộng

Chương 95: La Tiếu Ninh vs Mạc Thế Lâm




Trong một gian phòng rộng lớn được trang trí hoa lệ với nhiều màu sắc sặc sỡ, nhìn cách bày trí gian phong này chúng ta có thể đoán được chủ nhân của nó nhất định là một cô gái bởi vì mùi thơm phát ra từ căn phòng này cũng khẳng định đều đó.
Bên cạnh bàn trang điểm được đặt một chiếc giường rộng lớn và có một người đang nằm trên đó, người này là một nữ nhân rất xinh đẹp, có lẽ nàng chính là nữ chủ nhân của căn phòng cũng nên, nàng có vẻ đang ngủ bởi vì hai bờ mi cong đang đóng chặt, trên khuôn mặt xinh đẹp không tùy vết đó là đôi chân mày lá liễu, không biết vì cái gì nó thỉnh thoáng lại nhíu lại làm cho khuôn mặt xinh đẹp vốn đã tái nhợt lại thêm phần khó coi.
Lúc này cánh cửa đang đóng chặt lại đột nhiên mở ra, một cô gái cũng không kém phần xinh đẹp bước vào, hai tay của nàng đang cầm một cái khay trên đó là một chén nước có màu nâu sẫm.
Sau khi bước vào, nàng ta nhẹ nhàng đi đến chiếc giường cẩn thận đặt chén nước sang một bên rồi nhanh chóng ngồi xuống chiếc giường, một tay đỡ lấy cô gái đang nằm ngồi dậy, một tay cầm chén nước đút cho cô gái uống. Nàng uống được vài ngụm thì đột nhiên ho sặc sụa phun hết nước trong miệng ra ngoài.
Cô gái kia thấy vậy liền đặt chén nước xuống rồi nhanh chóng đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra phía sau lưng cô gái đang ho vỗ nhè nhẹ vài cái, lúc này bờ mi của cô gái trong lòng nàng ta khẽ lay động dường như có dấu hiệu muốn tỉnh lại và một lúc sau thì cô gái trong lòng nàng hai mắt bắt đầu từ từ mở ra. Ngay khi vừa tỉnh cô gái liền mở miệng hỏi:
“Đây là đâu? Ta còn chưa chết sao?”
“Công chúa! Người còn chưa chết! Người yên tâm đây là Phượng Vũ Thành và người đang ở trong phòng của ta!”
“Phượng Vũ Thành! Ta không phải đang ở Tử Mặc Lâm sao, nhưng thế nào lại về đây? Còn ngươi là ai? Ta ở đây bao lâu rồi? Hai người đi cùng ta đâu, họ thế nào rồi?” Hiên Viên Tú Nhi nghe nàng ta nói vậy thì có chút ngẩn ngơ sao đó liền liên tục mở miệng hỏi,
“Ta xin giới thiệu với công chúa, ta là Vũ Thanh Liên, cháu gái của Vũ Mục Thanh, Thành Chủ Phượng Vũ Thành, sau khi mấy người công chúa được hai vị trưởng lão cứu về đây thì người đã hôn mê đến tận bây giờ, nếu ta nhớ không lầm thì khoảng bốn năm ngày gì đó, hai người đi chung với công chúa chỉ bị thương nhẹ không có vấn đề gì, vốn bọn họ cũng muốn đến chăm sóc công chúa nhưng người thân là nữ nhi, ta đâu thể để hai tên nam nhân thô kệch đến chăm sóc người cho nên ta tình nguyệt đến đây để chăm sóc cho công chúa” Vũ Thanh Liên nói xong liền lặng lẽ nhìn phản ứng của Hiên Viên Tú Nhi thấy có nàng có đều suy nghĩ liền không tiếp tục nói nữa,
Quả thật! Hiên Viên Tú Nhi lúc này đúng như Vũ Thanh Liên suy đoán, sau khi nghe Vũ Thanh Liên nói như vậy Hiên Viên Tú Nhi có chút mờ hồ nhớ lại, ngày hôm đó khi bảy người Yêu Tộc xông đến trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ đó chính là đồng vu quy tận, chỉ là khi nàng bộc phát năng lượng trong người thì một cỗ lực lượng nhu hòa làm cho luồn linh lực đang dao động điên cuồng trong đan điền của nàng trở nên bình thường và đồng thời cũng làm nàng ngất đi.
Nàng không ngờ Vũ Mục Thanh lại phái người tiếp ứng nếu không chuyến đi này quả thật là có đi mà không có về, trong lòng nàng có chút khó chịu chưa lần nào nàng làm việc lại sơ xuất đến như vậy, không ngờ lại lọt vào bẫy rập của bọn Yêu Tộc một cách dễ dàng.
“Haiz! Có lẽ việc đi chung với hai tên đáng ghét kia đã làm cho mình có chút không được tập trung, nếu như khi đó mình tinh tế một chút suy nghĩ thấu đáo một chút thì đã nhận ra vấn đề rồi” Hiên Viên Tú Nhi suy nghĩ một hồi liền đồ thừa sai lầm của mình là do hai huynh đệ hộ Lâm mang lại.
Sau khi ổn định lại tâm tình, Hiên Viên Tú Nhi nhìn Vũ Thanh Liên nói:
“Đạ ta cô mấy ngày qua đã chăm sóc ta!”
“Công Chúa! Người quá khách khí rồi! Chuyện này là việc ta phải làm. Nếu như không còn gì nữa thì ta cũng không quấy rầy công chúa nghĩ ngơi, ta mạn phép cáo lui” Nàng nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài, trước khi rời đi cũng không quên khép cửa lại.
Lúc này Hiên Viên Tú Nhi mới khó khăn nằm xuống giường, tuy nói mọi công kích đều được Miễn Tử Kim Bài hóa giải nhưng việc nàng liên tiếp phải vận dụng nó khiến cho cơ thể của mình có chút không chịu nỗi, còn có một chiêu kia đánh thẳng vào linh hồn của nàng làm cho nàng bị thương không hề nhẹ.
Mấy ngày qua, nàng tuy được linh dược chữa trị nhưng chỉ giúp cho thương thế trên cơ thể của mình nhanh chóng hồi phục mà thôi còn vết thương trên linh hồn chưa hề được giảm bớt, nàng cần phải phục dụng Dưỡng Linh Đan thì mới có thể nhanh chóng hồi phục được, nếu như không nhanh chóng chữa trị có thể sẽ để lại ám tật trong người cũng nên.
"Nếu như mình còn ở Hiên Viên Thành thì hay qua! Chỉ cần nói một tiếng thì Dưỡng Linh Đan sẽ nhanh chóng xuất hiên trước mặt mình rồi. Haiz!" ở đây tuy là một thành lớn nhưng để kiếm ra nó cũng là một đều quá khó khăn bởi vì nó rất khan hiếm à!"
Nàng thở dài gác tay lên trán, đôi mắt nhìn vào trần nhà có chút thẩn thờ, dòng suy nghĩ miên man, nàng không khỏi nhớ đến lời của Đinh Văn Mậu vang lên trong đầu “Công Chúa! Những người hành tẩu trong gian hồ rất là nham hiểm, nếu bọn họ biết người là công chúa bọn họ sẽ không dễ dàng để cho người bình an rời đi đâu!”
Nàng khẽ cười “Đúng là mình đã quá ngay thơ rồi! Có lẽ sau chuyến đi này mình phải đi lịch luyện một phen mới được!”
- -------------------------------------------------------o0o-----------------------------------------------
“Bùmmm…”
Hai bóng người nhanh chóng lùi lại phía sau, hai bóng người này chính là La Tiếu Ninh và Mặc Thế Lâm, trận chiến của bọn họ đang tới hồi gây cấn.
“Haha! La sư huynh quả nhiên không hổ là Thiên tài bậc nhất à, chiêu nào cũng uy lực khiến cho tiểu đệ có chút ứng phó không nổi à!”
Tuy Mặc Thế Lâm nói là không ứng phó nỗi nhưng trên khuôn mặt lại không có một chút nào gọi là khó khăn cả bởi vì trên khuôn mặt của hắn lúc nào cũng treo một nụ cười tà mị, nụ cười này như là một cái tát tay thẳng vào mặt của La Tiếu Ninh.
La Tiếu Ninh phía bên kia nghe hắn nói vậy trong lòng có chút khó chịu, hắn làm sao không nghe được ý tứ chăm chọc trong đó của Mặc Thế Lâm, khi nãy cùng Mặc Thế Lâm va chạm hắn liền hiểu ra, một thời gian không gặp tu vi cũa tên đó cũng tăng tiến không ít. Tuy biết là vậy nhưng khuôn mặt hắn vẫn không chút thay đổi, cười nói:
“Mặc sư đệ! Ngươi lại khiêm nhường rồi! Ngu huynh làm gì được như ngươi nói!”
“Dối trá!” Mặc Thế Lâm thầm mắng một câu trong lòng xong, lại đáp:
“La sư huynh! Đệ vừa mới nghĩ ra một chiêu cách đây không lâu, hôm nay sử dụng coi như là múa rìu qua mắt thợ, mong sư huynh chỉ giáo cho đệ một hai điểm à”
Hắn vừa dứt lời liền tung người xoay tròn trên không trung liên tục chém ra mấy kiếm, mỗi kiếm đều là vô thanh vô thức khiến cho La Tiếu Ninh không đoán được chiêu tiếp theo là gì, mấy kiếm Mặc Tiếu Lâm vừa đánh không ngờ lại có thể chém ra một làn kiếm khí vô hình vô sắc đều này cho thấy tao nghệ trên phương diện kiếm kỹ của hắn đã gần như tiếp cận được trình độ tông sư.
Một chiêu này xuất ra liền thu hút được sự chú ý của mấy người Mạnh Thiên Uy, nhất là Nhị Trưỡng Lão Hàn Bách bởi vì Mặc Thế Lâm chính là đệ tử kiệt xuất nhất của lão.
“Hàn huynh! Xem ra ánh mắt của ngươi năm đó rất là độc đáo à, không ngờ có thể nhìn ra được tư chất hơn người của hắn, không như bọn ta đều chọn phải những đứa không ra gì!”
Người lên tiếng chính là Lục Trưởng Lão Dương Lân, lão vừa nói vừa đứa mắt nhìn về phía lôi đài đông nam, lôi đài này đang có hai người nam nữ đang tỷ thí, người con gái chính là Đại quản gia của Vũ Sát Phong Lý Mộng Trinh còn người nam nhân còn lại chắc có lẽ là đệ tử của lão.
“Dương lão đệ! Ngươi lại đánh giá ta quá cao rồi, năm đó chỉ là may mắn thôi” Lão tuy nói vậy nhưng trên vẫn miệng lại không ngừng nở nụ cười thỏa mãn khiến cho mấy vị kia có chút khó chịu.
Cũng không trách bọn họ lại ghen tị như vậy bởi vì trên phương diện kiếm pháp sẽ được chia làm bốn cấp độ, người chập chững mới bước vào con đường này được xem là nhập môn, khi đã thành thục biến đổi các chiêu thức một cách linh hoạt thì lúc này mới chân chính được xem là một kiếm sư, cao hơn một chút nữa là tông sư người đạt được cảnh giới này chính là có thể vận dụng linh lực trong người tạo thành kiếm khí khi phát chiêu và cảnh giới cuối chính là Nhân Kiếm Hợp Nhất người đạt đến cảnh giới này chính là người có thể dùng thân làm kiếm, nói chính xác hơn chính là trong người có kiếm mà trong kiếm có người, bắt cứ thứ gì trong tay đều phát ra được một kiếm đầy uy lực.
Trước một kiếm đầy uy lực của Mặc Thế Lâm, La Tiếu Ninh không chút khinh xuất tạo ra tầng tầng bảo vệ cùng lúc đó thanh Trường Thương trong tay vung vẫy bộ pháp dưới chân dường như thay đổi nhanh đến dị thường miệng hắn hô to.
“Bôn Lôi Tập”
Mỗi một thương La Tiếu Ninh đánh ra đều kèm theo một luồn thiểm điện như cắt vào không trung, những tiếng xì xì tí tách vui tai vang lên khắp nơi.
“Rẹt Rẹt”
Tiếng y phục bị rách vang lên, tuy nói La Tiếu Ninh đã tạo ra tầng tầng bảo vệ nhưng hắn không thể cản được những luồn kiếm khí này, đến lúc này không chỉ y phục của hắn bị rách mà trên khuôn mặt của hắn cũng xuất hiện một vết cắt đau rát, máu tưới từ chỗ đó chảy ra.
Thanh Trường Thương trong tay hắn vẫn vung vẩy, bổng nhiên đều kỳ diệu xảy ra khiến cho tất cả mọi người phía dưới lôi đài trố mắt ngạc nhiên. Không biết vì sao La Tiếu Ninh đang ở trước mặt của Mạc Thế Lâm đột nhiên biến mất và một giây sau đó liền xuất hiện sau lưng Mạc Thế Lâm quét ngang một thương đầy uy lực.
Chỉ là dường như Mạc Thế Lâm đã có phòng bị từ trước nên thanh Trường Thương của La Tiếu Ninh không đánh trúng vào Mạc Thế Lâm mà gặp phải sự cản trở của thanh Kiếm trong tay hắn.
“Ầm”
Mạc Thế Lâm trượt dài trên lôi đài, tưởng chừng như hắn sẽ rơi khỏi lôi đài nhưng không cả người của hắn dừng lại ngay tại mép lôi đài, tuy nhiên nếu như trước đó không phải hắn dùng thanh kiếm trong tay giảm bớt lực thì có lẽ mọi chuyện đã kết thúc.
Hắn nhanh chóng ổn định lại thân thể, lấy tay lau đi vết máu đang tràn ra ở khóe môi, đưa mắt nhìn La Tiếu Ninh đang dần thu khoảng cách với mình, ánh mắt trở nên băng lãnh. Thanh kiếm trong tay đột nhiên phóng ra, hai tay nhanh chóng bấm yếu quyết.
“Ngự Kiếm Chi Thuật”
Mạc Thế Lâm vừa dứt lời thì thanh kiếm đang bay trong không trung đột nhiên dừng lại biến ảo thành mười thanh kiếm giống nhau như đúc, cùng lúc đó La Tiếu Ninh cũng xông đến phạm vi của mười thanh kiếm liền bị chúng thay nhau oanh tạc.
Không ngờ mười thanh Kiếm này đều đánh ra được kiếm khí màu xanh giống như Mạc Thế Lâm từng sử dụng, khiến cho La Tiếu Ninh chật vật có chút khó khăn chống đỡ, thân thể của hắn lúc này đầy vết thương do kiếm khí cắt trúng.
Khi tất cả tưởng chừng như phần thắng sẽ nghiên về Mạc Tiếu Lâm thì đúng lúc này La Tiếu Ninh đột nhiên dùng thanh Trường Thương trong tay quét ngang một vòng đánh văng mười thanh kiếm ra đồng thời tung người bay lên không trung cả người hắn uống cong lại trong như một cây cung, hai tay cầm chặt cán thương hô to:
“Đoạt Mệnh Xuyên Tâm Thương”
Thanh Trường Thương rời khỏi tay La Tiếu Ninh lao thẳng về phía Mạc Thế Lâm, cùng lúc đó mười thanh kiếm cũng đánh về phía La Tiếu Ninh, chỉ là còn cách hắn vài phân thì đột nhiên rơi xuống lôi đài hóa thành một Thanh Kiếm và Thanh Kiếm này chính là Thanh Kiếm vừa nãy đã rời khỏi tay của Mặc Tiếu Lâm….....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.