Một Hồi Mộng

Chương 92: Lần thứ hai đối chiến cùng vũ đại




“Đỗ Thanh Thanh thắng…”
Trong khi tất cả mọi người còn đang bàng hoàng chưa thể nào chấp nhận với kết quả trước mắt thì giọng nói của Lý Chân Nguyên giám thí ở lôi đài hướng Bắc lên tiếng một lần nữa khẳng định điều đó là sự thật.
“Khốn kiếp! Cái gì mà Gia Tộc Đê Nhất Phượng Vũ Thành chứ, bọn hậu bối chẳng ra gì cả?"
"Mịa kiếp! Vũ gia cũng chỉ đến thế là cùng, hại ông đây triệt để phá sản cmn luôn rồi, chó chết thật!...”
“ Thằng Chó Sanh..! Ở trong phong thì ra vẻ cho cố dô, hưởng lây hao quang của đại ca tự coi mình là giỏi, cuối cùng thì sao? Chẳng ra làm sao cả…!”
“Có phải không vậy trời?….Bây giờ ta có chút không tin, Vũ gia chỉ có một tên phế vật!”
Hàng loạt tiếng mắng chửi cùng dè bỉu vang lên làm cho Vũ Tam ở bên dưới lôi đài không còn mặt mũi nào gặp người, hắn muốn giả bộ bất tỉnh để không phải đối mặt với tình huống hiện tại nhưng hắn có thể sao? Vũ đại lúc này đang hướng mắt về phía bên này, tựa như bảo hắn cho gã một lời giải thích, hắn có thể lựa chọn trốn tránh mà được à?
Ngược lại với tâm trạng phước tạp của Vũ Tam, khuôn mặt của Vũ Đại không một chút biến đổi có chăng chỉ là ánh mắt của hắn có chút lạnh đi nhìn về phía bọn người đang mắng chửi đến sản khoái, ánh mắt của hắn nhìn đến đâu là làm cho người ở đó đều dừng lại. Nhưng như vậy thì sao chứ, hắn có thể ngăn cản bọn họ không chửi ra miệng còn trong lòng bọn họ đang mắng chửi thì hắn có thể ngăn cản được sao?
Vũ Tam nhanh chóng đứng dậy bước nhanh về phía đại ca của mình, hắn cúi đầu nói:
“Xin lỗi Đại Ca! Đệ….”
Chỉ là hắn còn chưa kịp nói hoàn chỉnh câu xin lỗi của mình thì Vũ Đại đã mỉm cười nhỏ nhẹ nói với hắn:
“Được rồi! Ngươi không có lỗi gì mà phải xin ta cả, thắng bại là chuyện thường tình, tài không bằng người thì đâu phải là lỗi của ngươi, người có lỗi nhất trong chuyện này không phải là ngươi mà là ta, chính là do ta bình thường không chịu đôn đốc ngươi tu luyện, để mặc cho ngươi muốn làm gì nên hôm nay mới thành ra như vậy.”
Vốn trong lòng Vũ Tam, đại ca hắn sẽ mắng chửi một trận nhưng hắn không ngờ đại ca lại không chửi hắn một câu mà lại bảo bản thân mình có lỗi “Đây có phải là vị đại ca mình biết không?” một câu hỏi nghi hoặc hiện lên trong lòng hắn. Nhưng hắn làm sao hiểu được tâm trạng lúc này của Vũ Đại hắn cực kỳ tức giận nhưng hắn không thể phát tác được, như thế sẽ làm cho người khác chê cười gia tộc hắn.
Đúng lúc này giọng nói của Lý Chân Nguyên lại vang lên, giọng nói của hắn làm cho tất cả các âm thanh hỗn tạp bên dưới dừng lại:
“Trận đấu tiếp theo, xin mời Vũ Tiểu Vũ cùng Vũ Đại bước lên lôi đài”
Hắn vừa dứt lời thì bên dưới lại nháo nhào lên bởi vì cặp đấu này khá là đặt biệt khiến mọi người quan tâm vì Vũ Đại là kẻ rất nổi danh đối với những người cùng trang lứa bên cạnh đó địa vị của hắn lại càng nổi bật hơn khi hắn là đệ tử chân truyền của Đại Trưởng Lão.
So với hắn thì danh tiếng của Vũ Tiểu Vũ cũng không kém phần nổi bật, chỉ là phần danh tiếng này lại là xú danh, hắn được người khác biết đến với cái danh cực kỳ thối "Cuồng Dâm Tu Sĩ" và được tất cả các nam đệ tử ở đây ngưỡng mộ chỉ vì hắn dám làm đều mà tất cả các nam nhân ở đây đều không làm được bên cạnh đó sự ngưỡng mộ thì cũng có sự chán ghét cùng khinh bỉ và những đều này hầu như đều đến từ các nữ đệ tử ở đây.
“Một trận nội đấu của Vũ gia sao?”
“Nhanh nhanh đặt cược nào, Vũ Đại mười ăn một, Vũ Tiểu Vũ một ăn mười đây…..”
“Hừ! Ông trời quả là không công bằng mà tại sao người như hắn lại có thể lọt đến đây chứ, không biết tên Tạ Tiêu Vương đó làm ăn cái kiểu gì mà hai lần đều bại chứ!”
"Không phải hai lần thất bại đâu! Hắn chỉ một lần thất bại thôi còn lần kia là hắn sợ nên bỏ cuộc" Không biết ai nhắc đến sự kiến hai lần thất bại của Tạ Tiêu Vương làm cho một người trong số đó nhịn không được lên tiếng đính chính.
"Mịa kiếp! Thì ra là vậy?"
Khắp nơi lại vang lên những âm thanh ai oán cùng nghi hoặc thậm chí là tổ chức cá cược này nọ, lúc này Vũ Đại mới từ từ bước lên lôi đài hắn nhìn một lượt tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó nhưng nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn có thể thấy thứ hắn cần tìm có vẻ nhưng không có ở đây.
"Người đâu...?"
"Cmn! Không phải nội đấy nên nhường cho Vũ Đại một xuất đi tiếp chứ!"
"Chó thật! Vũ gia làm trò gì thế?"
Lý Chân Nguyên thấy Vũ Đại bước lên lôi đài mà Vũ Tiểu Vũ còn chưa xuất hiện cộng thêm tình huống mất kiểm soát bên dường liền vận khí nói lớn"
“Vũ Tiểu Vũ! Nếu như trong vòng một khắc nữa ngươi còn không xuất hiện thì coi như ngươi bị ủy bỏ tư cách thi đấu!”
Lúc này ở một góc nào đó có một tên nam nhân đang ngồi ngủ gục, cái đầu của hắn cứ lắc qua lắc lại làm cho hai cô gái người phía sau hắn cười khúc khích, không biết hắn đang mới thấy đều gì mà khóe môi cùng hắn liên tục nhếch lên vì cười, đúng lúc nào giọng nói của Lý Chân Nguyên vang vọng đến bên tai hắn thì "Đùng" hắn té văng ra khỏi chiếc ghế mình đang ngồi.
Tên nam nhân giựt mình tỉnh dậy, đưa tay lên dụi dụi hai còn mắt còn chưa tỉnh táo miệng lẩm bẩm:
"Lão thiên khốn kiếp! Nhưng thế nào có thể vào lúc đó lại chơi ta"
Thì ra hắn đang mơ một giấc mộng xuân cùng giai nhân chuẩn bị vui vẻ thì bị thiên lôi oanh tạc cho hồn phi phách tán, chính vào lúc hắn đang hoảng loạn thì giọng nói của Lý Chân Nguyên lần thứ hai vang lên:
"Ta lập lại một lần nữa! Nếu như ngươi còn không chịu xuất hiện thì ta sẽ ủy bỏ tư cách thi đấu của ngươi!"
“Ta..Ta ở đây!” Khi lời của Lý Chân Nguyên vừa dứt thì tên nam nhân đó cũng vô thức trả lời,
Khi giọng nói của hắn vang lên thì thì hầu như toàn bộ những con người ở đây đều dừng lại nghi hoặc nhìn hắn, kiểu như nói người ta gọi Vũ Tiểu Vũ thì liên quan gì tới ngươi chứ, đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của một số ngươi không biết hắn là ai mà thôi.
“Xấu hổ quá! Đệ tử có chút mệt mỏi nên ngủ một hồi để các vị chờ lâu rồi”
Vũ Tiểu Vũ thấy mấy trăm con mắt đang nhìn mình liền gãi gãi đầu nói, hắn vừa dứt lời thì trong đầu mấy trăm người ở đây đều có chung một suy nghĩ chính là giết chết hắn, bởi vì có ai giống như hắn không, chỗ dành cho để tử thi đấu không ngồi lại xuống chỗ khán giả ngồi, ờ thì ngồi ở đó cũng thôi đi, đằng này lại ngủ gục ngươi có tinh thần thì đấu không vậy trời!
“Hừ! Đã xuất hiện còn không chóng di chuyển, ngươi tính để bọn ta chờ đến chừng nào?” Lý Chân Nguyên nhìn hắn như vậy có chút bực bội lên tiếng nói, bởi vì trong lòng của hắn Vũ Tiểu Vũ không phải là kẻ lười nhác như vậy.
Ngay lúc đó ở trên đài cao Bùi Công Nhũ quay sang nói với Mạnh Thiên Uy:
“Đó không phải là tên đệ bị vu oan sao? Nhìn bộ dạng của hắn như vậy mà có thể lọt vào tới tận đây thì quả thật chất lượng đệ tử năm nay của Thái Sơ Tông có vẻ không được tốt à”
“ Bùi Thành Chủ! Ngài cũng không thể trong mặt bất hình dong như vậy được, có thể tên đệ tử này trong mấy ngày vừa qua đã siêng năng tập luyện để chuẩn bị cho trận đấu hôm nay nên hắn không có đủ thời gian nghĩ ngơi mới dẫn đến tình huống như thế này thì sao?”
Người lên tiếng chính là Mạnh Lệ Nương, nàng làm sao có thể để cho người khác trước mặt mình mà mạc sát Vũ Tiểu Vũ như vậy đươc.
“Haha! Cũng không loại trừ khả năng này à!” Bùi Công Nhũ cười ha ha nói trong lời nói có ý tứ không cho là như vậy.
Mạnh Thiên Uy lúc này cũng lên tiếng nói bởi vì hắn nhìn ra được Bùi Công Nhũ lần này đến đây chính là muốn gây chuyện.
“Các vị chúng ta cứ theo dõi trận đấu sẽ biết kết quả thôi không phải sao? Cần gì phải tranh cãi!”
“Đúng đúng! Mạnh Tông Chủ nói chí phải…!”
Tất cả mọi người đều nhanh chóng nói theo rồi đưa mắt nhìn xuống lôi đài, lúc này Vũ Tiểu Vũ cũng đã đứng ngay ngắn trên lôi đài, đối diện với hắn lúc này chính là Vũ Đại. Lý Chân Nguyên thấy bọn họ đã chuẩn bị sẫn sàng liền cho phép trận đấu bắt đầu.
“Keng..”
Tiếng kẽng ở lôi đài phía Bắc lại vang lên và Lý Chân Nguyên cũng nhanh chóng rời khỏi trả lại không gian cho hai người bọn họ thì đấu, chỉ là tiễng kẽng đã vang lên một hồi lâu nhưng Vũ Tiểu Vũ và Vũ Đại ở trên lôi đài chỉ đứng yên bất động bốn mắt nhìn nhau không hề có dấu hiệu chiến đấu.
Khi tất cả mọi người đang nghi hoặc thì lúc này Vũ Đại đột nhiên cười cười nói, âm thanh chỉ vừa đủ cho hắn và Vũ Tiểu Vũ nghe thấy:
“Có phải ngươi cảm thấy những ngày vừa qua rất là mờ ám phải không? Mà ngươi không cần nói ta cũng biết! Đúng vậy! Tất cả những chuyện đó là ta làm, ta mua chuộc những người thi đấu cùng ngươi và cũng chính ta cho người ngăn cản Tạ Tiêu Vương đến thi đấu với ngươi”
“Thì sao?”
Vũ Tiểu Vũ vẫn vậy không trả lời đối phương mà lại đặt cho đối phương một câu nghĩ vấn kiểu như hắn chẳng mấy quan tâm, đối với phản ứng của Vũ Tiểu Vũ, Vũ Đại chẳng thấy hài lòng trong suy nghĩ của hắn thì lúc này đáng lý ra Vũ Tiểu Vũ phải lo sợ mới phải " Hắn biểu hiện như vậy có chút gì đó không đúng, chẳng lẽ hắn có cách đối phó với mình sao?"
“Hừ! Cố tỏ là mình ổn nhưng sâu bên trong thì lại không ổn, nếu nhưng ngươi đã không muốn biết được sự thật thì ta cũng chiều ngươi, tiếp chiêu!”
Hắn vừa dứt lời liền vung thanh Đao trong tay chém ngang hông Vũ Tiểu Vũ, thế công đang đến như vũ bão nhưng Vũ Tiểu Vũ chẳng hề nao núng thanh Chủy Thủ nhanh chóng xuất hiện trong tay liền đỡ một Đao đang đến của Vũ Đại. Hai người liền rơi vào trạng thái dằn co nhưng trong thâm tâm của Vũ Đại lại xuất hiện một tia lo lắng, hắn cảm thấy không ổn “Tại sao lại như vậy? Đáng lý ra mình phải đánh bay hắn đi mới phải?”.
Vũ Đại không tiếp tục nghĩ ngợi liền đánh một chưởng vào vai trái của Vũ Tiểu Vũ, chỉ là hắn lại không thực hiện được vì Vũ Tiểu Vũ đã nhanh chóng lui lại phía sau, Vũ Đại đánh một chưởng xong cũng không dừng lại thanh Đao trong tay lại chém tới, Vũ Tiểu Vũ liên tục lui về phía sau tránh đòn nhưng lúc này ở phía sau hắn khoảng trốn cũng không còn nhiều nữa, chỉ còn khoảng nữa mét thôi là hết đường lui.
“Hừ! Ngươi định dùng bài cũ khi đối phó với Tạ Tiêu Vương để đấu với ta sao? Ngu ngốc!”
Đối với lời nói của Vũ Đại, Vũ Tiểu Vũ chỉ cười khẩy một cái rồi tiếp tục đỡ chiêu, đúng lúc này hai chân Vũ Đại đột nhiên biến đổi bộ pháp, những nhát chém lại đột nhiên tăng liên, uy lực cùng tốc độ tuy nhanh hơn nhưng chỉ bấy nhiêu là không đủ làm khó được Vũ Tiểu Vũ.
Khi còn cách mép lôi đài trong găng tấc thì Vũ Đại đột nhiên hét lên:
“Hỏa Luân Trảm..”
Thanh Đao trong tay Vũ Đại ngay lúc này được bao bộc bởi một tần Hỏa Diễm kết hợp với tốc độ xoay vòng của thân thể Vũ Đại tạo thành một cái vòng lửa nằm ngang liệc tục chém vào thanh Chủy Thủy của Vũ Tiểu Vũ.
“Keng keng…..”
Những âm thanh va chạm vào nhau tóe lửa giữa hai binh khí vang lên, chỉ là dưới sức công phá của nó Thanh Chủy Thủ của Vũ Tiểu Vũ lại chẳng hề hấn gì, cho nên hắn cũng đứng bất động ở ngay mép lôi đài khiến cho Vũ Đại cảm thấy rất đổi kinh ngạc, đúng vào lúc này Vũ Tiểu Vũ đột nhiên dùng sức ở vai đẩy Vũ Đại cùng Thanh Đao văng ra đồng thời ném thanh chủy thủ trong tay lên cao rồi phi thân bay lên.
Hỏa Luân Trảm của Vũ Đại mất đi mục tiêu liền lao về phía trước ngay lúc một chân hắn bước ra khỏi lôi đài thì Vũ Đại đột nhiên dừng lại chém một đao về phía trước thì ra trong bộ chiêu thức này của hắn còn một thức như vậy nữa.
Khi hắn một lần nữa quan sát lôi đài thì không nhìn thấy đối thủ của mình ở đâu, chỉ thấy một cái lỗ hổng ở trên lôi đài với những vết rạn nứt, Vũ Đại lặp tức thủ thế đề phòng vì hắn cảm nhận được một chút sát khí và ngay lúc đó bóng dáng của Vũ Tiểu Vũ xuất hiện cùng với đó là một quyền từ trên không trung lao xuống…
“Ầm”.
Một tiếng nổ vang lên kèm theo đó là khói bụi mịch mù che khuất tầm nhìn của tất cả mọi người, khiến cho tất cả khán giả đều đứng lên ngóng trong, đương nhiên là không thể qua mắt được những con người phía trên lôi đài.
Và cũng không để bọn họ chờ lâu một bóng người bước ra với vẻ mặt hết sức là bình thản, vừa bước ra khỏi đám bụi bậm hắn liền nhanh chóng bước xuống lôi đài đi về chỗ chuẩn bị sẵn cho những đệ tử tham gia thi đấu trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, bọn họ không hiểu tại sao hắn lại tự ý rời khỏi lôi đài khi trận đấu còn chưa kết thúc.
Những người đặt cược cho Vũ Đại thấy hắn làm như vậy liền cười không ngớt, trong khi một số ít đặt cho Vũ Tiểu Vũ cũng chẳng có lấy một người buồn bực bởi vì bọn họ thấy tỷ lệ đặt cược khá cao nên đặt một ít cầu may mắn mà thôi.
“Vũ Đại không hổ là thiên tài bậc nhất của Vũ gia…Haizz! Mất tôi mấy viên linh thạch rồi…Than thở cái gì, ai biểu ngươi ham hố làm gì, chỉ thấy cái lợi trước mắt mà không thấy cái hại sau lưng!”
Giữa lúc những âm thanh hỗn tạp vang lên khắp nơi thì có một giọng nói truyền đến như là gáo nước lạnh tạt vào mặt bọn họ khiến cho bọn họ có chút thanh tỉnh mà suy nghĩ.
“ Đúng là một lũ ngu ngốc! Nhìn vào hiện trạng hiện giờ thì tám chín phần là tên kìa nằm một đóng nên tên vừa rồi mới ung dung bước xuống lôi đài như vậy”……..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.