Một Hồi Mộng

Chương 90: Trong thế dằn co




Tử Mặc Lâm, cách ranh giới nhân yêu vài chục dặm về phía tây, có ba người hai nam một nữ đang gấp rút chạy, tuy nói là ba người chạy nhưng thực tế chỉ có một mình người nữ chạy mà thôi còn hai tên nam nhâm đang được người nữ vác đi, nhìn vào khuôn mặt tái mét cộng thêm hiện trạng giống như bị thương của hai gã nam nhân chúng ta có thể dàng đoán được ba người này đang gặp phải phiền toái nào đó.
Cũng cách đấy một đoạn không xa lại xuất hiện bảy tám người đang chạy đến nhưng khác với bộ dạng gấp rút của ba người kia, tám người này lại không có vẻ gì là gấp gáp cả, thậm chí một hai người trong nhóm bọn họ còn dùng ánh mắt trào phúng nhìn về phía ba người đang chạy phía trước, biểu hiện này của bọn họ nhìn vào chúng ta có thể đoán ngay được mục tiêu của đám người này chính là ba ngươi đang chạy kia.
Ba người kia tiếp tục chạy một đoạn nữa thì đột nhiên dừng lại, nhường như cô gái không có ý tiếp tục chạy nữa bởi vì lúc này nàng đã quay đầu lại, đưa mắt nhìn về phía tám người đang đuổi đến đồng thời nàng còn làm ra tư thế sẵn sàng chiến đấu, chỉ cần tám người đó có dị động gì đó nàng liền không ngần ngại mà ra chiêu. Khi bảy tám người đó chạy đến trước mặt bọn người kia thì bước chân cũng dừng lại, khoảng cách hai bên lúc này chỉ còn cách nhau vài mét mà thôi.
“Thế nào! Sao không chạy nữa, ngươi chạy tiếp đi chứ! Ngươi chạy đi để ta còn chống mắt lên nhìn ngươi với bộ dạng vác theo hai tên bị thịt thì chạy được bao xa để mở mang tầm mắt à...!” Người lên tiếng cà khịa là một trong hai gã đã đánh bị thương huynh đệ nhà họ Lâm.
“ Ngươi….khụ khụ”
Hai tên nam nhân nghe hắn gọi mình là bị thịt thì tức giận không thôi vừa định lên tiếng nói gì thì đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, bảy tám người bên kia thấy vậy liền không khách khí cười lớn, tiếng cười này như sát muối vào vết thương của hai tên nam nhân, làm cho hai gã cảm thấy rất mất mặt.
“Nhiều lời! Không phải muốn giết bọn ta sao, để ta chống mắt xem bọn ngươi có thể làm gì được bọn ta!”
Cô gái thấy bọn chúng cười chế giễu liền quát lớn nói đồng thời từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một miến kim bài, vừa nhìn thấy nó thì sắc mặt của tám người kia liền thay đổi bởi vì trước đó miến kim bài này đã làm cho bọn bọ bị thương nhẹ mà ba tên nhân loại này cùng vì thế mà nhanh chóng thoát đi. Tuy sắc mặt có chút khó coi nhưng Lài Thành Dương giọng nói vẫn hùng hồn:
“Hừ! Nha Đầu! Ngươi tưởng bọn ta là đứa con nít ba tuổi không hiểu chuyện à? Pháp bảo trong tay ngươi tuy rất là uy lực nhưng uy lực càng lớn thì đồi hỏi người sử dụng nó phải càng mạnh, ta dám cam đoan với khả năng của ngươi bây giờ thì tối đa chỉ có thể dùng nó một lần mà thôi!”
Hiên Viên Tú Nhi nghe hắn nói vậy sắc mặt không một chút thay đổi, khẽ đưa một chút linh lực vào miến kim bài đang cầm trên tay, tấm kim bài nhận được linh lực liền phát sáng đồng thời nàng cũng cười lạnh:
“Nếu ngươi đã chắc ăn như thế, sao không cùng bọn họ tiến lên một lượt thử xem ta có thể dùng nó thêm một lần nào nữa không!”
“Nực cười! Ngươi đang cố làm ra bộ dạng mạnh mẽ để dọa bọn ta sao? Ngươi tuy rất mạnh miệng nhưng bộ dạng lúc này của ngươi đã bán đứng người rồi Nha Đầu à!”
Lài Thành Dương vừa dứt lời, Hiên Viên Tú Nhi đội nhiên cười lớn, nói:
“Hahaha! Các ngươi đang tấu hài cho ta xem à, nếu không phải các ngươi sợ lật thuyền trong mương với bổn cô nương thì các ngươi còn phí lời với ba người đang bị thương như chúng ta à!”
Đúng vậy! Lời của nàng ta nói không sai, tám người bọn họ nếu không phải trước đó đã nếm thử uy lực của miến kim bài nho nhỏ này thì với tình thế như bây giờ thì bọn họ còn cần phải nhiều lời với bọn chúng sao?
“Đại ca! Bây giờ chúng ta phải làm sao, cứ tiếp tục như vầy cũng không phải là cách à!”
“Đúng vậy đại ca! Lão tam nói không sai à!”
“Hừ! Các ngươi nghĩ ta không biết chuyện này sao, nhưng ngặt một nỗi miến kim bài chết tiệt kia không phải chỉ là vật trang trí bình thường cho chúng ta nhìn mà là một vật thần thánh một, khi nó mở ra liền tồn tại trạng thái bất nhập nếu không phải là như vậy thì bọn chúng có thể chạy thoát chúng ta sao? Còn có ta đang phân vân không biết con Nha Đầu đó tính toàn chuyện gì, khi chạy đến đây thì đột nhiên dừng lại, có khi nào chúng ta đã bước vào cạm bẫy của nó không?"
Bảy người còn lại nghe hắn nói như vậy thì lâm vào trầm tư, bọn chúng có nghĩ nát nước cũng không nghĩ ra được Hiên Viên Tú Nhi bây giờ là đèn đã cạn dầu bất cứ lúc nào cũng có thể tắt, miến kim bài trong tay nàng tuy có thể tự chủ dù tạo ra phòng họ nhưng vẫn cần một chút linh lực để có thể tự khởi động nếu như lúc này nàng mất đi ý thức thì coi như mọi chuyện sẽ đặt dấu chấm hết.
Hiên Viên Tú Nhi đứng bên kìa thấy bọn chúng lâm vào trầm tư thì cái miệng xin đẹp đột nhiên mở ra nói lời mỉa mai:
“Như thế nào, mấy tên đầu óc bã đậu, tứ chi phái triển? Đã bàn bạc xong chưa là, ai sẽ lên trước giết bọn ta nào? Không phải bọn Yêu Thú các ngươi thích cậy mạnh lắm à? Làm sao hôm nay yếu đuối sợ sệch như vậy!”
Nàng vừa dứt lời thì một trong sáu tên nam nhân bên kia định lao lên nhưng hắn còn chưa kịp làm gì đã bị mấy ngươi kia ngăn lại, nói:
“Tứ đệ! Ngươi bình tĩnh đi, coi chừng trúng phải gian kế của con Nha Đầu này, nếu như qua một chút nữa mà cô ta không ngã thì ta sẽ dùng pháp bảo mà Yêu Tướng đã đưa cho. Ta cũng không tin không làm gì được con Nha Đầu này?”
"Sao nãy giờ đại ca không dùng?" Hắn có chút không hiểu nhìn Lài Thành Dương hỏi,
"Ngươi tưởng là ta không muốn dùng à, chỉ là Yêu Tướng có căn dặn không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng"
Lúc này mới tên còn lại cũng lên tiếng nói:
“Tứ đệ! Ngươi phải nghe lời đại ca chứ, hắn nói bây giờ không phải là không phải lúc, đợi chút nữa bắt được con nha đầu này thì bọn ta sẽ cho ngươi muốn làm gì nó thì làm còn không được sao?”
Gã Tứ đệ vừa nghe tên đó nói như vậy ánh mắt có chút hèn mọn lướt tới lướt lui trên người Hiên Viên Tú Nhi, miệng thì liên tục nói:
“Các huynh nói chí phải, chí phải…à!”
Hiên Viên Tú Nhi đúng bên nghe thấy tất cả những lời dơ bẩn của bọn chúng nhưng nàng lại không một chút phản ứng vì nàng hiểu nếu như lúc này nàng nổi giận thì dẫn đến hoả nộ công tâm với cơ thể yếu ớt của nàng lúc này làm sao có thể chịu nỗi sức công phá đó.
Tuy là không phản ứng nhưng nàng vẫn tiếp tục nói lời khiêu khích bọn chúng để cho bọn chúng biết, lúc này nàng căn bản là không sợ bọn chúng ra tay:
“Đúng là trăm nghe không bằng một thấy? Yêu Thú các ngươi không phải rất thiện chiến sao? Hừ! Bây giờ thì thế nào? Bọn ta chỉ có ba người yếu ớt nhưng các ngươi lại co cụm một chỗ, chả trách tổ tiên của các ngươi bị nhân loại chúng ta đánh cho không còn mảnh giáp, chỉ có thể suốt đời co cụm ở chỗ này”
Hiên Viên Tú Nhi nói tới đây thì đột nhiên cười lớn, tiếng cười của nàng như là dao găm đâm sau vào trong lòng của bọn chúng bởi vì chuyện này chính là đều xấu hổ nhất trong lịch sử tồn tại của Yêu Tộc, bọn chúng từng tự hào rằng tổ tiên của bọn chúng là bá chủ của đại lục này nhưng không ngờ tổ tiên của bọn chúng cũng để lại vết nhơ khi thất bại dưới tay của một tên nhân loại yếu đuối hèn mọn.
“Tốt..tốt nếu ngươi đã muốn chết thì lão tử đây sẽ thành toàn cho ngươi!”
Câu nói vừa rồi của Hiên Viên Tú Nhi đã thàng công chọc giận Lài Thành Dương hắn đột nhiên cười lớn, khuôn mặt giận dữ nói đồng thời lấy từ trong người ra một chiếc Roi Tiên bằng xương sống của một con yêu thú nào đó.
Hắn không một chút chờ đợi vừa rút ra liền dùng Roi Tiên đánh về phía ba người Hiên Viên Tú Nhi, đồng thời ở phía bên kia ngay khi Lài Thành Dương có chút dị động thì Hiên Viên Tú Nhi cũng nhanh chóng truyền linh lực vào miến kim bài trong tay, ánh hoàng kim chiếu rọi khắp cả một vùng Tử Mặc Lâm.
Ngay khi chiếc Roi Tiên bằng xương sống trong tay Lài Thành Dương chạm vào vòng ánh sáng màu vàng kim đang bảo hộ ba người Hiên Viên Tú Nhi bên trong liền gặp phải lực phản chấn từ miến Kim Bài làm cho cả người và Roi Tiên đều văng ra một đoạn, phía bên trong Hiên Viên Tú Nhi cũng không được thoải mái vì một kích vừa rồi của Lài Thành Dương làm cho nàng liên tục phun ra vài ngụm máu, máu tươi chảy ra từ miệng của nàng thắm hết cả một mảng y phục, nhưng đều này làm cho nàng cảm thấy rất là khó tin là nàng lại bị thương đúng vậy chính là bị thương, thực ra nàng không tin tưởng cũng là có nguyên do bởi vì miến Kim Bài trong tay này chính là bảo vật bảo mệnh do Phụ Thân của nàng ban cho, hắn còn nói miến Kim Bài này có thể đỡ mọi đòn công kích cho dùng đó có là công kích của một tên Hoá Thần "Miến Kim Bài bảo mệnh này có tất cả là chín miến được Phụ Hoàng của mình chính tay tạo ra rồi ban cho chín vị huynh đệ tỷ muội của mình nhưng thế nào có thể bị phá vỡ"
“Không thể nào? Không thể nào?” Hiên Viên Tú Nhi liên tục lẩm bẩm, bộ dạng không tin đó là sự thật
Lúc Lài Thành Dương đột nhiên cười lớn nói:
“Như thế nào? Có phải ngươi đang cảm thấy rất thất vọng phải không? Đừng tưởng Phụ Hoàng của ngươi là nhất, Yêu Soái của bọn ta cũng không phải là dạng vừa đầu, bảo vật này trước khi chúng ta xuất phát Yêu Tướng đã đưa cho bọn ta và nói đây là Bảo Vật Long Vĩ Tiên quan trọng của Yêu Soái cho mượn, nó có thể đánh bị thương tất cả các loại bảo vật khác. Bây giờ nghĩ lại Yêu Soái đưa cho ta có phải là để đối phó với các ngươi không!"
“Cái gì? Chẳng lẽ các ngươi biết hành tung của chúng ta?” Hiên Viên Tú Nhi vừa nghe hắn nói thế thì vẻ mặt chợt kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên! Nếu như bọn ta không có tin tức chính xác thì làm sao có thể mai phục bọn ngươi một cách chính xác như vậy, nếu không phải ta chưa biết công dụng thực tế của chiếc roi này thì các ngươi có thể chạy thoát khỏi chúng ta sao?”
“Không thể nào? Tại sao lại như vậy?”Tâm trạng của Hiên Viên Tú Nhi lúc này chính là hết kinh ngạc rồi chuyển sang bất giờ rồi tuyệt vọng,
“Đúng là con Nha Đầu miệng còn hôi sữa, ngươi nghĩ trong nhân loại các ngươi chỉ thuần tuý toàn là nhân loại sao, để ta nói cho ngươi biết trong nhân loại còn có yêu tộc ma tộc thậm chí là cự nhân tộc lai căn nữa"
“Đúng vậy! Yêu Tộc bọn ta cũng trà trộn vào hàng ngũ của bọn người và bọn ngươi cũng làm như thế, có lẽ người đó ẩn dấu quá sâu nên các ngươi sẽ không biết hắn là ai trong bọn người các ngươi đâu!” Một trong hai nữ nhân lên tiếng tiếp lời đồng bọn,
Hiên Viên Tú Nhi nghe đến đây thì cảm thấy không còn một chút hi vọng nào hết, nghĩ lại những chuyện đã qua nàng cảm thấy có chút tiếc nuối, đúng vậy chính là một chút tiếc nuối à.
Nàng nhìn cái vòng sáng đang bao bọc mình trong lòng không khỏi dân lên cảm giác bất lực, nó bây giờ không còn là vật bảo mệnh của nàng mà cứ như nhà tù giam cầm nàng vậy, sở dĩ nàng bị thương cùng là vì nó có liên hệ trước tiếp với nàng.
“Các ngươi đừng tưởng như vậy là có thể dọa được ta! Nếu như ta không thể đánh lại các ngươi thì còn không thể tự bạo sao, ít nhất cũng kéo theo một hai người làm đệm lưng nơi chính suối à!”
Tám người vừa nghe nàng nói như vậy thì không khỏi biến sắc bởi vì nàng lúc này chính là ẩn số, không một ai trong số bọn họ biết tu vi của Hiên Viên Tú Nhi ở cảnh giới nào, đòn tấn công trước đó của Lài Thanh Dương cũng chỉ làm cho Hiên Viên Tú Nhi bị thương nặng mà thôi, nếu như đó là một người có tu vi thấp thì hiển nhiên bây giờ Hiên Viên Tú Nhi chỉ là một cái xác không hồn mà thôi bởi vì Long Vĩ Tiên lúc đó đã qua miến Kim Bài đánh thẳng vào Hồn Phách của Hiên Viên Tú Nhi.
“Đại ca! ngươi còn chờ gì nữa mau giết nàng ta nhanh lên!”
“Tứ đệ! Ngươi đang ra lệnh cho ta à! Ngươi cũng biết giết nàng rất là khó không, bây giờ nàng ta lại quyết tâm muốn chết thì lại càng khó hơn một khi nàng liều mạng thì thử hỏi ở đây có ai có thể cản nổi nàng ta với cái hộ thuẫn màu vàng kim kia?”
“Không phải là Long Vĩ Tiên đánh vào thần hồn sao?” Mấy người còn lại nghe hắn nói vậy không khỏi thắc mắc
“Đúng là đánh vào thần hồn nhưng tự bạo là quá trình không thể nào cản được, hỗ thuẫn màu vàng kim kia lại bao bọc nàng bên trong thì các ngươi bảo ta phải làm sao?” Lài Thành Dương vừa nói vừa thở dài.
“Vậy không lẽ thả cô ta đi dễ dàng như vậy sao?”
“Ai nói là sẽ thả? Cô ta liều mạng thì chúng ta cũng liều mạng, nếu sự việc lần này mà không xong thì trở về chúng ta cũng không toàn mạng đâu, các huynh đệ theo ta cược một chuyến nào?”
Lài Thành Dương vừa dứt lời thì cả bọn tám người đều tung ra chiêu mạnh nhất của mình lúc này bởi vì thời gian tồn tại của hỗ thuẫn màu vàng có lẽ cũng sắp hết…..!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.