Một Hồi Mộng

Chương 85: Các Ngươi Muốn Thì Ta Chiều




Một buổi chiều dịu mát bao trùm cả Vũ Sát Phong, lúc này có một tên nam nhân ăn mặc trong như một Ninja Lead chính hiệu, toàn thân đều bị che kín không một khe hở chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài, từ từ rão bước vào nơi tỷ thí của hàng đệ tử thứ năm, sự xuất hiện của hắn làm cho tất cả mọi người chú ý vì ba ngày này bọn họ chưa từng thấy sự xuất hiện của tên này.
Tên nam nhân này mặc kệ từng cặp mắt hiếu kỳ của mọi người nhìn về phía mình liền dừng bước trước một lôi đài thi đấu, khi đó trên lôi đài có một đôi nam nữ đang chiến đấu với nhau và bên dưới lôi đài có rất nhiều người đang hô to cỗ vũ:
“Hà sư muội cố lên!.....Tuyết Linh ta yêu ngươi….! Hà tiểu tỷ vô địch…!”
Thì ra người đang giao đấu trên lôi đài chính là Hà Tuyết Linh người cũng được bọn nam nhân ở đây liệt vào danh sách mỹ nữ của Thái Sơ Tông. Lúc này một tiếng quát lớn truyền đến làm mọi tiếng cỗ vũ đều dừng lại:
“Bọn khốn kiếp các ngươi có thôi đi không..!”
Chỉ là nó không dừng lại quá lâu liền trở lại hiện trạng vốn có của nó chỉ là lần này không phải là tiếng cỗ vũ dành cho Hà Tuyết Linh nữa mà là tiếng mắng chửi của bọn nam nhân bên dưới:
“Tên khốn kiếp nhà ngươi cũng dám kêu bọn ta im có phải ngươi chán sống rồi không, bọn ta đến cỗ vũ cho Hà sư muội thì liên quan gì tới ngươi, đã kém cõi lại đỗ thừa cho hoàn cảnh đúng là gỗ mục không thể điêu khắc mà!”
“Tên đệ tiện! Ngươi bảnh lắm hả, dám kêu ông nội của ngươi im à! Có tin ông nội ngươi đánh cho ngươi một tháng xuống giường không nỗi không!”
“Cái gì? Ngươi dám bảo ta im à! Ngươi biết ta là ai không….Ông nội người là người của Hàn Gia Trang Viên nhé! Ngươi có tư cách đó sao?”
…..
Tên nam nhân mặc như Ninja Lead thấy vậy liền thở dài, sợ dĩ hắn dừng lại đây là vì hắn trong thấy người quen nhưng “ Cmn! Đúng là thời nào cũng có Fan cuồng thần tượng hâm mộ quá khích, tên kia có làm gì đâu mà lại phải hứng chịu áp lực quá lớn như vậy, dù cho hắn có tài năng thiên phú dị bẩm cũng bị đám người này làm cho bó tay bó chân làm sao mà thi triển được, trừ khi hắn thật sự là thiên tài còn không thì....." nghĩ đến đây hắn liền lắc đầu thở dài "Đúng là quá nhọ rồi!”
Sau khi cảm thán một phen thì Vũ Tiểu Vũ lại khẽ đưa mặt nhìn lên lôi đài một chút, nhìn trận thế bên trên hắn cũng đoán được kết quả của tên này là như thế nào? Trong thời gian tới sẽ không trụ được quá lâu cùng lắm là hai chiêu nữa nên hắn nhanh chóng rời đi vì ở đây đã không còn ý nghĩa. Và quả nhiên đúng như dự đoán, hắn vừa quay lưng rời đi thì tên đó liền thất bại, số là sau khi tên đó đỡ một chiêu Băng Tâm Toái Ảnh của Hà Tuyết Linh không ngờ lại để lộ ra sở và bị nàng tận dụng dùng một chưởng đánh văng tên đó ra khỏi lôi đài.
Lúc tên Ninja lead rời khỏi đó một đoạn liền dừng trước lôi đài thứ tư hình như đây là nơi hắn phải đến, hắn cẩn thận đưa mắt nhìn xung quanh một chút rồi đột nhiên thở dài tự lẩm bẩm với chính mình:
“Không biết mình hóa trang như vầy có ai nhận ra không? Còn con bé đó nữa không biết nàng ta thế nào rồi, Haiz! Không biết lúc đó tại sao mình lại sơ xuất ra một chiêu không chuẩn xác như vậy? Chắc có lẽ là do chuyện lúc sáng ở trước Vũ Sát Điện khiến cho mình bị phân tâm rồi bởi vì chuyện này mà suốt đoạn đời mình cứ suy nghĩ mãi, không biết khi mình rời khỏi đó thì chuyện bốc thăm sẽ như thế nào? Hi vọng là không tính mình bỏ cuộc”
Thì ra người ăn mặc như Ninja lead này chính là Vũ Tiểu Vũ bởi vì sự việc xấu hổ lúc sáng nên lúc này hắn phải cải trang như vậy để tránh phiền phước, thật ra hắn cũng không phải sợ phiền phước nhưng bây giờ đang sống trong nhà của người nên ít nhiều hắn cũng phải nể mặt, nếu không phải kết quả ở đây sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc hắn có phải đi xung quân hay không thì hắn cũng chẳng muốn xuất hiện làm gì.
Lúc này trận đấu trên lôi đài đã kết thúc, Đặng Ngọc Huyền chờ cho hậu cần chỉnh sửa lôi đài xong liền sướng lên hai cái tên cho trận đấu tiếp theo:
“Liêu Mộng Cầm, Vũ Tiểu Vũ”
Khi cái tên của hắn được xướng lên thì hầu như tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về phía lôi đài chỉ là làm mọi người phải thất vọng vì lúc này trên lôi đài chỉ xuất hiện một người con gái.
Đặng Ngọc Huyền thấy vậy liền đợi một chút xem thế nào rồi tiếp tục sướng lên cái tên của hắn một lần nữa và kèm theo lời nói:
“Vũ Tiểu Vũ! Ngươi có ở đây không? Nếu có thì nhanh chóng lên lôi đài đừng làm phí thời gian của mọi người, nếu như ta điếm đến ba mà ngươi không xuất hiện thì ta sẽ tính là ngươi bỏ cuộc, môt...”
Vũ Tiểu Vũ thở dài cũng không đợi nàng điếm đến hai liền lăng không đáp xuống lôi đài chỉ là hắn còn chưa kịp ổn định lại thân thể liền nhận được một câu quát hỏi của Đặng Ngọc Huyền:
“Ngươi là ai? Ta gọi Vũ Tiểu Vũ chứ không có gọi ngươi, mời ngươi xuống cho!”
Vũ Tiểu Vũ cười xấu hổ gỡ bỏ khăn chen mặt nói với Đặng Ngọc Huyền:
“Là ta! Ta là Vũ Tiểu Vũ đây, xin Đặng chấp sự thông cảm, đệ tử đang bị dị ứng nỗi khắp người nên phải che lại tránh cho người khác hoảng sợ nên có chút do dự không lên”.
Ngay khi Vũ Tiểu Vũ bỏ khăn che mặt thì bên dưới liền ồ lên một tiếng:
“Thảo nào? Thì ra là thế? Ta nói mà làm gì có tên nào ăn mặc như vậy quả nhiên ta đoán không ai? Tên Đê Tiện ngươi còn dám đến! Vị tỷ tỷ gì ơi đập hắn ra bã đi…”
Vũ Tiểu Vũ tuy chịu sự phẩn nộ của toàn thể cộng đồng nhưng nụ cười vẫn treo trên môi hắn, đối với hắn những chuyện hiểu làm như thế này đã quá là quen thuộc rồi nên hắn chẳng mấy quan tâm, hắn làm ra tư thế chào cô gái chỉ là hắn nhanh chóng nhận lại sự khinh bỉ của nàng ta:
“Bớt ra vẻ đi! Hi vọng ngươi sẽ không làm một con cờ hó quay đầu cong đuôi bỏ chạy như hồi sáng!”
Lời nói của Liêu Mộng Cầm liền được đám đông nữ nhân ủng hộ còn bọn nam nhân hèn mọn thì thay nhau đoán xem Vũ Tiểu Vũ sẽ sờ vào chỗ nào của nàng ta.
“Cmn! Đúng là khi dễ người quá đáng” Vũ Tiểu Vũ một bụng ấm ức suy nghĩ,
Đồng thời lúc đó Liêu Mộng Cầm cũng dơ tay bắt pháp quyết rồi vung thanh đao trong tay phải chém ra một ngọn Hỏa Cuồng Phong đường kính của nó khá là lớn nhanh chóng lao về phía Vũ Tiểu Vũ.
Đối với công kích của nàng ta Vũ Tiểu Vũ không hề nao núng dễ dàng thoát đi trong gang tất rồi từ từ thu hẹp khoảng cách với nàng ta, có lẽ bởi vì cố sự lúc buổi sáng nên nàng ta luôn giữ một khoảng cách nhất định với Vũ Tiểu Vũ.
Hễ hắn tiến lên thì nàng lại lui về phía sau mà hắn lui về phía sau thì nàng lại tiến lên phía trước, lúc nào cũng là một khoảng cách tầm hai ba mét và nàng cũng chỉ dùng những đòn đánh xa để tấn công hắn.
Nhưng có lẽ đây không phải là sở trường của nàng nên chẳng thể dồn Vũ Tiểu Vũ vào thế đường cùng trong khi đó phía bên kia Vũ Tiểu Vũ lại rất thoải mái tránh né công kích của nàng, nói thật với tu vi của hắn bây giờ mà kết hợp với bộ pháp của Phong Thiên Bộ thì một tên có tu vi kim đan muốn đuổi bắt hắn cũng là một đều không đơn giản, chứ đừng nói một cô gái chỉ có tu vi trúc cơ như nàng.
Những nữ nhân phía bên dưới thấy tình huống như vậy thì tâm tình hào hứng trước đó trở nên nguội lạnh trong lòng của bọn nữ nhân này thì Vũ Tiểu Vũ chả có gì đặc sắc, tu vi cũng chỉ ở mức rất tầm thường. Chuyện hắn có thể đứng đầu nhóm này thì chắc chắn là vì gian lận nếu không thì đánh chết các nàng cũng không tin. Thế là bọn nữ nhân này lại hô hào tiếp tục cổ vũ cho Liêu Mộng Cầm:
“ Mộng Cầm tỷ tỷ ngươi đừng nương tay với hắn nữa nhanh chóng hành hạ hắn đi……Đúng rồi tỷ tỷ vã hắn sml đi tỷ…Tên chuột nhắt có giỏi thì đừng trốn nữa đường đường chính chính mà đấu với Mộng Cầm muội muội nào!”.
Vũ Tiểu Vũ càng nghe những lời bên dưới thì trong lòng càng ngày càng cảm thấy bực bội, càng là bực bội lại càng nhìn Liêu Mộng Cầm không vừa mắt, hai chân nhanh chóng thay đổi bộ pháp tốc độ tăng lên không ít bởi vì hắn đã âm thầm làm ra quyết định chính là đùa giỡn nàng ta nếu lúc trước chỉ là một tai nạn thì lúc này hắn chính là muốn làm ra chuyện có tiếng và có miến chứ không còn là có tiếng mà không có miến.
Ngay lúc này Liêu Mộng Cầm cũng cảm thấy lo lắng bởi vì khoảng cách mà nàng một mực duy trì đã bị phá vỡ từng chút từng chút một, nàng không thể hiểu vì sao lúc này tốc độ của hắn lại tăng lên nhiều như vậy dù là nàng đã toàn lực để tạo ra khoảng cách.
Và đúng lúc này cả người nàng đột nhiên cứng lại bởi vì bờ mông cao vút của mình bị một bàn tay nào đó xoa nắn, bờ mông chưa từng bị ai chạm vào nay lại bị người ta khinh bạc trước mặt nhiều người như vậy, một cảm giác rất là uỷ khuất dâng lên trong lời, dù chỉ là một chút thoáng qua nhưng nàng vẫn cảm nhận được cái sờ nắn đó, nàng không cần suy đoán liền nghĩ chủ nhân của bàn tay đó chính là Vũ Tiểu Vũ, bởi vì cũng chỉ có hắn mới dám làm ra hành động khinh bạc nữ nhân trong lúc chiến đấu mà thôi.
“Ngươi….Ngươi thật Bỉ Ổi”
Bên dưới đột nhiên nghe Liêu Mộng Cầm hét lớn liền có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ "Liêu Mộng Cầm tại sao lại có phản ứng như vậy?", lúc này cũng chỉ có một người là nhìn ra được hành động của hắn nhưng nàng chỉ khẽ mắng hai chữ “Lưu Manh” mà không ra tay ngăn cản bởi vì nàng không muốn làm hắn xấu mặt.
Trên lôi đài Liêu Mộng Cầm liên tục bị Vũ Tiểu Vũ sờ nắn khắp nơi trên thân thể. Nàng giận tím cả mặt nhưng không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, tuy nàng liên tục phản kích nhưng toàn là đánh vào khoảng không, nàng căn bản là không tài nào đụng được một góc áo của hắn chứ nói gì đến người hắn, đều khiến nàng cảm thấy uất ức đến rơi lệ chính là nụ hôn đầu của nàng lại mất đi trong mơ hồ, lúc đó nàng chỉ cảm nhận được bờ môi của mình có thứ gì đó nóng ấm lướt quá ngay lúc đó nàng chỉ có một suy nghĩ trong đầu chính là "Chết" nàng không thể sống trong tủi nhục như vậy được. Và đều làm nàng hận nhất chính là cơ thể của nàng lại không nghe theo sự đều khiển của nàng mà lại hưng phấn trước sự khinh bạc của hắn, nơi ư cốc không ngờ rĩ ra thứ gì đó khiến cho nàng cảm thấy rất là ngứa ngáy khó chịu.
Liêu Mộng Cầm căm tức nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Vũ đang đứng cách nàng không xa, nàng nhận ra ánh mắt của hắn chính là đang đánh giá cơ thể của nàng bởi vì nàng cảm nhận được ánh mắt của hắn đáng lướt qua từng bộ phận trên cơ thể của mình:
“Ta còn tưởng ngươi tài cao thế nào? Không ngờ chỉ biết ức hiếp một nữ nhân yếu đuối như ta, ư?”
Vũ Tiểu Vũ đối với lời nói của nàng chính là không quan tâm, hắn khẽ nhép môi âm thanh phát ra chỉ vừa đủ cho nàng nghe:
“Ta chính là như thế! Ngươi có thể làm gì được ta?" Nói đến đây hắn dừng lại một chút đưa mắt nhìn cơ thể nàng một lượt lại hỏi "Nàng có muốn cùng bổn thiếu gia lăn lộn một hồi, sao trận đấu này không?”
“Ngươi….”
Liêu Mộng Cầm nghe hắn nói vậy thì tức muốn bể phổi, từ khi được sinh ra tới giờ nàng chưa từng thấy có người nào vô sĩ bậc nhất như là hắn, đưa ánh mắt đầy căm tức nhìn hắn nàng nghẹn ngào phun ra mấy chữ rồi hướng về bên dưới lôi đài nhảy xuống trong sự ngỡ ngang của tất cả mọi người.
“Ngươi đợi đấy! Bổn cô nương sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, nếu như gia tộc ta biết chuyện này thì ngươi đừng hồng mà yên ổn?”
Vũ Tiểu Vũ đối với lời đe dọa của nàng chính là không để trong lòng liền khẽ nhếch môi mỉm cười bởi vì với tu vi không mạnh không yếu của hắn lúc này thì dù cho đánh không lại hắn vẫn có thể bỏ chạy, hắn không nhất thiết phải đánh tới mức người sống ta chết cùng với gia tộc của nàng, trừ phi gia tộc của nàng có Hoá Thần trấn toạ nếu không thì không có ai có bản lĩnh đuổi bắt được hắn:
“Ha ha! Bổn công tử mỏi mắt mong chờ à”
Vũ Tiểu Vũ nói xong thì cười lớn một tràn hí hững bước xuống lôi đài, mấy chục người bên dưới lại chẳng hiểu vì sao Liêu Mộng Cầm đang ở thế thượng phong lại đột nhiên nhảy xuống lôi đài bỏ đi nên khẽ đưa mắt nhìn tới nhìn lui Vũ Tiểu Vũ xem có nhìn ra môn đạo gì bên trong không….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.