Một Hồi Mộng

Chương 79: Mộc Long Kiếm




Ngay khi Vũ Tiểu Vũ rút vật đó ra khỏi tản đá thì một ánh sáng lóe lên làm chói mắt tất cả mọi người xung quanh, nó làm cho bọn họ không biết đó là vật gì dù đã cố mở to cả hai mắt, đến khi luồn ánh sáng biến mắt thì bọn họ thấy trong tay của hắn không biết từ lúc nào đã có thêm một thanh kiếm gỗ, dù chưa biết nó có uy lực ra sao nhưng ai nấy đều oán hận vận may của Vũ Tiểu Vũ.
Vũ Tiểu Vũ sau khi rút ra liền phát hiện nó là một thanh mộc kiếm, hắn quơ thử vài đường lại thấy cũng thuận tay nên cũng thấy thích, lúc này hắn đưa thanh kiếm lên quan sát kỹ hơn thì phát hiện chuôi kiếm chính là một cái rễ cây có khắc ba chữ Mộc Long Kiếm.
Ngay khi nhìn thấy ba chữ này thì trong lòng hắn lại có một suy nghĩ "Ba chữ này quả là không sai" Bởi vì với hình dạng của nó bây giờ thì không khác gì một thanh kiếm gỗ, hắn lại đưa mắt nhìn phần chuôi kiếm thì phát hiện nó tựa như đầu của một con Long, thảo nào ban nãy hắn lại thấy có đều khác lạ, lưỡi kiếm chính là tạo hình từ thân của Long đang uốn lượng, phần vảy lại được điêu khắc rất tin xảo, mũi kiếm lại túa ra năm cái mũi nhọn nho nhỏ cách nhau một khoảng trong như Long Vĩ vậy.
Vũ Tiểu sau khi quan sát xong liền bỏ nó vào trong nhẫn trữ vật của mình mặc kệ những con người đang đỏ mắt di chuyển về phía hắn, khẽ đưa mắt nhìn sang hai cô nàng họ Phạm nói:
“Thế nào? Các ngươi thấy Bổn Công Tử nói có sai không?”
Hai cô gái nghe hắn hỏi liền gật đầu trong lòng không khỏi thán phục trong lòng “ Những đều hắn nói trước đây đều là chân lý sao?”.
“Thiếu gia! Người nói xem tại sao bọn họ tìm kiếm lâu như vậy lại không thấy gì còn ngài chỉ nằm nghĩ một chút lại phát hiện ra cơ chứ!”
“Các ngươi có nghe câu này chưa “ Ngồi mát ăn bát vàng”? ”
“Nô tỳ chưa nghe? Ý nghĩ của nó giống với chuyện này sao?”
Vũ Tiểu Vũ cười nói:
“Ý của câu đó nôm na chính là như số mạng Bổn Công Tử vậy! Hầu là chuyện gì Bổn Công Tử nhúng tay đều gặp may mắn, không cần phải động tay động chân, tốn công tốn sức làm gì cũng có thể mặc sức mà hưởng thụ!”
Hắn nói đến đây thì cũng vừa lúc có bảy tám người đi đến, một người tầm hai mươi mất cái xuân xanh tiến lên trước trong như thủ lĩnh của đám ô hợp này, lên tiếng:
“Tiểu tử! Khôn hồn thì đem nó giao ra đây không thì đừng trách bọn ta không khách khích, đây là ngươi đang chiếm đoạt thành quả của bọn ta”
Vũ Tiểu Vũ cười lạnh nói:
" Nực cười! Cái gì là thành quả của bọn ngươi? Theo như lời ngươi nói thì tám người các ngươi mười sáu con mắt lại không bằng hai con mắt của ta sao, hay là các ngươi căn bản là bị mù?”
“Ngươi mắng ai mù? Đúng là miệng chó nói nhăn nói cuội, đảo lộn đen trắng thị phi! Nếu không phải bọn ta dọn dẹp các trở ngại thì ngươi đâu có thuận lợi tìm được vật phẩm như vậy, nhìn bọn người các ngươi đi có làm được gì ngoài chuyện ngồi ăn chơi hưởng thụ, mà thôi không nhiều lời với các ngươi nữa, nếu không chịu giao ra thì đừng trách bọn ta trở mặt không nhìn đồng môn! ” Tên đứng đầu vừa dứt liền thì bảy người phía sau khuôn mặt liền đằng đằng sát khi tạo uy thế cho hắn.
Hai cô nàng họ Phạm thấy vẻ mặt hung dữ của bọn họ liền hoảng sợ đứng nép sau lưng của Vũ Tiểu Vũ, lúc này Thanh Tú khẽ kéo kéo ống tay áo của Vũ Tiểu Vũ, lo lắng nói:
“Thiếu Gia! Hay là người đưa cho bọn chúng đi!”
Tuy giọng của Thanh Tú rất khẽ nhưng hình như thính lực của tên cầm đầu rất là tốt hay sao mà hắn nói gần như tiếp lời nàng:
“Đúng vậy, đây chính là lựa chọn tốt nhất của bọn ngươi bây giờ!"
Vũ Tiểu Vũ mặc kệ lời hắn nói liền vỗ vào vai của hai cô gái nói:
“Nếu ta nhớ không lầm thì nội quy của Tông Môn là không cho giết hại đồng môn đúng không?”
Hai cô nàng không hiểu tại sao hắn lại nói thế nhưng vẫn gật đầu, phía bên kia tên cầm đầu nghe hắn nói vậy liền cười khẩy lớn tiếng nói:
“Đúng là ngây thơ! Mà cũng không trách các ngươi được, vừa mới vào tông môn làm sao hiểu được độ nông sâu ở nơi đây, bọn ta dám giết các ngươi thì đương nhiên cũng nghĩ tới hậu quả của chuyện này rồi, chỉ là ta có lòng nhân hậu nên mới nhiều lời với các ngươi như vậy”.
“Thanh Minh! Nhiều lời với hắn làm gì? Chúng ta có tới bảy tám người không lẽ lại sợ ba tên tép rêu bọn chúng, nhìn bọn dạng yếu ớt của bọn chúng thì có thể làm gì đươc chúng ta chứ!” Người lên tiếng là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nhìn vẻ mặt của hắn lúc này hình như đã mất kiên nhẫn,
“Hừ! Văn Mạnh! Rốt cục thì người là thủ lĩnh hay là ta?”
Tên thiếu niên đó nghe Thanh Minh hỏi như vậy thì không khỏi đỏ mặt nhỏ giọng nói:
“Là ngươi!”
Thanh Minh hừ lạnh một tiếng rồi quay sang nhìn ba người Vũ Tiểu Vũ, bắt đầu ra tối hậu thư:
“Bây giờ cho người hai lựa chọn, một là vui vẻ đưa nó cho bọn ta rồi bình yên rời đi, hai là bọn ta giết rồi ba người các ngươi rồi lấy nó? các ngươi chọn một hay hai?”
Vũ Tiểu Vũ cười lạnh nói:
“Ta chọn phượng án thứ ba”
“Ngươi bị điếc….”
Hắn còn chưa kịp nói hết câu liền bị Vũ Tiểu Vũ dùng Phong Thiên Bộ nhanh chóng áp sát một chưởng đánh bay đi, cả người bị trọng thương không thể đứng dậy, bảy người còn lại thấy hắn đột nhiên ra tay có chút sững sốt, sau khi lấy lại tinh thần liền nhanh chóng bao vây Vũ Tiểu Vũ nhưng bọn chúng chỉ là một vài con đom đóm làm sao sánh được với ánh sáng của mặt trời....
Khi ba người Vũ Tiểu Vũ rời đi thì mặt đất lúc này có tám người đang bị thương nằm bất tỉnh, nhưng người xung quanh thấy vậy liền từ bỏ ý định mà lặng lẽ rời đi, sau khi bọn họ rời đi được một đoạn thì Phạm Tú Thanh có chút ngập ngừng mấy lần muốn lên tiếng hỏi hắn nhưng lại không dám mở lời bởi vì lúc nãy hắn ra tay khuôn mặt của hắn rất là đáng sợ, nàng hầu như là không dám nhìn hắn một lần nào.
“Thiếu Gia! Tu vi của ngươi rốt cục là gì? Ngài như thế nào có thể hạ bọn chúng một cách dễ dành như vậy? Nếu như ngài đã có thực lực như vậy tại sao còn nhiều lời với bọn chúng? Làm bọn ta sợ gần chết à!”
“ Thế các ngươi muốn Bổn Thiếu Gia nói thật hay là nói dối các ngươi đây?” Vũ Tiểu Vũ cười ha ha nói, mặc cho ánh mắt của các nàng nhìn hắn với vẻ hờn dỗi.
Hai cô nàng họ Phạm không chút suy nghĩ liền đồng thanh nói:
“Đương nhiên là nói thật! Chúng ta có huyết chú trong người sẽ không thể nào tiết lộ bí mật của ngài với người khác đâu, nên ngài cứ yên tâm!”
“Không phải ta lo lắng các ngươi tiết lộ ra bên ngoài mà căn bản là ta sợ các ngươi không tin thôi, bởi vì bây giờ tu vi của Bổn Thiếu Gia chính xác là ở cảnh giới Kim Đan sơ kỳ!”
“Cái…..cái…gì? Làm….sao…có…thể…như…vậy được?” Hai cô nàng vừa nghe hắn nói liền kinh ngạc không thôi giọng nói có chút lắp bắp khó khăn nói thành câu.
“Biết thế là được rồi! Không cần phải kinh ngạc như vậy đâu, không nghĩ Bổn Thiếu Gia ta là ai chứ? Bây giờ nói cho ta biết là thử thách này có quy định thời gian không để ta còn biết đường mà tính toán?”
Phạm Tú Thanh từ từ lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu mới trả lời hắn:
“Khi đó Tông Chủ nói thời gian hình như là bảy canh giờ, bây giờ chúng ta đã qua hết năm canh giờ rồi thì phải, cũng đều tại người hết! Cứ lề mề không chịu di chuyển nên bây giờ chỉ mới tìm được có một vật phẩm thôi.”
“Hihi! Một cái nhưng nó lại chất lượng nếu không thì bọn chúng đâu có nỗi lòng tham như thế?”
“Còn không phải bị Thiếu gia đánh cho không kịp ngốc đầu sao?” Thanh Tú đứng bên cạnh oán giận nói, bởi vì nàng cảm thấy sự lo lắng của mình dành cho hắn lúc nãy chính là dư thừa, càng nghĩ nàng càng cảm thấy xấu hổ à.
“Nếu còn hai canh giờ thì bây giờ chúng ta trở về là hợp lý vì bọn người điên kia có lẽ đã thu hoạch được không ít rồi với lại tất cả dấu vết có lẽ cũng bị bọn chúng làm cho mất sạch rồi, chúng ta lại không biết có hết thảy là bao nhiêu vật phẩm nói cho cùng thì loại thử thách này chính là một hồi cơ duyên mà thôi có cưỡng cầu cũng không được!”
Hai cô nàng đương nhiên là không dám làm trái ý của hắn bởi vì trong lòng của các nàng hắn mặc định chính là một vị thần, tuy cái gì cũng không thể làm được nhưng mỗi thứ hắn nói đều rất là chí lý, tủy như chuyện tìm kiếm vật phẩm lúc nãy vậy không sai một chút nào.
Khi ba người trở về nơi tập kết trước đó ở Đại Điện Thái Sơ Tông liền nhận được ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, tuy bọn họ đều thông qua Mục Ảnh Gương để quan sát nhưng không thể quan sát hết mọi chuyện chiếu theo thời gian thì lúc này bọn người Vũ Tiểu Vũ có vẻ như trở về hơi sớm, điều này khiến cho đám người nào đó chú ý.
Và người mở đầu không ai khác chính là lão già Nguyễn Chính Pha, lão đột nhiên cười cười, nói:
“Có vẻ như lứa đệ tử năm nay của Quý Tông hình như không được tốt cho lắm, nhìn bọn chúng về sớm như vậy là lão có thể đoán được bọn chúng không có tính kiễn nhẫn dễ dàng bỏ cuộc, nhìn bộ dạng của bọn chúng chính là không tìm được gì nên nãn chỉ mà trở về đây! Nhưng không sao chúng ta còn nhiều thời gian có thể uốn nắn bọn chúng mà đúng không quý dị?"
Bọn người Thái Sơ Tông nghe lão nói vậy thì có chút không hài lòng, tuy nói có thể đúng là như lão nghĩ nhưng đâu phải đứa nào cũng như đứa nào đâu, lão già này căn bản chính là muốn làm mất mặt bọn họ mà.
Chỉ là lời của Lão vừa đến đây thì cũng vừa lúc ba người Vũ Tiểu Vũ đến trước chiến bàn kiểm kê giao ra Mộc Long Kiếm, tên đệ tử nhận lấy rồi kiểm tra một chút, sao đó liền trả lại cho bọn họ khi đã làm xong ghi chép.
Phía bên trong Đại Điện mặt của Nguyễn Chính Pha lúc này nhăn lại nhưng vừa ăn phải chanh, cùng lúc đó một tiếng cười nói đột nhiên vang lên:
“Thì ra bọn chúng tìm được Mộc Long Kiếm thảo nào lại về sớm như vậy, tuy Mộc Long Kiếm không phải là thần binh gì nhưng đối với bọn chúng thì lại vừa vặn thích hợp à”.
Thì ra người lên tiếng chính là Mạnh Lệ Nương, nàng thấy lão già đó đánh giá không đúng sự thật về Vũ Tiểu Vũ thì trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, muốn lên tiếng nói giúp hắn nhưng lại không biết phải làm sao vì chuyện đã quã rõ ràng nhưng lúc này bỗng nhiên có cơ hội nàng như thế nào có thể bỏ qua cho được
Khi mà không khí trở nên ngột ngạt thì lúc này bên ngoài lại có bảy tám người đỡ nhau bộ dạng đi đứng khó khăn, tiếng đến trước Đại Điện quỳ xuống dập đầu xin Mạnh Thiên Uy lấy lại công bằng cho bọn họ, mấy người này chính là nhóm người của Thanh Minh khi nãy đã tranh chấp với Vũ Tiểu Vũ:
“Xin tông chủ làm chủ cho bọn đệ tử!”
Mạnh Thiên Uy nghe lời cầu xin của bọn chúng liền nhanh chóng đi ra ngoài, hỏi bọn chúng:
“Có chuyện gì? Nói đi ta sẽ làm chủ cho các ngươi!”
“Đệ Tử muốn tố cáo hắn chiếm đoạt công sức của mấy người đệ tử, khi đệ tử nói lý lẽ với hắn thì hắn không những không chịu nói lý lẽ với đệ tử mà còn làm đệ tử thành ra thế này!” Thanh Minh vừa nói vừa chỉ về phía Vũ Tiểu Vũ đang đứng phía xa.
“Cmn! Còn dám chơi chiêu người xấu cáo trạng với ta à, được lắm!” Bởi vì tiếng nói của Thanh Minh tương đối lớn nên truyền đến tai Vũ Tiểu Vũ làm cho hắn không khỏi thầm mắng một tiếng trong lòng. Hai cô nàng họ Phạm nghe thế liền tức giận mắng:
“Đúng là không biết liêm sĩ mà vừa ăn cướp vừa la làng!”
Lúc này Mạnh Thiên Uy thấy bọn họ tranh chấp liền lên chỉ tay về phía Vũ Tiểu Vũ nói:
“Chuyện bọn họ tố cáo người có đúng là như vậy không?”
“Bẩm Tông Chủ! Bọn họ căn bản là nói điêu không biết ngượng miệng, bọn họ có tới bảy tám người bọn ta chỉ có ba người mà trong khi đó có hai người là nữ nhi thì lấy cái gì cũng bọn họ tranh chấp, còn có…”
Vũ Tiểu Vũ còn chưa kịp nói hết câu liền bị Thanh Minh chen ngang nói:
“Ngươi nói láo, ngươi..”
“Hừ! Ta đang hỏi hắn không có hỏi ngươi, ngươi lên tiếng làm gì? Đã trình lên cho ta phán xét thì phải tin tưởng ở ta chứ, nếu các ngươi không tin tưởng ta thì chuyện này coi như xong dừng lại tại đây! HỪ!"
Mạnh Thiên Uy trong lòng đang có chút bực bội nên thấy bọn người Thanh Minh không vừa mắt mà lớn tiếng nói, bởi vì chuyện ngày hôm nay đã làm ảnh hưởng không nhỏ đến hình tượng đoàn kết trong tông của hắn với người ngoài, thử hỏi làm sao hắn có thể dễ chịu cho được, nhất là tên đầu xỏ Thanh Minh này lại không hiểu chuyện cư sư lỗ mãng như vậy..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.