Một Hồi Mộng

Chương 77: Thiên, Địa, Nhân Bảng




Nam Phong Lâm, mấy ngày tên đệ tử chen nhau ùa vào khu rừng làm cho Yêu Thú chạy tán loạn, những nơi bọn họ đi qua liền đều hiu sơ xác, khắp nơi đều là cây cối đỗ ngã cùng đất đá bị đào bới để lại những hố nhỏ, cũng may là nó khác rộng lớn nếu không mấy ngàn để tử sẽ không có chỗ đứng mà chỉ có thể dậm đạp lên nhau mà đi.
Lúc này trên con đường đi đến Nam Phong Lâm có hai nữ một nam đang thì thầm nhỏ to, thần tình của bọn họ không có gì gọi là vội vã, mặc cho những tên đệ tử khác đi lướt qua nhìn bọn họ như những người ngu ngốc bọn họ vẫn bình thản xem như không có việc gì, ba người này chính là Vũ Tiểu Vũ và hai chị em nhà họ Phạm.
“ Đại Hội lần này có ba thử thách, thứ nhất chính là cái này, thứ hai chính là tỷ võ giũa các đồng môn và thứ ba chính là nhận biết Linh Dược cùng sáng tạo Đan Phương mới, chúng ta chỉ tham gia hai cái không cần quan tâm đến cái thứ ba?” Phạm Tú Thanh nhỏ giọng nói với hắn.
“Chỉ vậy thôi sao? Còn có gì khác nữa không?” Vũ Tiểu Vũ ngẫm nghĩ lại hỏi tiếp:
“Đương nhiên là còn á Chủ Nhân! Đại Hội Thường Niên tuy nói là để giao lưu giữa các đệ tử với nhau nhưng vẫn có hình thức đánh giá ai không hợp cách sẽ bị trục xuất khỏi Tông hoặc bị đầy đi trong coi biên giới!”
Vũ Tiểu Vũ nghe nói liền liên tưởng đến chế độ tuyển chọn nghĩa vụ quân sự của thế giới mình, những ai đủ tuổi đi nghĩa vụ mà không thi đổ bất kỳ một trường đào tạo chính quy nào ở những bậc cao đẳng hoặc đại học sẽ trúng tuyển nghĩa vụ, tuy nói đi nghĩa vụ không có gì nguy hiểm nhưng lúc đó tình hình đang căn thẳng cho ra đảo là làm bia tập bắn cho nước khác ngay.
“Không phải nói các ngươi rồi sao, đừng gọi ta là Chủ Nhân, gọi ta là Thiếu Gia được rồi! Bọn họ quy định việc đánh giá hợp cách là như thế nào!”
“ Tuân mệnh thiếu gia! Tông Chủ nói sẽ chia nhóm theo hàng đệ tử, chúng ta thuộc hàng thứ năm sẽ không gặp phải những người ở hàng thứ tư còn có sẽ bốc thăm chia nhóm thì đấu tổng cộng có mười nhóm thi đấu mỗi một trận thắng sẽ tính được một điểm thua thì bị trừ 1 điểm, hòa sẽ giữ nguyên số điểm hiện có, người đứng đầu mỗi nhóm sẽ thi đấu với nhau phân chia thứ hạng. Những người còn lại sẽ dựa vào thành tích phân vào ba bảng Thiên, Địa, Nhân. Những người ở Nhân Bảng sẽ bị cho đi xung quân hoặc bị trục xuất khỏi Tông Môn”
“Trời thể thức thi đấu gì phước tạp vậy? Còn phước tạp hơn cả bộ giáo dục của mình lúc trước nữa!” Vũ Tiểu Vũ vừa nghe đã muốn loạn não, thầm mắng trong lòng, lại nhìn Phạm Tú Thanh hắn nói tiếp:
“Thế vòng thử thách này thì sao? Có tính vào thành tích tổng không?”
Phạm Tú Thanh lắc đầu nói:
“Cái này chỉ như là một trò chơi vui thôi không tính thành tích tổng!”
“Thế mấy người kia làm gì mà như hôi của vậy?”
“Tại Thiếu Gia không biết ấy chứ! Phần thưởng chính là một viên Trúc cơ đan, thử hỏi làm sao bọn người đó không đỏ mắt cho được?”
“Trời bộ bọn họ tu luyện nhiều năm rồi cũng không đột phá được cảnh giới Trúc Cơ hay sao mà phải dành giựt nhau như vậy?”
“Thiếu Gia của tôi ơi! Cảnh giới Trúc Cơ cũng không phải là muốn là được, có người cả đời cũng không vượt qua nỗi cảnh giới này. Thật ra một số thì đúng là chưa đột phá một số khác chính là vì tiền tài à, một viên Trúc Cơ đang đổi cũng được cả mấy ngàn linh thạch sơ phẩm, cả một gia tài đó!” Phạm Thanh Tú nghe hắn nói vậy liền kinh ngạc cười khúc khích nói.
Tiếng cười tuy không lớn nhưng lại làm một số người chú ý còn may bề ngoài của hai người chính là một nữ nhân xấu xí lại có danh tiếng lẵng lơ nên bọn họ chỉ nhìn một cái liền quay đầu bỏ đi, có một số người thì lại không như vậy tỉ như hai vị huynh họ Tạ.
“Tạ sư huynh! Kia không phải là tình địch của huynh sao?”
“Tiết Minh! Hắn chính là Vũ Tiểu Vũ sao?”
“Đúng vậy, Tạ sư huynh! Tên đó chính là kẻ đã ăn mất Đinh Tú Linh cùng hai người Thái Lam Hồng”
Tạ Tiêu Vương vừa nghe Lý Tiết Minh nói thế thì hai mắt không khỏi mang theo sát khí nhìn chằm chằm vào người Vũ Tiểu Vũ, trong mắt của hắn thì Vũ Tiểu Vũ bây giờ chính là một người chết, bước chân của hắn có chút vội vả nhanh chóng lướt qua người Vũ Tiểu Vũ môi khẽ mấp máy xong liền đi mất:
“Ta chờ người ở Vũ Sát Phong!”
Vũ Tiểu Vũ đối với lời khiêu kích của hắn liền không để trong lòng bởi vì tu vi của hắn bây giờ là đã là Kim Đan sơ kỳ, nhìn khắp ngọn Bàn Toả Sơn cùng thế hệ có ai có thể vượt qua hắn, với lại Vũ Tiểu Vũ cũng nhìn ra tên nhóc này chỉ mới vừa đạt được Trúc Cơ sơ kỳ, tu vi yếu kém như vậy có thể làm gì được hắn “Hừ! Một tên cóc ghẻ mà thôi, bố đây có thể tự tin chấp hết tất cả các ngươi nhào vô một lượt, ta mà không sơ tái các ngươi thì ta đây không phải họ Vũ”.
“Thiếu gia! Người phải cẩn thận nhé hắn là Đại công tử của Tạ gia ở Yên Chi Thành, người này nổi tiếng hai mặt, một mặt là Quân Tử để cho thiên hạ nhìn còn mặt khác là một tên Ngụy Quân Tử chính cống không việc gì không làm à bắt chấp mọi thử đoạn à!”
“Các người đây là quan tâm bổn Thiếu Gia sao? Có phải lâu ngày không gặp nên nhớ bổn thiếu gia rồi không, mau mau lại đây cho bổn Thiếu Gia thơm một cái nào!” Vũ Tiểu Vũ đối với lời nó của hai nàng liền không quan tâm, hắn mặt kệ bọn chúng đến từ đâu chỉ cần đối nghịch với hắn liền cho bọn chúng đi gặp diêm vương không một chút băn khoăn
Phạm Tú Thanh vừa nghe Vũ Tiểu Vũ nói chuyện lưu manh như vậy thì trong lòng không khỏi hoảng hốt, hai má ửng hồng không dám nhúc nhích. Còn Phạm Thanh Tú vốn tính tình bạo dạn liền nhắm mắt đi qua chờ đợi hắn.
Sỡ dĩ nàng mạnh dạn như vậy cũng là vì một phần lúc này trên con đường chỉ còn lại ba người bọn họ mà thôi và một phần khác chính là trong tâm khảm của nàng luôn suy nghĩ về những đều mà tỷ tỷ mình nói, Vũ Tiểu Vũ rất có thể chính là Vũ Tứ ngày xưa đã từng cứu các nàng một mạng.
Nhưng nàng đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn hành động gì, trong lòng có chút sốt ruột nên mở mắt ra thì một cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng vì con người đáng ghét kia đang cùng tỷ tỷ của mình dạo bước đi về phía trước bỏ nàng ở lại một mình như một trên ngốc chờ đợi hắn.
“Ngươi ngươi….”
“Bổn Thiếu Gia làm sao?” Vũ Tiểu Vũ quay đầu nhìn nàng cười nói vẫn với cái giọng điệu lưu manh trước đó.
Phạm Tú Thanh thấy muội muội của mình như thế không khỏi cười trong lòng, nhưng cũng lên tiếng nói với muội muội:
“Thanh Tú! Không được hỗn láo! Muội không được ăn nói kiểu đó với Thiếu Gia, muội hiểu hông?!”
“Nhưng..nhưng..Tỷ..nhìn hắn xem...” Thanh Tú dậm chân một cái đi về phía trước chỉ là lúc này nàng lại và vào trong lòng của một tên nam nhân khiến cho nàng kinh ngạc định giơ tay đánh hắn thì một giọng nói vang lên bên tai.
“ Sao vậy cô gái, giận bổn Thiếu Gia không điếm xỉa tới ngươi sao?”
Người ôm nàng không ai khác chính là Vũ Tiểu Vũ, lúc nãy khi hắn thấy nàng như vậy liền đứng trước một bước cản đường của nàng và thế là nàng như một con mèo nhỏ không một chút kháng cự lao vào trong vòng tay của hắn.
“Xí! Ai thèm….thèm giận ngươi” Phạm Thanh Tú lần đầu tiên được hắn ôm vào lòng có con tin có chút hoảng loạn, giọng nói trở nên lắp bắp.
“Không giận bổn Thiếu gia sao lại có thái độ như vậy?”
“Ư…”
Nàng nghe hắn nói vậy còn chưa kịp giải thích liền bị hắn cúi xuống hôn lấy đôi môi, hắn hôn nàng thật lâu đến khi nàng cảm thấy hít thở không thông muốn chịu buông ra nói:
“Không giận Bổn Thiếu Gia nữa nhé!”
“Thiếu gia, ngươi ngươi xấu lắm!”
Sao khi môi của hai người tách ra thì Thanh Tú liền úp mặt vào lòng ngực của hắn vì xấu hổ, phía bên kia Tú Thanh tuy trong lòng có chút ganh tỵ nhưng đó là muội muội của nàng nên nàng lại âm thầm chúc phúc, nói cho cùng thì nàng tính ra thì cũng đã là một nữa nữ nhân của hắn rồi nên nàng việc gì phải ghen chứ.
Sỡ dĩ hắn buông lời trêu chọc các nàng cũng là vì muốn tạo dựng tình cảm thân thiết hơn, từ khi hắn khám quá ra được bí ẩn của Cửu Dương Tâm Pháp thì trong đầu của hắn lúc nào cũng suy nghĩ làm thế nào để tìm được một người con gái cũng mình lăn lộn để thăng tiến tu vi vì nói cho cùng hắn cũng không thể cứ khơi khơi đè con người ta muốn làm gì là làm được.
Tú Thanh thấy hai người đứng một lúc lâu cũng không di chuyển liền nhịn không được hỏi:
“Thiếu gia người không định tham gia thử thách sao?”
“Nàng nói xem bổn thiếu gia có nên tham gia không?” Vũ Tiểu Vũ không trả lời nàng, chỉ cười hỏi ngược lại nàng.
Tú Thanh vô thức gật đầu rồi lại lắc đầu vì nàng nghĩ lại lúc ở Huyễn Thú Trận hắn đưa cho nàng không ít đầu của Yêu Thú để nàng được hạng nhất, phần thưởng khi đó chính là một viên Trúc Cơ như bây giờ à.
“Ta phải tham gia chứ tại sao lại không? Nàng nên nhớ những khi như thế này không phải tới trước là có lợi mà chắc chắn sẽ đụng phải cạm bẫy hay cái gì đó, chúng ta tới sau sẽ tránh được phiền toái, hiểu không?” Vũ Tiểu Vũ thấy nàng như vậy liền nói,
“Nhưng lỡ như bọn họ thu hoạch hết thì sao? Nói gì thì nói tới trước vẫn chiếm được tiên cơ chứ?” Tú Thanh không hổ là người có đầu óc tuy nghe Vũ Tiểu Vũ nói có lý nhưng nàng lại không nghĩ như vậy.
“Thế nào! Nàng có muốn cá với bổn thiếu gia một trận không? Nếu như nàng thắng nàng muốn gì bổn thiếu gia đều chiều nàng, còn nếu như nàng thua thì tối nào cũng phải đến chỗ ta bồi tiếp cho ta ngủ nàng dám không?” Vũ Tiểu Vũ vừa nói vừa nhìn khắp thân thể nàng một lượt làm cho Tú Thanh cảm thấy có chút không thoải mái.
Thanh Tú bên kìa thấy Vũ Tiểu Vũ định lừa gạt tỷ tỷ của mình liền nhanh chóng nói:
“Tỷ tỷ đừng nghe Thiếu Gia dụ dỗ, hắn căn bản là nắm chắn phần thắng rồi đó, tỷ còn không hiểu cách làm của Thiếu Gia sao?”
Vũ Tiểu Vũ sao khi nói xong cũng chẳng thèm quan tâm, mặc cho hai tỷ muội muội bọn họ tranh luận. Còn Tú Thanh khi nghe muội muội nói thế cảm thấy trong lòng có đều suy nghĩ quả thật trừ lần trong Huyền Thú Trận ra thì nếu Vũ Tiểu Vũ chính là Vũ Tứ thì hắn sẽ không bao giờ làm gì mà không nắm chắc phần thắng.
“Nô tỳ không thèm cá với người! Nô tỳ còn quý trọng thân thể của mình lắm?” Tú Thanh sao khi suy nghĩ một hồi liền ra nói ra quyết định của mình.
Vũ Tiểu Vũ sau khi nghe nàng nói như thế liền buông Thanh Tú ra cười ha ha bỏ đi, hai cô nàng nhà họ phạm cũng nhanh chóng đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.