Một Hồi Mộng

Chương 67: Thiên Phạt Phủ Xuống




Ngay khi Đạo Huyết Sắc Thần Lôi bổ xuống trong đầu Khổng Tiểu Mi chỉ có một suy nghĩ “ Ta phải chết rồi sao?” một loạt hình ảnh lướt qua trong đầu nàng, ngay khoảng khắc sinh tử này nàng không ngờ lại nghĩ đến tên nam nhân có nụ cười đáng ghét kia, mà không phải mà một người nào khác "Chẳng lẽ ta yêu hắn rồi sao......?"
- -----------------------------------------------------o0o-------------------------------------------------
Lúc này tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về chỗ của Khổng Tiểu Mi đang độ kiếp, phía xa xa có một đạo thân ảnh nhỏ bé hai tay đang siết chặt cầu nguyện cho Khổng Tiểu Mi người này không ai khác chính là Khổng Tiểu Lam muội muội của nàng.
Ngoài bọn người Khổng Tước tộc đang lo lắng ra thì những người đến đây với ý đồ gì đó đều hiện lên sự vui vẻ, nhất là Quy Tiên Thành, hắn vốn nghĩ mình đến đây sẽ có một trận chiến gian khó nhưng không ngờ, đứa con gái bảo bối của Khổng Gia Trường lại yếu kém như vậy, hắn căn bản là không cần ra tay ngăn cản thì con bé đã không có sức chống lại thiên kiếp rồi.
Khi mà Đạo Huyết Sắc Thần Lôi cùng khói bụi tan đi thì một con Khổng Tước to lớn đang dang hai cánh ra xuất hiện, nó vừa xuất hiện liền hướng về phía trời cao gào thét, nó tung người bay lượng một vòng trên bầu trời rồi đáp xuống hóa thành một hình bóng xinh đẹp lộng lẫy và hình bóng đó chính là Khổng Tiểu Lam.
Nàng vừa bình yên xuất hiện làm cho mọi người trong Khổng Tước Tộc hoan hô mừng rỡ, ngay cả Khổng Gia Trường trước đó với bộ dạng đầy lo lắng không yên cũng thở phào nhẹ nhõm nở một nụ cười hòa ái.
“Tiểu Mi bái kiến phụ thân! Con xin lỗi vì đã để người phải lo lắng” Khổng Tiểu Mi nhanh chóng tiến đến trước mặt của Khổng Gia Trường hành lễ.
“Tốt! Tốt! Bình yên là tốt rồi”
Đúng lúc này Quy Tiên Thành cũng cười nói tiến đến chúc mừng, vừa nói hắn vừa lắm ra một hộp ngọc đưa cho Khổng Tiểu Mi, nàng nhanh chóng nhận lấy:
“Haha! Chúc mừng! Chúc mừng à! Chúc mừng Tiểu Mi chất nữ đã độ kiếp thành công, còn đây là một chút quà nhỏ mừng Tiểu Mi cháu thành công tiến vào cảnh giới Nguyên Anh!”
“Tiểu Mi cảm ơn lòng tốt của Quy bá phụ, nhưng Tiểu Mi nào có tốt như bá phụ nói!”
“Haha! Ngươi lại khiêm tốn nữa rồi!”
Đồng thời lúc đó Thanh Vệ Quân cũng tiến đến đưa cho nàng một hộp ngọc nói:
“Thanh Vệ Quân thay mặt chủ nhân đem quà mừng đến tặng Khổng Tiểu Mi Tiểu Thư độ kiếp thành công, chúc Tiểu Thư tiến xa trên con đường đại đạo”
“Haha! Vậy Thanh Vệ Quân thúc cũng thay ta chuyển lời cảm ơn đến Thanh bá phụ nhé!”
Thanh Vệ Quân nghe nàng nói vậy cũng hào sảng đáp ứng ngay.
“Được! Ta nhất định sẽ chuyển lời giúp ngươi!”
Khổng Gia Trường đứng một bên quan sát Khổng Tiểu Mi đối đáp liền cảm thấy hài lòng, trong thâm tâm của hắn lại càng kiên định với quyết định của mình là giao gia tộc lại cho nàng quản lý.
Hai người Quy Tiên Thành và Thanh Vệ Quân sau khi tặng lễ vật liền nhanh chóng rời đi, bởi vì bọn họ biết thời cơ đã qua rồi, Khổng Tước tộc không phải là đèn cạn dầu nên hai người không dám làm càn sợ xảy ra chuyện tới tay Long Bá Thần thì cũng không hay nhưng Bạch Thái Ninh thì lại khác, hắn là kẻ điên nên không sợ bắt kỳ ai, lúc này liền lên tiếng:
“Khổng Tiểu Mi! Nghe nói ngươi là người kiệt suất trong cùng thế hệ, không biết ngươi có dám cùng ta chiến một trận hay không”.
Lời của hắn vừa nói ra liền làm cho mọi người ở Khổng Tước tộc phẩn nộ, nhất là Khổng Lệ Lang:
“Ngươi quả thật không hổ danh đệ nhất vô sĩ a! Tiểu Thư nhà ta…”
“Bổn tướng quân đang cùng nàng nói chuyện, có chỗ cho ngươi lên tiếng sao? Cút sang một bên đi” Bạch Thái Ninh cười lạnh nói.
“Ngươi…”
Khổng Lệ Lang đang định nói gì đó nhưng lại bị Khổng Tiểu Mi ngăn lại:
“Lệ Lang thúc! Không cần nhiều lời với hắn làm gì, nếu hắn muốn chiến thì ta cùng hắn chiến một trận thì có làm sao?”
“Tốt tốt! Như vậy mới được đúng chứ, không hổ danh là kẽ kiệt xuất cùng trang lứa.”
Khi hắn còn đang hí hửng cười nói thì đúng lúc này một giọng nói truyền đến làm cho hắn biến sắc:
“Hừ! Còn không mau cút xuống! Làm xấu mặt ta như vậy còn chưa đủ sao?”
Âm thanh vừa dừng lại cũng vừa lúc một bóng người xuất hiện, người đến là một nam nhân tầm năm sáu mươi tuổi.
“Tuân mệnh phụ thân!”
Bạch Thái Ninh lúc trước còn ngạo mạn không xem ai ra gì thế nhưng lúc này hắn lại không dám hó hé gì với người mới đến nhanh chóng cúi đầu nhận mệnh, nhưng hắn tuyệt nhiên cũng không có rời đi mà lại đến đứng sau lưng người vừa đến.
Khổng Gia Trường đứng một bên xem trò hề của bọn họ không khỏi nhếch môi cười thầm trọng bụng, lúc này người trung niên lại lên tiếng:
“Haha! Lại để cho Khổng đệ chê cười rồi! Cũng là do ngu huynh không biết dạy dỗ con cái để cho nó dẫn người ra ngoài gây chuyện lung tung làm ảnh hưởng đến gia tộc của đệ, Huynh ở đây thay mặt nó cúi đầu tạ lỗi trước đệ à”
“Hừ! Nếu không có ngươi dung túng thì liệu hắn có dám đến đây không, ngươi không nghĩ đây là chỗ nào à” Trong lòng Khổng Gia Trường tuy là nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lại là bộ dạng không chấp nhất, ngăn cản hắn:
“Bạch huynh nói gì thế? Hắn đang độ tuổi ngông nghênh nên hành sự lỗ mãng cũng là lẽ thường mà thôi”
“Khổng hiền đệ thật là khoan dung độ lượng, còn không mau cảm tạ Khổng bá phụ!”.
“Bạch Thái Ninh cảm ơn Khổng bá phu đã tha cho hành động lỗi mãng của mình” Bạch Thái Ninh nhanh chóng đến trước mặt Khổng Gia Trường nhận lỗi, Khổng Gia Trường liền thuận thế diễn theo hai cha con nhà họ Bạch.
“Hôm nay ngu huynh đến đây cốt là để chúc mừng Tiểu Mi chất nữ mà thôi, nhân tiện lôi đầu tên khốn khiếp này về, nếu như đã không còn chuyện gì thì bọn ta cũng nên trở về à, cáo từ” Tên trung niên thấy mọi chuyện đã ổn thỏa liền cáo từ rồi đi.
Khổng Gia Trường sau khi tiễn người trung niên rời đi liên gọi Khổng Tiểu Mi vào trong thư phòng nói chuyện.
“Tiểu Mi rốt cục có chuyện gì mà con lại khó nhọc vượt qua Thiên Kiếp như vậy, không phải con đã chuẩn bị tốt rồi sao?”
“Con cũng không biết nữa, Lôi kiếp lần này uy lực quá mạnh mẻ, Chấn Lôi Kính của con phụ thân cũng biết nó như thế nào rồi nhưng lại không đỡ nỗi một kích, phụ thân nghĩ xem có phải ai đó đã động tay động chân vào Lôi Kiếp của con không?”
“Chắc không có đâu! Bọn người đó còn chưa kịp ra tay à, thủ đoạn của bọn họ không thể cao minh như vậy được”
Khổng Gia Trường dừng lại một chút nghĩ hoặc hỏi.
“Tiểu Mi! Một kích uy lưc cuối cùng đó con làm sao mà đỡ được, một kích đó ta cảm thấy nếu như ta là con ta cũng không thể đỡ được, đạo Thần Lôi đó dường như muốn hủy diệt tất cả chúng sanh vậy”.
Khổng Tiểu Mi lại lắc đầu cười khổ nói:
“Con thật sự cũng không biết nữa, lúc đó con chỉ nghĩ là mình chắc chắc sẽ chết nhưng không ngờ đúng vào phút chót một lực lượng nào đó từ trong người con phát ra dịch chuyển tất cả lực lượng của Thiên Kiếp đi nơi nào đó, cơ thể con dần dần được chữa trị một cách lạ thường, Nguyên Thần trong đan điền muốn tan vỡ thì đột nhiên tụ lại một cách thần kỳ rồi đột nhiên con hoá thần thành bản thể bay ra lên trời xanh á”.
Khổng Gia Trường nghe Khổng Tiểu Mi nói nhưng thế liền trầm mặt suy tư một lúc lâu mới lên tiếng:
“Có lẽ đây là cơ duyên cũng như là một hồi tạo hóa của riêng con, có lẽ người nào đó đã đứng đằng sau trợ giúp mới khiến cho uy lực của Thiên Kiếp tăng lên một cách khác thường như vậy”.
Quả thật phán đoán của Khổng Gia Trường rất là chí lý vì thật sự lúc Khổng Tiểu Mi đang độ kiếp thì chính vào lúc đó Vũ Tiểu Vũ cũng phải trãi qua một hồi sinh tử giống như là Khổng Tiểu Mi vậy.
Lúc đó Vũ Tiểu Vũ đã kết thúc năm canh giờ tu luyện như thường lệ, liền cỡi bỏ y phục bước vào bên trong thùng gỗ ngăm mình thì bỗng nhiên thiên địa biến sắc, bầu trời trên đầu của hắn không biết từ khi nào lại xuất hiện một đám mây ngũ sắc và linh khí trong thiên địa bỗng nhiên tụ hợp về phía của hắn.
“Cmn! Lại là cái gì nữa đây ca ca đang yên ổn luyện công không đụng chạm gì đến ai…” Khi hắn còn đang oán thán thì đùng một đạo Kim Sắc Thần Lôi bổ xuống thần thể hắn.
“Ầm…”
Cả người Vũ Tiểu Vũ bay đi như một chiếc lá rơi rụng trong cơn gió, đầu tóc hắn cháy đen da thịt vãi chỗ bị bong tróc cháy khét, hắn lúc này không khác gì một con heo quay bị già lữa vậy
Tiếng nổ to lớn làm kinh động đến Mạnh Lệ Nương, cánh cửa đá mở ra một cảnh tưởng đập vào mắt của nàng làm cho khuôn mặt của nàng ửng đỏ thầm mắng trong lòng “Tên khốn kiếp này đang làm cái gì thế không biết”
Thì ra hắn bay đi không biết thế nào lại chổng vó nằm ngửa ra đó với tấm thân trần truội của mình như một cô gái muốn mời gọi “ Chơi em đi….”.
“Vũ Tiểu Vũ! Ngươi..Ngươi đang làm cái gì vậy?” Mạnh Lệ Nương lớn tiếng nói,
Vũ Tiểu Vũ khó khăn ngồi dậy che đi bộ vị trong yếu trên cơ thể, hắn liền chỉ tay lên bầu trời nói:
“Đệ tử cũng không biết nữa! Tự nhiên cái đó xuất hiện và ta liền bị thứ đó đánh thành ra thế này”.
Mạnh Lệ Nương ngước mặt lên nhìn theo hướng ngón tay của hắn chỉ thì lại hoảng hốt nói:
“Đây là Thiên Kiếp! Ngươi đột phá rồi sao!”
Vũ Tiểu Vũ nghe Mạnh Lệ Nương thế nói liền nội thị bản thân thì thấy nữa bên Thái Cực Cầu có màu vàng đã được tích đầy khoảng trống còn nữa bên kìa thì còn lại khá là nhiều không gian trống trãi liền nói:
“Không….Không có”
“Không có! Thế làm sao Thiên Kiếp lại phủ xuống, đến tột cùng ngươi đã làm gì để bị Thiên Phạt?” Mạnh Lệ Nương nghi hoặc nói.
“Thiên Phạt…Không lẽ đây là quả báo cho việc ta đoạt xá Vũ Tứ sao?” Vừa nghe Mạnh Lệ Nương nhắc đến Thiên Phạt thì trong đầu Vũ Tiểu Vũ liền hiện lên suy nghĩ.
Đúng lúc này một đạo Lam Sắc Thần Lôi lại đánh xuống cắt đứt luồn suy nghĩ của hắn, hắn cùng Mạnh Lệ Nương nhanh chóng vận dụng linh lực tạo thành hai tầng lá chắn che chở trên đỉnh đầu của hắn. Vốn Mạnh Lệ Nương còn định xuất ra một ít pháp bảo nhưng vì nguyên nhân nào đó nàng khựng lại không tiếp tục xuất ra nữa.
“Ầm”
Khói bụi tan đi, Mạnh Lệ Nương đầu tóc bù xù bị đánh văng ra nằm một đóng còn Vũ Tiểu Vũ thì toàn thân cháy đen bốc khói nghi ngút, miệng hắn lại thở ra một ngụm khói trắng, lục phủ ngũ tạng dường như muốn lệch khỏi vị trí của nó.
Hắn vật vờ ngồi dậy, đưa mắt nhìn Mạnh Lệ Nương gần đó thì phát hiện nàng đã bất tỉnh, hắn có lếch người di chuyển ra khỏi nàng càng xa càng tốt bởi vì hắn không biết đợi Thần Lôi kế tiếp sẽ như thế nào, hắn không muốn nàng bị hắn liên lụy.
Đám mây ngũ sắc vẫn tiếp tục tích tụ lực lượng và sau một lúc thì một đạo Thanh Sắc Thần Lôi đột nhiên phủ xuống, cũng lúc đó từ phía xa có mười mấy đạo thân ảnh lao đến.
Những người này chính là cao tầng của Thái Sơ Tông, khi thiên địa biến sắc đã làm bọn họ chú ý nhìn phương hướng của nó là ở Vũ Sát Phong bọn họ liền nghĩ đến Mạnh Lệ Nương đang độ Thiên Kiếp nên vội vàng đến để trợ giúp nhưng không ngờ người đang độ kiếp không phải là Mạnh Lệ Nương mà là một tên đệ tử.
Sao khi đẩy lùi đạo Thanh Sắc Thần Lôi, Mạnh Thiên Uy sắc mặt của hắn có chút thay đổi khẽ nhìn Vũ Tiểu Vũ hỏi:
“Ngươi đến tột cùng là đột phá cảnh giới nào, sao Thiên Kiếp lại có uy lực mạnh như vậy?”.
Vũ Tiểu Vũ nghe Mạnh Thiên Uy hỏi liền khó khăn nói:
“Bẩm Tông Chủ! Đệ tử không biết! Chuyện nãy xảy ra rất là đột ngột trên cơ bản là đệ tử chưa hề đột phá nhưng Thiên Kiếp lại đột nhiên phủ xuống”
“Cái gì? Còn có chuyện như thế sao? Không đột phá lại có Thiên Kiếp thì đây rõ ràng là Thiên Phạt rồi, ngươi đến tột cùng là thứ gì khiến trời đất không dung thứ!” Mạnh Thiên Uy kinh ngạc nhìn hắn nói.
"Cmn! Ta là người chứ là thứ gì..." Vũ Tiểu Vũ nghe lão nói liền không khỏi mắng chửi trong lòng,
Còn cả đám người nghe Mạnh Thiên Uy nói vậy liền sửng sốt chỉ là bọn họ không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện này vì lúc này đám mây ngũ sắc lại bổ xuống một đạo Tử Sắc Thần Lôi, mười mấy người đồng thời triển khai lực lượng ra ngăn chặn.
“Ầm..”
Đạo Thần Lôi bổ xuống đánh văng mười mấy người bay ra, người nào người nấy đều phun ra một ngụm máu tươi, ngay cả Mạnh Thiên Uy cũng không tốt hơn là mấy sắc mạnh tái nhợt liên tục ho khan.
Ngay trung tâm vụ nổ, thân thể của Vũ Tiểu Vũ lúc này rất là thê thảm, xương cốt gần như nát vụng, da thịt lại là một cỗ bầy nhầy, tưởng chừng như hắn đã chết nhưng không, lúc này một lực lượng nhu hòa chạy dọc theo thân thể hắn gắn kết tất cả mọi thứ trở lại, ấn kí hình tia chớp ở cánh tay phải cũng bắt đầu chớp động.
Đúng lúc này bầu trời đột nhiên biến sắc nó không còn là màu đen nữa mà là một màu Huyết Sắc, một lực lượng hủy diệt tất cả chúng sanh dần dần được tích tụ. Đạo Huyết Sắc Thần Lôi đánh xuống thì mười mấy người cao tầng Thái Sơ Tông liền nhanh chóng thoái lui, Mạnh Thiên Uy cũng nhanh chóng bế Mạnh Lệ Nương rời khỏi.
Ngay lúc này bọn họ phải làm ra quyết định, bọn họ không thể vì một tên đệ tử mà khiến cho tất cả hy sinh được, nếu như bọn họ có khả năng chống đỡ sẽ không ngần ngại thay hắn ngăn cản lại nhưng với lực lượng hủy diệt thiên địa như thế này thì cho dù là lão tổ có sống dậy cũng không thể nào có thể ngăn cản được chứ đừng nói là bọn họ bây giờ.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.