Một Hồi Mộng

Chương 64: Vũ Đại Xuất Quan




Vũ Sát Phong….
Vũ Tiểu Vũ bước ra khỏi động phủ của mình vương vai cho giản gân giản cốt, hôm qua khi về đến Thái Sơ Tông, bốn người bọn họ liền đến Cống Hiến Đường trả nhiệm vụ, do ai cũng có chút mệt mỏi nên không tiếp tục làm nhiệm mà liền nhanh chóng chia tay và hẹn nhau vài hôm nữa lại đi làm nhiệm vụ. Vừa về đến động phủ hắn liền ngủ một giấc cho tới sáng.
“Đúng là thoải mái! Không biết Tiểu Xú như thế nào rồi nhĩ?”
Khi hắn đang vặn mình thì lại bỗng nhiên suy nghĩ về Tiểu Xú, không biết vì sao trong đầu hắn lại nghĩ đến Tiểu Xú mà không phải là cô gái nào khác, từ khi đến đây sâu trong tâm khảm của hắn có lẽ chỉ có bóng hình của Yến Nhi mà thôi, nhưng cuộc sống của hắn lại dần dần bị chi phối bởi những cô gái khác.
Phải nói thời gian một ngày của hắn hầu như là không có một khoảng trống nào gọi là tưởng nhớ một người, tủy như khi gần gũi với Thủy Tiên cũng vậy là nàng chủ động gặp hắn chứ hắn chưa từng có suy nghĩ là muốn tìm nàng lần nào cả.
Kể cả Khổng Tiểu Lam người con gái đầu tiên của hắn cũng vậy có lẽ mới đầu hắn còn có chút suy nghĩ đến lời ước hẹn một trăm năm nhưng sau một khoảng thời gian liên tiếp chung đụng với những nữ nhân khác thì trong đầu hắn cũng dần quên đi lời ước hẹn đó rồi lại cộng thêm Tiểu Linh không ở bên cạnh nhắc nhở nên hắn cũng chẳng mấy tâm đến việc đó nữa.
Sau khi làm thêm vài động tác nữa thì hắn cũng đi rời khỏi tòa động phủ của mình, phương hướng chính là nơi ở của Lý Mộng Trinh. Chỉ là hắn đi chưa được bao lâu lại đụng phải Lý Mộng Trinh đang vội vả đi đâu làm hai cái mông của nàng tiếp xúc thân mặt mới nền đất thô cứng.
“Ngươi… không có mắt à?” Lý Mộng Trinh đứng dậy xoa xoa cái mông của mình nói.
“À! Lý sư tỷ..” Vũ Tiểu Vũ gặp tình huống này không biết phải làm sao, một phần là nàng không có thiện cảm với hắn, một phần khác vì con gái mà làm gì chịu nói lý lẽ.
“Ta còn tưởng là ai? Té ra là ngươi à tên khốn kiếp” Lý Mộng Trinh nghe tiếng nói liền ngước mặt lên nhìn thấy Vũ Tiểu Vũ khỏi kinh ngạc nói.
“À! Đúng là tiểu đệ!”
“Ngươi còn cười! Ta bị như vậy có phải ngươi vui lắm không?”
Lý Mộng Trinh hờn dỗi nói vì lúc nãy hai cái bánh bao của nàng đập vào ngực hắn bây giờ còn có chút cảm giác ê ẩm.
“Lý sư tỷ! Tỷ đi đâu mà vội vã vậy?”
“Mấy hôm nay chưởng phong bảo ta tìm ngươi có chuyện nhưng ngươi lại ra ngoài làm nhiệm vụ, vừa nãy nghe nói ngươi đã trở về nên ta đến tìm ngươi để thông báo một tiếng”
“Chưởng phong tìm đệ có chuyện gì à!”
“Ai biết ngươi đi mà hỏi Chưởng Phong ấy?”
“Ặc! Nàng ta lại làm sao ấy nghĩ? Vừa nãy còn bình thường giờ lại lên cơn là sao” Vũ Tiểu Vũ có đều suy nghĩ,
Thật ra hắn không biết, mấy hôm trước Lý Mộng Trinh đến tìm hắn nhưng mấy lần không gặp, sau lại nghe nói hắn ra ngoài làm nhiệm vụ với Đinh Tú Linh, thế là Lý Mộng Trinh của chúng ta lại mất ngủ mấy đêm, suy nghĩ đủ thứ chuyện. Nay lại nhắc đến nên nàng có chút khó chịu thì làm sao cho hắn dễ chịu được.
“Vậy bây giờ, chúng ta đi luôn chứ?” Vũ Tiểu Vũ e dè hỏi,
“Chút nữa ta sẽ dẫn ngươi đi, bây giờ thì không được?”
“Thế ta đến chỗ tỷ chơi một lát nhé!” Vũ Tiểu Vũ nghe nàng nói thế thì cười hỏi,
Lý Mộng Trinh nghe hắn nói như thế thoáng đỏ mặt nhưng sau đó khuôn mặt lại lạnh lùng nói vì nàng bổng nhiên nhớ đến hắn không phải muốn đến chỗ nàng chơi mà chắc là đến thăm Tiểu Xú:
“Tùy ngươi! Muốn đến thì đến!”
Nàng nói xong cũng quay đầu rời đi để Vũ Tiểu Vũ ở lại một mình với đầu óc mụ mị không biết mình lại đắc tội với vị quản gia này ở chỗ nào nữa rồi.
- ------------------------------------------------------o0o-------------------------------------------------------
Thái Môn Phong…
Trong một toàn động phủ dành cho đệ tử có hai tên thiếu niên đang nói chuyện, một người có không mặt âm trầm còn người kia thì khuôn mặt lại hiện lên vẻ tiểu nhân:
“Đại ca! Nghe nói một tháng trước huynh bế quan không biết đã đột phá Trúc Cơ chưa?”
“Đệ nói thử xem?” Người thiếu niên miệng khẽ cười hỏi ngược lại,
“Haha, Chúc mừng…chúc mừng đại ca!”
“Có gì đâu mà chúc mừng, nếu với sự trợ giúp của sư phụ mà ta không đột phá được mới là chuyện không bình thường à!”
“Đại ca huynh nói gì thế! Với tư chất của huynh cho dù không có trợ giúp thì đại ca vẫn sẽ đột phá mà thôi”
“Được rồi bớt nịch hót đi! Mà Tuyết Linh đâu, hình như nàng ta không có ở đây phải không?”
“À! Đại tẩu chuyển sang Vũ Sát Phong rồi”
Theo lời nói của hai thiếu niên thì bọn họ chính là huynh đệ nhà họ Vũ rồi, cậu thiếu niên có khuôn mặt âm trầm chính là Vũ Đại.
“Cái gì?” Vũ Đại vừa nghe hắn nói thế thì khuôn mặt bổng trở nên khó chịu tức giận,
Sỡ dĩ Vũ Đại tứ giận như vậy chính là vì trước đó hắn dò la được Vũ Tiểu Vũ đang ở Vũ Sát Phong tu luyện, chuyện này chính là việc đầu tiên hắn làm sau khi kết thúc bế quan đột phá Trúc Cơ. Chỉ còn một tháng nữa thôi là hắn có thể rữa hận được rồi, nên hắn nhất định phải biết được tất cả mọi thức về Vũ Tiểu Vũ để hắn có thể dễ dàng đối phó.
Vũ Tam thấy đại ca mình tức giận khó hiểu lại nói:
“Đại ca! Có gì mà người lại giận như vậy, đại tẩu đến Vũ Sát Phong cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi, chỗ đó vốn…”
“Đệ câm miệng cho ta! Đệ thì biết cái gì con tiện nhân đó căn bản đến Vũ Sát Phong chủ yếu là muốn cùng tên Vũ Tiểu Vũ vui vẻ mà thôi”
“Đại ca nói gì thế? Vũ Sát Phong từ trước đến giờ chỉ có bọn nữ nhân mới được gia nhập mà, sao tên khốn Vũ Tứ có thể ở đó được chứ!”
“Hừ! Ta chính là nghe được Vũ Tiểu Vũ đã gia nhập Vũ Sát Phong rồi, đến chuyện này mà đệ cũng không biết có vẻ như gần đây ngươi siêng năng đột xuất chăm chỉ luyện công qua nhĩ”.
Vũ Đại nhìn Vũ Tam nói một cách chăm chọc bởi vì hắn biết rõ tên đệ đệ của hắn có tình tình như thế nào.
Vũ Tam nghe Vũ Đại nói thì có chút ngượng ngùng nói:
“Quả thật tin tức của đệ có chút không linh thông, nhưng chuyện khác không phải đệ không biết đâu nhé?”
“Chuyện gì? Có liên quan đến Vũ Tiểu Vũ sao?”
“ Đúng vậy đại ca! Tên Vũ Tứ khốn kiếp không biết thân biết phận dám tranh giành gái với Tạ Tiêu Vương đại công tử Tạ gia ở Yên Chi Thành, nghe nói là tranh giành một cô gái tên là Đinh Tú Linh ”
“Haha! Tiện nhân Hạ Tuyết Linh mà nghe được chắc sẽ đau lòng lắm, nhưng chỉ một tên họ Tạ thôi sẽ không làm được gì hắn đâu”
Vũ Đại nghe Vũ Tam nói thì bất giác cười ha hả mắng chửi Hạ Tuyết Linh, nhưng hắn lại không nhìn ra trong tiếng cười có hắn có chút gì đó chua chát, thử hỏi người mình yêu lại đi yêu người khác thì ai không đau lòng cho được.
Vũ Tam nghe hắn mắng Hạ Tuyết Linh nhịn không được lại nói giúp cho nàng:
“Đại ca! Đệ nói thật huynh đa tâm qua rồi! Đại tẩu từ trước đến giờ đối với đại ca như thế nào ta biết rõ, nàng làm sao có thể phản bội đại ca được chứ!”
“Haiz! Đó là đệ không nhìn ra được ánh mắt của tiện nhân đó khi nhìn Vũ Tiểu Vũ như thế nào nên mới nói như vậy, Được rồi! Không nhắc tới tiện nhân đó cùng với tên khốn kiếp kia nữa, hôm nay ta đến đây chính là đưa cho đệ những thứ này rán mà tu luyện, Đại Hội sắp đến rồi đừng làm mất mặt Vũ gia chúng ta”
Vũ Đại vừa nói vừa lấy từ trong túi trữ vật ra một vài lọ Ngưng Thần Đan đưa cho hắn.
“Đại ca! huynh cứ tin tưởng ở đệ”
Vũ Tam nhanh chóng gật đầu trên mặt thể hiện sự quyết tâm hơn bao giờ hết, chỉ là Vũ Đại vừa quay lưng rồi đi thì hắn lại hí hững đùa vui cùng mấy vị sư tỷ kiều diễm quyến rũ của hắn.
Lại nói về Vũ Tiểu Vũ, hắn bây giờ đang khổ sỡ chống chọi lại sự công kích của Lý Mộng Trinh cùng Hạ Tuyết Linh, vốn ban đầu lúc hắn đến đây chỉ có một mình Tiểu Xú nhưng một lúc sau thì Hạ Tuyết Linh bỗng nhiên đến chơi mới xảy ra sự việc như thế này.
“Hừ! Vũ Tiểu Vũ ngươi chơi ăn gian vừa phải thôi, vì cái gì ta ra bài thì ngươi lại ngăn chặn ta còn tới lựa nàng ta thì ngươi lại không?”
“Đúng rồi! Ngươi căn bản khi dễ chúng ta không biết chơi hả?” Hạ Tuyết Linh cũng nhăn nhó nói, còn Tiểu Xú thì ở một bên với bộ dạng không hiểu chuyện gì.
“Cái này! Ta nói rồi, các ngươi ra bài chính là ta có còn nàng…”
“Hừ! Ngươi ngụy biện! Nãy giờ Tiểu Xú thắng mười ván liên tiếp rồi, tại sao ta không thắng được một ván nào còn không phải là tại vì ngươi sao?”
Vũ Tiểu Vũ lúc này có cảm giác khóc không ra nước, có cảm giác tự chính mình đeo gông vào cổ vậy, rõ ràng là đang yên thân tự nhiên bài ra cái vụ đánh bài này làm gì cho các nàng kiếm chuyện, rõ ràng là các nàng chơi tệ như vậy làm sao mà thắng được, trong chuyện không ngờ Tiểu Xú đúng là có năng khiếu hắn chỉ chỉ một vài lần là nàng có thể tả xung hữu đột thắng một hơi mười ván liên tiếp.
“Hừ! Ta không chơi nữa! Ba người các ngươi chơi với nhau đi thì sẽ hiểu, chứ bây giờ ta có nói thế nào các ngươi cũng không tin” Vũ Tiểu Vũ bắt đất dĩ nói.
Hai cô nàng nghe Vũ Tiểu Vũ nói thế thì một lần nữa chia bài, ba người chơi với nhau và kết quả thì ai cũng biết rồi, hai cô nàng thua sấp mặt. Khi Vũ Tiểu Vũ đưa mắt nhìn hai nàng thì nhận ngay được một tiếng hừ lạnh.
Vũ Tiểu Vũ lúc này nào có dám nói đều gì, con gái mà lúc nắng lúc mưa ai biết khi nào nàng ta sẽ nỗi bão. Chính vào lúc không khí càng ngày càng lạnh lẽo thì bỗng nhiên Lý Mộng Trinh đứng bật dậy lấy một cái ngọc giản ra rồi cũng kính nói gì đó.
“Hôm nay chơi tới đây thôi! Tỷ phải dẫn hắn đi gặp Chưởng Phong rồi, hẹn các muội dịp khác nhé!”
“Muội cũng về đây!” Hạ Tuyết Linh nghe Lý Mộng Trinh nói thế thì cũng đứng dậy ra về.
Ba con người cùng nhau rời khỏi động phủ chỉ còn một mình Tiểu Xú ở lại, có lẽ do buồn chán nên nàng cũng nhanh chóng ngồi xuống tu luyện Thái Tâm Kinh…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.