Một Hồi Mộng

Chương 53: Bất Đắt Dĩ Cùng Đau Lòng




Lúc này trong một tòa động phủ ở Vũ Sát Phong truyền đến những tiếng đỗ vỡ cùng âm thanh phẩn nộ:
“Khốn kiếp! Có một việc dễ như vậy làm cũng không xong, lại tạo cơ hội cho con nha đầu đó lên mặt dạy đời mình đúng là một lũ ăn hại mà!”.
Người đang đập phá không ai khác chính là Đặng Ngọc Huyền sau khi phất tay bỏ đi, nàng về đến động phủ thì cơn tức giận của nàng liền không kiềm chế được mà bộc phát dữ dội làm cho bọn đệ tử phía bên ngoài nhanh chóng trốn đi vì sợ bị trút giận lên đầu.
“Haiz! Mình chỉ còn một cơ hội vào Đại Hội cuối năm mà thôi! Nhưng liệu có thể thắng được con nha đầu lắm mưu nhiều kế đó không, càng nghĩ lại càng tức nếu như bọn nó chịu hi sinh một chút thì thắng lợi đã về tay của mình rồi. Haiz! Thật sự phải đi Thái Môn Phong một chuyến rồi”
Suy nghĩ một hồi Đặng Ngọc Huyền lại có cảm giác bắt đắc dĩ liền làm ra quyết định nhanh chóng rời khỏi động phủ phi thân bay về hướng đông, cũng chính là nơi tọa lạc của Thái Môn Phong.
Lại nói về Vũ Tiểu Vũ lúc này hắn đang thảnh thơi nằm xơi thịt thú ở một góc của Nam Phong Lâm, chỉ là đột nhiên hắn đứng dậy nhanh chóng ẩn núp. Cũng vừa lúc hắn rời khỏi liền có tiếng bước chân cùng tiếng nói truyền đến:
“Tạ sư huynh! Nghe nói huynh đang theo đuổi Bạo Long Nữ Vương Đinh Tú Linh của Vũ Sát Phong hả?”
“Haiz! Cũng không tín là theo đuổi gì? Chỉ có một hai lần chạm mặt nói chuyện mà thôi!”
“Sao vậy sư huynh? Đệ nghe trong lời nói của huynh hình như có chút thất vọng, chẳng lẽ nàng không để ý tới huynh sao?”
“Không phải là không để ý mà ta căn bản không lọt vào trong mắt xanh của nàng!”
“Tại sao lại như vậy! Với gia thế hiển hách của huynh nếu để ý bất kỳ một cô nàng nào thì không phải cô nàng đó liền nhào vào lòng huynh hay sao? Nàng ta đúng là có phước mà không biết hưởng!”
“Đệ đừng có nói vậy! Nếu so với những tên thiếu gia quần là áo lụa ở những thành lớn thì ta chẳng là gì cả!” Tên họ tạ vừa nghe hắn nói thế trong lòng có chút đắc y nhưng ngoài miệng lại nói khác đi,
“Thế Tạ sư huynh có nghe gì chưa?” Tên sư đệ biết rõ trong lòng tạ sư huynh nghĩ gì liền nói sang chuyện khác.
“Chuyện gì? Có liên quan tới nàng ta sao?”
“Đúng rồi! Tạ sự huynh đoán quá chuẩn! Tin tức này rất là chính xác, nó được chính các tỷ muội Vũ Sát Phong truyền ra, người mà huynh theo đuổi lại thích người khác mất rồi.”
“Cái gì? Không thể nào! Với tính tình hung bạo như cô ta mà cũng thích nam nhân sao? Không phải cô rất ghét nam nhân sao? Cho nên huynh mới nói mình không có một tý cơ hội, vừa đến gần cô ta đã bị chửi không thương tiếc, nhiều tên còn bị đánh cho không xuống giường được.” Tên họ Tạ kinh ngạc nói,
“Đây là tin tức rất là chính xác! Nghe nói tên đó chỉ vừa mới gia nhập Vũ Sát Phong được một tháng thôi!”
“Tiện Nhân! Khốn kiếp!”
“Huynh mà không ra tay nhanh lên thì tên kia sẽ sớm được sung sướng thôi!” Tên sư đệ lại ở một bên đốc thúc nói,
“ Ta sao lại không muốn ra tay! Nhưng phải ra tay như thế nào! Bỏ thuốc cô ta hay hấp cô ta đây, đầu ngươi bị vô nước à, chuyện này mà xảy ra cho dù là cha ta cũng không gánh nỗi!”
“Tạ sư huynh ơi là Tạ sư huynh! Không ra tay được cô ta thì ra tay với tên kia, theo nhưng tình báo cũng đệ thì hắn chỉ là một tên tép riu không gia thế côi cút một mình hắn có xảy ra chuyện gì thì ai quan tâm chứ!”
“Cmn! Bố đây cũng là người bị hại nhé!”
Vốn dĩ Vũ Tiểu Vũ cũng tính rời khỏi đây chỉ là chân trước vừa bước ra thì nghe nói bọn họ nhắc đến cái tên Đinh Tú Linh nên hắn có chút hiếu kỳ định ở lại nghe xem thế nào, may mà hắn ở lại không thì có chết cũng không hiểu nguyên do.
“Haha! Đúng là huynh đệ tốt của ta làm việc rất cẩn thận!”
“Nhưng như vậy cũng không tính là cách, cách tốt nhất vẫn là làm cho nàng ta thích huynh mới được!”
“Cái đó tính sao? Chuyện bây giờ là phải đạp đỗ chướng ngại vật đã?”
“ Cơ mà Vũ Sát Phong còn thiếu gì mỹ nữ, Tạ sư huynh cần gì phải vì một bụi hoa mà bỏ cả vườn bông chứ!”
“Thôi không nói nữa! Khi nào ngươi thật sự thương yêu một cô gái thì ngươi sẽ hiểu thôi!”
Hai tên thanh niên vừa nói đến đây liền dừng lại rồi nhanh chóng rời đi nhưng bọn họ lại không biết sau lưng không biết từ lúc nào đã có một người đang lặng lẽ đi theo.
Lúc này trong một động phủ ở phía đông Thái Sơ Tông có hai người một nam một nữ đang rất thân thiết, trò chuyện:
“Trần sư huynh! Dạo này huynh có khỏe không?”
“Haha! Sư huynh thì lúc nào cũng khoẻ mạnh cả, không biết Đặng sư muội bên đây thế nào rồi, có ổn không?”
Thì ra hai người này chính là Đặng Ngọc Huyền cùng Trần Thẩm Dương.
“Đương nhiên là không ổn rồi! Không ổn nên muội mới đến đây có chút chuyện muốn nhờ huynh giúp! Không biết Trần sư huynh có chịu giúp hay không?”
“Đặng sư muội! Muội nói vậy là xem huynh như người ngoài rồi, có chuyện gì cần huynh giúp nói xem nào, giúp được thì huynh liền giúp không nói hai lời?” Trần Thẩm Dương vừa nghe nàng nói liền tiếng,
“Muội có một vụ cá cược, phần thưởng chính là chức vị Chưởng Phong của Vũ Sát Phong nhưng phần thắng nắm trong tay lại quá ít, đến khi Đại Hội diễn ra hi vọng huynh nói với đệ tử ở Thái Môn Phong của huynh nếu như gặp được tên tiểu tử Vũ Tiểu Vũ khốn Kiếp kìa thì đánh cho nó tàn phế luôn, được không?”
“Cái gì? Muội trở mặt với Mạnh Lệ Nương rồi à!” Trần Thẩm Dương có chút giật mình hỏi mà không quan tâm đến lời nhờ vả của Đặng Ngọc Huyền.
“Còn không phải là vì con nha đầu đó dồn ép quá đáng không chừa cho người khác đường sống sao? Muội ở thế đường cùng rồi, không thể không trở mặt được với nó được, cơ mà huynh có chịu giúp không?”
“Tưởng chuyện gì khó khăn, chỉ là một câu nói thôi có gì mà không giúp được, ta với muội có quan hệ gì chứ!” Trần Thẩm Dương nói đến đây không khỏi liếc nhìn thân thể của nàng một chút.
“Thôi huynh đừng nói nữa! Chuyện kia cũng là quá khứ rồi, muội bây giờ chỉ muốn sống yên ổn mà thôi!”
Đặng Ngọc Huyền đương nhiên là nhìn thấy ánh mắt chứ đầy dục vọng của hắn nhưng đang là cầu người nên cũng không thèm quan tâm nói, nhắc đến chuyện xưa cũng là một câu chuyện khá dài. Lúc đó nàng cũng là một cô gái đôi mươi cũng có mộng mơ về tình yêu đôi lứa nhưng sự thật lại cho nàng một gáo nước lạnh.
Khi đó nàng vừa gặp Trần Thẩm Dương có chút tài hoa liền đem lòng yêu thích cộng thêm hắn ta hết mực theo đuổi nên có chút siêu lòng mà yêu thương hắn nhưng không ngờ nàng lại nhận được một kết quả đau lòng, chính vào cái ngày nàng định chấp nhận lời cầu hôn của hắn thì lại nhận được hung tin hắn sắp lấy vợ, nàng không ngờ hắn lại vì địa vị cùng danh vọng mà bỏ rơi nàng để lấy người khác, cô gái đó không ai khác chính là đứa con gái duy nhất của sư phụ hắn, Chưởng Phong Thái Môn Phong cũng chính vì thế mà tính tình của nàng trở nên thay đổi ham mê quyền lực và rất câm hận lũ nam nhân thối tha, khốn kiếp bạc tình bạc nghĩa.
Nếu không phải vì tình thế lúc này quá ép buộc nàng chẳng còn đường để lui thì nàng cũng không muốn đến gặp mặt hắn, con người mà nàng câm hận đến thấu xương. Tuy nàng có thể gặp người khác để bàn chuyện nhưng kết quả sẽ không được như nàng mong muốn.
Trần Thẩm Dương nghe Đặng Ngọc Huyền nói thế thì không khỏi thương cảm nói:
“Haiz! Chuyện xưa đúng là chuyện mà huynh nuối tiếc nhất trong cuộc đời này, huynh cảm thấy hỗ thẹn với muội rất nhiều chỉ là khi đó huynh không thể phản kháng được, nếu như…”
“Được rồi, Trần sư huynh! Huynh không cần nhắc lại nữa lỡ như người khác nghe được cũng không hay, muội lại mang tiếng phá hoại hạnh phúc của huynh nữa thì khổ”
“À Chuyện kia huynh sẽ cố giúp muội hết sức, đến khi muội lên làm Chưởng Phong thì cũng đừng quên công sức của Trần sư huynh nha!” Trần Thẩm Dương vốn định thể hiện chút tình cảm tính một lần nữa đã động phương tâm của nàng nhưng không ngờ lại bị nàng cắt ngang nên đành phải nói sang chuyện khác.
“Điều đó là tất nhiên! Chuyện này mà thành thì ta làm sao quên công sức của sư huynh được, nhất định sẽ đưa hậu lễ tạ ơn”
“Haha! Ta cũng rất mong chờ phần hậu lễ đó à!” Trần Thẩm Dương vừa nói vừa đưa mắt đánh giá thân thể của nàng tuy bây giờ không được như xưa nhưng trong lòng hắn vẫn tồn tại một chút mất mát, chính là không thể đụng đến tấm thân như ngọc khi đó của Đặng Ngọc Huyền.
“Đến lúc đó thì huynh sẽ biết thôi! Muội về chuẩn bị đây cáo từ sư huynh!”
“Được, được! Sư huynh ta đây sẽ chờ à!”
Đúng lúc Đặng Ngọc Huyền khuất bóng thì một người phụ nữ xấu xí bước đến hừ lạnh nói:
“Hừ cô ta đến đây làm gì!”
“Nàng ta đến bàn chuyện Đại Hội cuối năm thôi có gì mà nàng ghen!” Trần Thẩm Dương cố gắng nở nụ cười, nói chuyện với người phụ nữ đó.
“Thật sự là đến bàn chuyện hay là định nối lại tình xưa! Tôi nói cho ông biết, nên biết thân biết phận của mình, những thứ hiện giờ của ông có được là nhờ ai, rán vài năm nữa thì chức Chưởng Phong cũng sẽ tới tay của ông, nếu ông còn tơ tưởng đến cô ta thì cái gì ông cũng không có đâu!”
“Khốn kiếp dám uy hiếp ông đây sao, cứ chờ đó!” Trần Thẩm Dương nghe nàng ta nói như vậy thì tức giận mắng chửi trong lòng không thôi, nhưng hắn không hổ là người biết luồn cúi, khuôn mặt vẫn tươi cười nói với người phụ nữ.
“Kìa nàng nói gì thế! Chúng ta bây giờ chỉ là sư huynh muội đồng môn thôi, tính ra thì cô ta sao bằng nàng được, lúc đó có lẽ hai mắt ta mù muốn đi yêu thương một người xấu xí như cô ta”
Người phụ nữ nghe hắn nói vậy thì cười híp cả mắt lại, dương dương tự đắc mà không nghĩ bản thân mình làm sao có thể so sánh với Đặng Ngọc Huyền cho được.
“Haiz! Đúng là gã đàn ông thối tha, vừa nãy còn quýt đuôi với mình, bây giờ sao lưng lại nói xấu đủ điều, thật không biết khi xưa mình yêu hắn ở cái điểm nào, chắc có lẽ hai mắt mình mù rồi nên mới không nhìn ra được bộ dạng sở khanh điểu cán của hắn, thối nát đến thế là cùng!”.
Vỗn dĩ Đặng Ngọc Huyền đã đi rồi nhưng vì tiếng nói không kiên nể ai kia của người phụ nữ đó làm cho bước chân của nàng có chút dừng lại đi từng bước thật chậm thật chậm, đến khi nghe được lời đau lòng kia thì đâu còn bước đi nữa mà là phi thân bay đi thật nhanh, một cỗ uất ức không kìm được lại dâng trào, nước mắt chưa kịp rơi đã khô vì làn gió lạnh lẽo giữa khoảng trời rộng lớn kia mất rồi…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.