Một Hồi Mộng

Chương 34: Mỹ Nữ Phong




Bên ngoài Đại Điện Thái Sơ Tông.
Lúc này có khoảng trăm tên đệ tử xếp hàng ngay ngắn, trước mặt bọn họ có mười mấy người mặc y phục màu trắng trước ngực có một đồ án Bàn Tọa, những người này chính là cao tầng của Thái Sơ Tông gồm chín vị trưởng lão và bốn vị chưởng phong. Lúc này có một lão già khuôn mặt tròn trịa, ánh mắt hiền từ cất giọng ấm áp lên tiếng:
“Chúc mừng các người đã thông qua khảo nghiệm! Ta chính là Mạnh Thiên Uy Tông Chủ Thái Sơ Tông đời thứ mười lăm, Thái Sơ Tông với lịch sử lâu đời cũng có thời kỳ huy hoàng của nó, trãi qua mấy lần điêu tàn nổ rộ mới có thể đi đến ngày hôm nay, bây giờ tông môn mộc lên như nấm mùa mưa, việc tuyển chọn đệ tử cũng muôn vàn khó khăn vì nhân tài phân tán khắp các tông, việc các ngươi ở đây hôm nay chính là thiên ý, hi vọng các ngươi sẽ làm rạnh danh tông môn, uy chấn thiên hạ!”.
Khi Mạnh Thiên Uy dứt lời liền nhận được tràn vỗ tay từ hơn mấy chục tên đệ tử có mặt, lão đưa tay dừng lại tràn ồn ào này nói tiếp:
“Hôm nay tập hợp cái ngươi đến đây chính là định hướng cho sự phát triển sau này của các ngươi, Thái Sơ Tông ta có Tứ Phong gồm có Thái Môn Phong, Đan Thần Phong, Vũ Sát Phong và Dược Các Phong, dưới sự dẫn dắt của có bốn vị Chưởng Phong Vũ Sát Phong có Mạnh Lệ Nương, Tá Điền của Dược Các Phong, Đỗ Mẫn Khang của Thái Môn Phong và Diệu Thủ Hoa quản lý Đan Thần Phong, các ngươi được tự do lựa chọn phương hướng thích hợp cho mình, ngoài ra những người nổi bật trong khảo nghiệm sẽ ngẫu nhiên được các vị trưởng lão nhận làm để tử thân truyền”.
Lão vừa dứt lời liền có một vị đệ tử lên tiếng:
“Xin phép tông chủ cho đệ tử hỏi! Tứ Phong ngài nói có đặc trưng là gì?”
“Haha! Ta quên mất các ngươi là người mới còn chưa biết nhiều về bản tông, để ta giới thiệu một lược cho cái ngươi dễ lựa chọn"
"- Thái Môn Phong là nơi nghiên cứu cái loại bí tịch xa xưa chỉ có tàn quyển, nếu như may mắn thì các ngươi sẽ tổ hợp được một công pháp mới nào đó từ các loại bí tịch"
"- Vũ Sát Phong là Phong mạnh nhất của Thái Sơ Tông chuyên đào tạo kỹ thuật, kỹ năng chiến đấu còn có những màn thực chiến để các ngươi trải nghiệm những thứ mình đã học"
"- Dược Các Phong là nơi nghiêm cứu các loại thảo dược, lại tạo ra linh dược mới, các ngươi sẽ được phân cho dược điền vung trồng các loại linh dược cho tông môn"
"- Đan Thần Phong là nơi nghiêm cứu các loại đan phương để đều chế đan dược, thậm chí những tái hiện một số đan phương tàn quyển, Dược Các Phong và Đan Thần Phong tuy hai mà một tuy một mà hai nên các ngươi chọn phong nào cũng được đều uy về một mối mà thôi, được rồi các ngươi cứ suy nghĩ đi” Mạnh Thiên Uy cười hả hả giải thích cho tên đệ tử cùng những người ở đây hiểu.
Mạnh Thiên Uy vừa dứt lời liền để cho bọn họ có chút thời gian nên nhanh chóng bước về phía mấy vị trưởng lão đang bàn bạc khi đến gần liền nghe được tiếng tranh cãi của bọn họ:
“Bát trưởng lão, cửu trưởng lão các ngươi muốn nhận con cháu của mình làm đệ tử thân truyền thì cũng thôi đi, đằng này các ngươi còn tranh giành Vũ Đại với mấy lão già chúng ta làm gì?”
“Tam trưởng lão ngài nói vậy cũng không đúng à, ai mà không muốn đệ tử của mình là kẻ có tài năng kiệt xuất chứ” Bát Trường Lão không cho là đúng phản bác lại,
Tứ Trưởng lão Võ Đại Lang hùng hổ lên tiếng, gay gắt nói:
“Mặc kệ các ngươi! Ai dám giành tên tiểu tử Vũ Đại với ta thì đừng trách ta trở mặt!”
“Tứ Trưỡng lão ngươi như thế là không được! Vũ Đại hợp với đao pháp của ta hơn ngươi nhiều” Nhị Trưởng Lão bình thường ít nói cũng lên tiếng tranh giành.
Mạnh Thiên Uy nhận thấy tình huống các ngày càng trở xấu, rất có thể xảy ra nội đấu làm mất mặt trước bọn đệ tử liền lên tiếng nói:
“Các ngươi thiệt là! Đều có tuổi rồi còn như con nít tranh giành nhau làm gì, cứ để bọn trẻ có lựa chọn của mình, nó muốn theo ai thì theo, các ngươi tranh cãi ở chỗ này không sợ mất mặt à”
Bọn trưởng lão liền cười để che bớt xấu hổ và đồng thời cũng chấp nhận ý kiến của Mạnh Thiên Uy. Lúc này Nhị Trưởng Lão Hàn Bách, mới đưa một ngọc giản kiểm kê cho Mạnh Thiên Uy, sao khi lão nhìn xong thì đưa mắt hỏi Hàn Bách:
“Nhị Trưởng lão! Theo như số liệu của ngươi thì có vẻ như tên đệ tử thần bí không có trong danh sách này rồi, ngoài trừ những người của các gia tộc chúng ta đã biết ra thì không có ai là lạ mặt”.
“Đúng vậy Tông chủ! Ta còn có một nghi vẫn chính là hai tỷ muội Phạm gia, không lý nào với tu vi như thế mà hai cô gái nhỏ này lại có thể vượt mặt của nhóm người Vũ Đại được!”.
“Lục Trưởng Lão! Ngươi nói cũng phải có khi nào hai nàng có quan hệ gì với tên đệ tử thần bí không” Tứ Trưởng Lão tiếp lời của Lục Trưởng lão nói thêm.
“Đại Lang và Dương Lân nói không sai, vậy thì lát nữa sẽ nói với bọn người Mạnh Lệ Nương, nếu như hai cô gái nhà họ Phạm vào phong của người nào thì người đó theo dõi là được”
“Tông Chủ cứ quyết định là được! ”. Chín vị trưởng lão đồng thanh nói.
Sau khi một thời gian qua đi, lúc này trước mặt bọn họ liền xuất hiện bốn cái bàn tượng trưng cho bốn phong, bất ngờ nhất chính là trong bốn cái bàn lại chỉ có 3 vị đệ tử ghi chép cùng một vài đệ tử phân phát đạo bào và lệnh bài ra thì một cái bàn hiển nhiên không có người nào, chỗ trống không ngờ là lại Vũ Sát Phong, phong được cho là mạnh nhất trong Thái Sơ Tông làm cho bọn đệ tử nghi hoặc, có một số thay đổi ý nghĩ trong đầu. Nhưng ở một góc nào đó lại có một vị đệ tử hiển nhiên chú ý vào chỗ này dường như muốn gia nhập. Lúc này Mạnh Thiên Uy xuất hiện với giọng nói ấm áp:
“Bây giờ! Các ngươi cứ tự do lựa chọn phong mình mong muốn nên nhớ tuy có thể đổi phong nhưng các ngươi phải biết chính mình mạnh ở điểm nào tránh cho việc phải đổi phong liên tục làm cho mấy vị chấp sự không có thời gian làm việc…”
Khi mà bọn đệ tử còn đang phân vân lựa chọn thế nào thì Mạnh Thiên Uy lại nói tiếp:
“Vũ Đại! Ta có một chuyện muốn hỏi ngươi không biết ý định của ngươi như thế nào?”
Giọng nói vang lên khiến bọn đệ tự đang ồn ào cũng im lặng, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào chỗ của Vũ Đại đợi chờ hắn lên tiếng và không để mọi người chờ lâu hắn cũng cung kính lên tiếng:
“Không biết tông chủ muốn hỏi đệ tử đều gì?”
“Trong chín vị trưởng lão ở đây ngươi muốn làm đệ tử của người nào nhất?”.
Câu hỏi này của Mạnh Thiên Uy làm cho bọn để tử bên dưới cõi lòng dậy sóng, Vũ Đại bây giờ cư như là MVP tỏa sáng cả cái map này. Bởi vì Vũ Đại được chín vị trưởng lão nhìn trúng chứ không phải là một người. Vũ Tiểu Vũ đứng một bên cười khẩy bộ dạng không mấy quan tâm đến việc này.
Vũ Đại thoáng suy nghĩ một chút rồi nhìn thẳng vào Trần Thoái Thương ôm quyền cuối người nói:
“Không biết Đại Trưỡng Lão có bằng lòng nhận con làm đệ tử không?”
Câu nói của hắn làm cho Trần Thoái Thương mỉm cười gật đầu, tám vị trưởng lão còn lại mặt mày xám xịt, vẻ mặt không vui nhìn Trần Thoái Thương đang đắc ý. Mạnh Thiên Uy lúc này không biết vì sao lại lên tiếng nhắc nhở bọn họ:
“Các vị trưởng lão, các ngươi không suy nghĩ gì vị thiếu niên đối chiến cùng Vũ Đại sao, tuy hắn may mắn nhờ vào lực lượng truyền tống mà thoát khỏi công kích của Vũ Đại nhưng đều này không phải nói là thực chiến cùng quan sát của hắn kinh người sao”
"Tông chủ ngài lại đề cao tên tiểu tử đó rồi, nếu như hắn tốt như vậy thì thành tích của hắn đã không xếp ở cuối rồi”.
“Thất Trưởng lão nói không sai, nếu không phải tên đó may mắn thì rất có thể đã không qua được khảo nghiệm rồi”.
“Bát trưởng Lão ngươi nói tuy đúng nhưng các ngươi không nghĩ tên đó đang che dấu thực lực sao, nếu thực sự mà hắn che dấu thực lực thì tâm tính của hắn cũng không phải vừa đâu có thể chống lại cấm dỗ của Trúc Cơ Đan”. Người lên tiếng chính là Tô Thanh Mai người nỗi tiếng có ánh mắt nhìn người.
Lời của nàng vừa nói ra khiến cho mấy vị trưởng lão có đều suy nghĩ kể cả Mạnh Thiên Uy cũng vậy, trong đầu lão suy nghĩ “ tuy mình nhìn ra một chút gì đó không đúng từ trên người tiểu tử đó nhưng nếu lời của Tô Thanh Mai đúng thì tên đó rất có thể sẽ trở nên đáng sợ à”
Mặc dù bọn họ có đều suy nghĩ nhưng tất cả đều bỏ qua và nhanh chóng rời khỏi, thế nhưng có một đều bọn họ không ngờ đếv người thiếu niên bọn hắn không coi trọng lại làm ra một việc kinh thiên động địa tại đây.
Bát Trưởng Lão và Cửu Trưởng lão Thì nhanh chóng ra dấu cho hai tên tiểu bối của mình rồi cũng nhanh chóng rời khỏi không nói thêm bất cứ đều gì, còn Tô Thanh Mai thì âm thầm quan sát Vũ Tiểu Vũ một lúc mới rời đi, trước khi đi môi nàng hơi chuyển động có vẻ như đang truyền đạt ý gì đó.
Khi chuyện của Vũ Đại kết thúc thì bọn đệ tử bên dưới cũng nhanh chóng làm ra lựa chọn của mình, có một vài người không nhịn được lại hỏi tên đệ tử ghi chép:
“Vị sư huynh này! Người có biết vì sau Vũ Sát Phong lại không có người phụ trách ở đây không?”.
Tên đệ tử cười ha hả nói:
“Cũng không có gì, chỉ là mấy năm gần đây Vũ Sát Phong xuống dốc ít người gia nhập, bây giờ phong đó còn có một tên khác nói cho ngươi biết thôi đừng có tuyên truyền kẻo mang họa vào thân”.
“Tên gì mà nghiêm trong vậy sư huynh?”
“Mĩ Nữ Phong! Phong này bây giờ có nữ nhân được gia nhập thôi, mấy năm gần đây kể từ khi Mạnh chưởng phong chấp chưởng thì hầu như không có đứa con trai này được gia nhập”
Tên đệ tử vừa nói ra câu đầu thì hầu như mấy tên nam nhân ở đây ai cũng có suy nghĩ là muốn gia nhập vào Vũ Sát Phong nhưng về sau thì tên nào tên nấy tái mặt từ bỏ ngay ý định này.
“Thì ra còn có cố sự như vậy nữa à” Trong đầu Vũ Tiểu Vũ suy nghĩ, nhưng lúc này hắn vẫn bước đến chiếc bàn trống không. Vì trước đó hắn đã có quyết định Vũ Sát Phong này rất hợp với hắn. Vũ Tiểu Vũ vừa đến chiếc bàn không một bóng người đang định hỏi làm sao để vào phong thì bên tai liền vang lên một tiếng nói:
“Nếu ngươi muốn gia nhập chỉ cần đến Vũ Sát Phong liền có người tiếp đón”
Sau khi hắn rời đi, thì đám đông cười khoái trá vì có câu chuyện trước đó nên ai cũng biết biết Vũ Sát Phong như thế nào, Vũ Tiểu Vũ cũng không ngờ hành động rời đi của mình lại làm trò cười cho bọn họ, sau một canh giờ thì đám đông cũng dần dần giải tán, đại điện lúc này trở lại dáng vẻ vốn có của nó vừa cổ kính vừa uy nghiêm chỉ là đâu đó lại vang lên tiếng thở dài như có như không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.