Một Hồi Mộng

Chương 30: Tiểu Linh Bị Thương




“Cuộc sống có những đau khổ bật chợt kéo đến mà ta không bao giờ ngờ được, thói đời lên voi xuống chó là chuyện bình thường chỉ có thể cố gắng vượt qua những đau khổ đó mà thôi”
- ---------------------------------------------------o0o--------------------------------------------------
Vũ Tiểu Vũ sao khi từ biệt đôi tỷ muội nhà họ Phạm liền ngồi xuống tu luyện, được một lúc thì không mặt hắn bổng nhiên tràn đầy sát khí, hai mắt dường như muốn phát hỏa một cổ tức giận từ trong lòng ngực chực chờ phát ra.
Bời vì lúc này có một con Khổng Tước toàn thân đầy máu huyết đụng vào cấm chế, khi hắn đưa thần thức xem xét thì một khung cảnh đập vào trong thức hải của hắn, một nhóm sáu người đang truy đuổi theo một con Khổng Tước và nó hiển nhiên đã đi vào chỗ cấm chế mà hắn bày ra, một cổ khí tức quen thuộc từ con Khổng Tước phát ra làm cho Vũ Tiểu Vũ cảm nhận được nó chính là Tiểu Linh.
Bàn tay hắn nắm lại thật chặt hiện lên cả gân xanh, hắn cảm thấy mình dường như bất lực vì dù hắn có thực lực vẫn không thể bảo vệ được người bên cạnh hắn, một cổ hối hận dân lên trong lòng phải chi ngày ấy đừng làm cho Tiểu Linh tức giận thì có lẽ nàng đã không bỏ ra ngoài mà gặp chuyện thế này.
Có lẽ đối với người khác Tiểu Linh chỉ là một con tọa kỵ mà thôi, nhưng đối với hắn Tiểu Linh còn quan trọng hơn thế nhiều, bởi vì ngoại trừ những người phụ nữ quan hệ xác thịt với hắn ra thì Tiểu Linh chính là người thân thiết với hắn nhất, quan tâm hắn nhiều nhất có thể giữ hai người có chút bất hoà như đều là vì nàng muốn tốt cho hắn mà thôi.
Thanh chủy thủ quen thuộc liền xuất hiện trên tay, vận dụng Phong Thiên Bộ hết mức có thể, hắn lao đi nhanh như một cơn lốc giữa trời xanh, chính vào lúc này con Khổng Tước dường như đã kiệt sức liền rơi xuống đâm xàm vào mặt đất, kèm theo đó chính là tiếng hoan hô của bọn người đuổi giết.
“Hahaha! Lần này ta xem con nghiệt súc ngươi có thể chạy được nữa không, dám để bọn ta đuổi theo một đoạn xa như vậy”.
“Trương lão nhị, may mà có ngươi phát hiện ra nó đang độ kiếp rồi tính kế nếu không thì một khi nó phát hiện thì chúng ta cũng không thể sống sót được”.
“Có trách thì trách nó vận số không tốt gặp phải Trương Thế Quân ta mà thôi, khi ta đang theo dõi một đầu yêu thú thì nó xuất hiện đúng chỗ ẩn núp của ta, nó liền bày cấm chế rồi độ kiếp luôn ở đó, nó cũng không ngờ chỗ ẩn núp của ta lại có lực lượng thiên địa, tạo thành một vành đai bảo vệ không có lực lượng nào có thể tra xét thế là ta tương kế tựu kế mà thôi”.
“Nếu có được đầu yêu thú cấp ba này thì coi như sáu người chúng ta vừa đủ điều kiện rồi, may mà có ngươi đó Trương lão nhị”.
“Haha, mọi…” Trương Thế Quân còn chưa kịp nói gì thì hai tay đã ôm ngực ngã quỵ xuống chết không nhắm mắt.
“Trương Thế Quân ngươi làm sao thế? Trương Thế Quân….Trương Thế Quân..”
Khi mọi người xúm lại kiểm tra thì phát hiện hắn đã tắt thở, trên ngực hắn còn cấm một thanh chủy thủ. Tên thiếu niên thân hình vạm vỡ thấy thế liền nhìn xung quanh nói như quát:
“Là ai, ai dám giết huynh đệ của ta mau lăn ra đây, là ai?”
Lúc này không ai trả lời câu hỏi của hắn, đáp lại hắn chính là sự im lặng đáng sợ, im lặng đến độ có thể nghe tiếng lá cây xào xạc, đúng lúc này lại có âm thanh vang lên.
Ầm….Ầm.
Những người bên cạnh hắn không biết bị cái gì đánh trúng bay đi đập vào những thân cây gây nên tiếng động vang dội. Cùng lúc đó trước mặt hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện một thiếu niên thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, thiếu niên này chính là Vũ Tiểu Vũ.
Khi Tiểu Linh rơi từ trên không xuống Vũ Tiểu Vũ liền tức giận phóng thanh chủy thủ bay về phía bọn người truy đuổi, sau đó nhanh chóng kiểm tra thương thế Tiểu Linh, nhận thấy nàng bị thương không có gì nghiêm trọng, chỉ bất tỉnh vì kiệt sức mà thôi, Vũ Tiểu Vũ liền yên tâm truyền một ít linh lực ổn định lại thương thế cho nàng đồng thời giọng thì thầm “Ngươi nghĩ ngơi đi ta đi giết người cho ngươi” sau khi làm xong mọi chuyện liền dụng Phong Thiên Bộ tung chưởng đánh bay bọn người truy đuổi.
Tên thiếu niên kia thấy Vũ Tiểu Vũ vừa xuất hiện đã đánh bị thương mấy vị huynh đệ của hắn liền hoảng sợ không thôi, nhưng đợi một lúc thấy Vũ Tiểu Vũ chỉ đến có một người liền ổn định tâm tình hai mắt tràn đầy sát khí lá gan cũng lớn hơn, hắn nói với giọng điệu đe doạ:
“Ngươi là ai mà dám ra tay với huynh đệ bọn ta, giả thần giả quỷ thì tưởng mình hay lắm sao, có ngon thì đường đường chính chính mà giao đấu, ra tay đánh lén như vậy chỉ có bọn tiểu nhân mới làm mà thôi, tiện thể nếu có ý định tranh đoạt đầu yêu thú cấp ba này thì ta khuyên ngươi bỏ ý định đó đi ngươi đã chọc nhầm người nên chọc rồi…”
Vũ Tiểu Vũ hừ lạnh không mặn không nhạt nói:
“Ngươi không cần biết ta là ai, vì người đã chết thì không cần thiết phải biết làm gì, có trách thì hãy trách các ngươi không biết chọn người mà chọc, kiếp sau nhớ mở to mắt ra mà nhìn người nhé!”
“Hahaha, ngươi định tinh tướng với ta sao, một mình ngươi thì có thể làm gì bọn ta, nếu không phải giở trò đánh lén thì người đang nằm dưới đất chính là ngươi rồi, con trai à!”.
Vũ Tiểu Vũ lắc đầu, đối với những đứa không có não thì tốt nhất là không cần nhiều lời với bọn chúng cứ trực tiếp giết là được, đỡ phải nhứt đầu. Sơ dĩ nói nhiều với tên đó chính là xem bọn chúng có tiết lộ thông tin gì thêm nữa không nhưng tên đó chẳng nói được thêm đều gì có ích mà chỉ toàn sủa bậy nên Vũ Tiểu Vũ liền nhanh chóng ra tay.
Tên thiếu niên vừa rồi còn lớn tiếng nhưng lúc này trong đầu chỉ có một mảnh trống rỗng vì vừa dứt lời liền bị trúng chưởng của Vũ Tiểu Vũ bay đi như một cơn gió thoảng qua, sau khi tiếp được vài chiêu của Vũ Tiểu Vũ thì tên thiếu niên đó cũng uất ức mà chết đi không có lấy một chút lực phản kháng, đến lúc chết đi hắn vẫn không tài nào hiểu nổi rốt cuộc vì sau mình lại đụng phải một tên trâu bò như Vũ Tiểu Vũ.
Tiếp bước theo hắn chính là những người còn lại của nhóm truy đuổi, Vũ Tiểu Vũ giống như lão sói già hung ác lạc vào bầy cừu non ngây thơ trong trắng, hắn không chút khách khí đánh chén từng con từng con một. Cuộc chiến qua đi, khắp nơi đều là máu thịt vung vãy, vì Vũ Tiểu Vũ lúc này đâu còn chính là Bạch Tiểu Vũ nữa mà là Hắc Tiểu Vũ chế ngự, trong đầu của hắn lúc này chỉ có một mảnh màu đen tuyền nhuộm đều cả thức hải, trí óc của hắn bị cái thứ đen tuyền đó chi phối nên ra tay rất là tàn nhẫn.
Đến khi lấy lại được ý thức thì hắn mới ngẩn ngơ trước khung cảnh kinh dị này, Vũ Tiểu Vũ có cảm giác buồn nôn nhờn nhợt trong lòng, có gắng khống chế cơn buồn nôn hắn vung tay một mòi lửa lại được đốt lên xóa sạch mọi vết tích, Vũ Tiểu Vũ nhanh chóng di chuyển đến chỗ của Tiểu Linh tay bấm pháp quyết thu nàng vào Thú Linh giới rồi mau chóng rời khỏi đó.
Một lúc sau thì mọi người bất đầu kéo đến chỗ này thì tất cả chỉ còn lại một mảnh cháy đen với mùi cháy khét thoang thoảng trong làn gió mà thôi.
- --------------------------------------------------o0o-----------------------------------------
Màn đêm nhanh chóng hạ xuống một ngày nữa đã qua đi, hết ngày mai nữa thôi thì buổi khảo nghiệm nay năm sẽ kết thúc, lúc này đây bên trong một động phủ có một tên thiếu niên đang khoan chân, hai tay không ngừng chuyển động liền tục truyền linh lực vào người con Khổng Tước to lớn xinh đẹp.
“Được rồi Tiểu Vũ, thương thế của ra đã ổn thỏa rồi, không cần phải phí sức truyền linh lực cho ta nữa đâu”. Tiểu Linh mệt mỏi lên tiếng.
“Thế thì tốt quá, rốt cuộc Tiểu Linh ngươi làm sao lại sơ xuất bị bọn chúng đuổi giết như vậy”.
“Hôm đó ta phát hiện ra một sơn động, không ngờ lại có truyền thừa của Khổng Tước tộc bên trong đó, khi đi ra thì bầu trời bắt đầu kéo mây đen báo hiệu việc ta sắp đột phá, ta đã định về đây cho ngươi hộ pháp để độ kiếp nhưng lại không kịp, thế là ta tìm đại một chỗ bày cấm chế, ai ngờ gặp phải bị kịch”.
“Còn may là ngươi chạy về đến tận đây không thì........ta cũng không biết mà đến cứu, ngày đó ngươi đi mấy ngày không về ta còn tưởng ngươi giận dỗi không chịu về không ngơ ngươi lại gặp được kỳ ngộ cùng hoạ sát thân”
“Ta đâu phải trẻ con như ngươi, ta thừa sức biết ngươi ngu ngốc đến cỡ nào rồi việc gì ta phải cãi với ngươi làm gì cho mệt, với lại bọn chúng chỉ là Ngưng Thần làm thì có thể làm gì được ta, cho dù thêm vài chục tên nữa thì cũng vậy thôi, chỉ là ta vừa độ kiếp xong bị mất quá nhiều yêu lực nên không có lực phản kháng mà thôi”
“Ta thật sự ngu ngốc như nàng ta nói sau” Vũ Tiểu Vũ khuôn mặt chảy dài nói:
“Ngươi bây giờ có tu vi gì rồi?”
“ Đã là cấp ba sắp đột quá cấp bốn rồi”.
“Cái gì ngươi đột quá nhanh vậy” Vũ Tiểu Vũ trân tráo nhìn nàng hỏi.
“Ngươi ngạc nhiên cái gì, lúc ta đi cùng ngươi đã gần cấp ba tăng lên một cấp thì có gì mà đáng ngạc nhiên, ta đâu có biến thái như ngươi” Tiểu Linh bực bội nhìn hắn nói,
“Ta mà tu luyện nhanh cái gì, cả tuần này không thấy tiến triễn một chút nào dù ta đã cố gắng tu luyện không ngừng nghĩ ”.
Vũ Tiểu Vũ không biết nếu như để người khác nghe được lời này không giết chết hắn mới là lạ, mọi người ở đại lục này, cỡ tuổi hắn có tu vi là Trúc Cơ trung kỳ đã là cực kỳ hiếm rồi, chứ đừng nói tới Trúc Cơ, có người cả đời không thể đột quá Trúc Cơ nữa kìa, ngoài những gia tộc hùng mạnh có tài nguyên tu luyện ra thì còn lại đều không có khả năng thế nên lúc này Tiểu Linh nghe hắn nói vậy liền mắng chửi:
“Ngươi….tên khốn nhìn lại xung quanh ngươi xem bọn chúng là người có linh căn tốt, lại được gia tộc ưu ái mà còn không thể đột quá Trúc Cơ, còn ngươi thì sao Trúc Cơ Trung Kỳ như thế mà còn chê là tu luyện chậm, thật không hiểu nỗi à!”.
Vũ Tiểu Vũ gãy gãy đầu nói:
“Thiệt mà! Ta thấy sao nói vậy thôi, chứ có nói sai sự thật khi nào đâu mà ngươi lại chửi ta như vậy”.
“Được rồi! Không thèm nói với ngươi nữa, ta cần phải bế quan tĩnh dưỡng chắc có thể một thời gian sẽ không giúp được gì cho ngươi thế nên đừng có làm phiền ta nha” Tiểu Linh bó tay không thèm nói đến chuyện đó nữa mà chuyển đề tài khác.
“Được rồi ngươi nghĩ ngơi đi, mọi chuyện còn lại cứ để cho ta”.
“Để ngươi! Hừ! Có mà tức chết chứ để ngươi!” Tiểu Linh khinh bỉ trong lòng rồi biến mất theo pháp quyết của Vũ Tiểu Vũ.
Vũ Tiểu Vũ sau khi đưa Tiểu Linh vào Thú Linh giới liền nhắm mắt tĩnh tu, màn đêm cứ thế bao trùm của Huyễn Thú Trận những âm thanh gào thét, những đầu thú tung bay cùng những tiếng thất thanh trốn chạy vang lên trong đêm tối cho đến tận bình minh vẫn không dừng lại……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.