Một Hồi Mộng

Chương 123: Thất tinh thiên can kiếm trận




Vũ Tiểu Vũ sau khi khuyên nhủ hai tỷ muội nhà họ Phạm rời đi liền đưa mắt nhìn lên không trung theo dõi trận đấu của Mạnh Thiên Uy, lúc này cũng không phải chỉ có mình hắn mới đưa mắt ngước nhìn lên không trung mà hầu như tất cả mọi người ở đây đều làm như thế tuy nhiên không phải ai cũng có thể may mắn chứng kiến được màn so tài hấp dẫn này bởi vì ngay cả người có tu vi Kim Đan sơ kỳ như Vũ Tiểu Vũ cũng không thể nào quan sát được trận đấu thì làm sao những đệ tử có tu vi non nớt kia có thể theo dõi được trước mắt hắn lúc này chỉ là những bóng hình mờ ảo bay tới bay lui mà thôi.
“Nhanh Quá..!” Vũ Tiểu Vũ không khỏi thốt lên một câu cảm thán trong lòng,
“Đây là trận đấu của những người có cảnh giới Hóa Thần hay sao? Nói như vậy thì lão già cứu tên ẻo lã Phan Văn Tú đi sẽ có tu vi gì..? Mình chỉ vừa thấy ánh mắt của lão thôi thì cơ thể đã căn cứng rồi, không được! Phải nhanh chóng đề thăng thực lực thôi, nếu như không nhanh chóng nâng cao thực lực thì sau này lỡ như ra ngoài gặp phải bọn người biến thái này thì chẳng phải là như dê đưa vào miệng hổ hay sao! Còn chưa kịp làm gì đã lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân chứ đừng nói gì tới chuyện tranh giành gái với tên biến thái ở Tử Mặc Lâm.”
Vũ Tiểu Vũ nhìn thấy hai người Mạnh Thiên Uy giao đấu liền thấy nguy cơ của chính bản thân mình, hắn tự nhủ với bạn thân sẽ cố gắng đề thăng thực lực một cách nhanh chóng.
“Đùng…!”
Lúc này một tiếng nổ đột nhiên phát ra từ trên không trung ngay sau đó là hai bóng người tách ra, bóng người có thân hình mập mạp lui về phía sau vài bước mới ổn định được cơ thể của mình còn bóng người còn lại có thân hình ốm yếu gầy khô lại chẳng hề hấn gì bởi vì nếu ước tính vị trí của vụ nổ thì hắn đứng gần tâm của nó nhất.
“Mạnh Thiên Uy..! Sau mấy chục năm mà ngươi vẫn không có một chút tiến bộ nào hay sao? Nhớ năm đó khi ta mới biết ngươi thì ngươi còn hơn hẳn ta một cảnh giới nhưng đến bây giờ thì sao? Ngươi làm ta quá thất vọng rồi! Nếu như để cho thời gian một lần quay lại khoảng khắc ấy Lê Tín Dương ta sẽ không bao giờ giao hảo với một kẻ như ngươi đâu!”
Lê Tín Dương sau khi nói dứt lời không một chút quan tâm Mạnh Thiên Uy đối đáp ra sao liền vung kiếm chém tới, một đời này đều làm cho lão hối hận nhất chính là quen biết Mạnh Thiên Uy, một kiếm này lão xuất ra rất uyển chuyển đường kiếm lướt nhẹ trong không khí nhưng tuyệt nhiên không phát ra một chút âm thanh nào.
Mạnh Thiên Uy thấy Lê Tín Dương lao tới liền nâng đôi tay có hai con Thủy Long nhỏ nhắn dài tầm hai mét quấn quanh cả cánh tay lão lên thủ thế, đôi Thủy Long này chính là hình thái của Du Thủy Long Quyết mà Mạnh Thiên Uy chuyên tu.
“Keng..!”
Quyền kiếm chạm nhau liền phát ra âm thanh vang dội, Mạnh Thiên Uy dựa vào Du Thủy Long Quyết dùng tay không đỡ mọi đường kiếm của Lê Tín Dương tuy nhiên bởi vì chênh lệch về tu vi nên Mạnh Thiên Uy rất nhanh bị Lê Tín Dương để lại trên ngươi vài đường kiếm máu tươi bắt đầu nhuộm đỏ y phục màu trắng.
Sở dĩ lúc đầu lão có thể cầm cự một thời gian dài là bởi vì lúc đó linh lực còn xung mãn tuy nhiên càng đánh về sau thì Du Thủy Long Quyết của lão có chút đuối sức không bằng Lê Gia Kiếm Quyết của Lê Tín Dương, càng đánh về lâu về dài thì ưu thế của Lê Gia Kiếm Quyết càng vượt trội điển hình như tốc độ ra chiêu sẽ nhanh hơn mà độ biến đổi chiêu thức cũng ảo diệu hơn.
Qua một thời gian giao đấu thì Mạnh Thiên Uy đang cùng Lê Tín Dương giao thủ đột nhiên quát lớn:
“Các ngươi đừng vọng động! Tranh thủ cho đệ tử ly khai đi..”
Thì ra bọn người trưởng lão thấy Mạnh Thiên Uy không địch lại Lê Tín Dương liền muốn ra tay trợ giúp nhưng chưa kịp làm gì đã bị Mạnh Thiên Uy phát hiện lên tiếng ngăn cản bởi vì lão biết hành động của bọn chỉ là vô ít và chính hành động phân tâm này đã khiến cho Mạnh Thiên Uy phải trả giá tuy không đắc nhưng cũng thừa sống thiếu chết, ngực trái của lão bị kiếm của Lê Tín Dương đâm xuyên qua đến gần cán kiếm.
Mạnh Thiên Uy vừa bị đâm bên dưới ngay lập tức vang lên những âm thanh hỗn tạp, những âm thanh này đến từ mấy người trưởng lão cùng Mạnh Lệ Nương:
“Phụ Thân..! Tông Chủ..!”
Bên cạnh đó Mạnh Lệ Nương thấy phụ thân bị thương liền không nói hai lời phi thân lên muốn cứu giúp phụ thân nhưng hành động này rất nhanh bị một người ngăn lại, người này không ai khác chính là Vũ Tiểu Vũ.
“Ngươi làm gì..? Bỏ tay ra! Ta phải đi cứu phụ thân..!” Mạnh Lệ Nương thấy hắn giữ mình lại liền lạnh lùng quát.
“Nàng bị điên à..! Nàng muốn mọi công sức của Tông chủ đổ sông đổ biển? Nàng nên biết một kiếm vừa rồi Tông chủ phải chịu là vì đâu? Tất cả là vì ngài muốn bảo vệ nàng, nếu bây giờ nàng lao lên đó thì chẳng khác nào làm uổn phí dụng tâm lương khổ của Tông Chủ hay sao..? Nàng đừng có làm đều ngốc nghếch như vậy, được không..?”
“Nếu không làm như vậy thì ngươi nói xem ta phải làm sao? Chẳng lẽ đều ta nên làm lúc này lại chính là đứng nhìn phụ thân của mình chết ngay trước mặt của mình mà không làm được gì hay sao?” Mạnh Lệ Nương nhìn thẳng vào đôi mắt của Vũ Tiểu Vũ lên tiếng chất vấn,
“Nàng đừng gấp! Chuyện gì cũng có cách giải quyết nếu nhưng không được thì không phải còn có ta hay sao?”
Mạnh Lệ Nương nghe hắn nói thế thì cơ thể ngay lập tức rung lên, hai con mắt mở to nhìn hắn, một câu vừa rồi của hắn thực sự đánh sâu vào trong tâm khảm của nàng mặt dù nàng biết hắn sẽ không làm được nhưng nữ nhân mà ở những thời điểm như thế này lại thích nghe những câu nói dối như vậy nhất. Tuy là trong thâm tâm nàng cảm thấy rất là ấm áp vừa hạnh phúc nhưng ngoài miệng nàng vẫn lạnh lùng nói:
“Hừ..! Một người có tu vi nông cạn như ngươi thì có thể làm được gì? Bớt nói nhăn nói cuội đi!”
“Cái…!” Vũ Tiểu Vũ bị nàng nói như vậy liền không biết phải nói gì chỉ biết thầm trách mấy tay viết truyện ngôn tình “Haiz..! Đúng là đời không như mơ, đáng lẽ sau khi mình nói một câu cảm động như thế nàng ta phải chủ động dân môi lên hôn mình mới phải chứ? Còn đằng này...Haiz! Nghĩ thôi đã thấy chán”
Mạnh Lệ Nương thấy hắn có biểu tình như vậy thì bất chợt nở nụ cười tuy nhiên nụ cười ấy ngay lập tức được nàng thu lại bởi vì lúc này trận chiến trên không trung lại có chiều hướng khác, ngay khi Mạnh Thiên Uy trúng một kiếm cửu tử nhất sinh của Lê Tín Dương thì những người còn lại cũng bất chấp tất cả mà lao lên trợ giúp, sáu vị trưởng lão vây quanh Mạnh Thiên Uy ở giữa, ai nấy cũng đều trong tư thế phòng thủ mấy chục con mắt nhìn chằm vào Lê Tín Dương.
“Hừ..! Mạnh Thiên Uy! Ngươi nếu chỉ có bấy nhiêu thôi thì hôm nay chính là ngày tàn của Thái Sơ Tông! Còn không mau đầu hàng mà nhận mệnh!” Lê Tín Dương cũng không vì một kiếm đắc thủ mà tiếp tục truy kích, lão chỉ nhìn bảy người Mạnh Thiên Uy nói,
“Thật sự xin lỗi các ngươi! Chỉ vì chuyện nhỏ trong nhà lại khiến cho các ngươi và Thái Sơ Tông lâm vào tình trạng như vầy..” Mạnh Thiên Uy đối với lời nói của Lê Tín Dương không mấy quan tâm mà chỉ nhìn mặt sáu vị trưởng lão nói,
“Tông chủ..! Ngài không cần phải xin lỗi bọn ta đâu, chuyện này cũng không phải tất cả đều là lỗi của Mạnh chưởng phong, Lê Thủ Tín kia cũng có một phần ở trách nhiệm trong đó, nếu như hắn không dở trò bỉ ổ thì gã đệ tử đáng thương của ta cũng không bị chết thảm như vậy..!”
Mạnh Thiên Uy vừa dứt lời thì Hàn Bách cũng lên tiếng nói bởi vì sự kiện đó lão cũng là người có liên quan, gã đệ tử mà lão yêu thương xem nó như là đứa con trai của mình cất công bồi dưỡng đã bị chết oan dưới kiếm của Lê Thủ Tín.
Lê Tín Dương phía xa nghe lời nói của Hàn Bách có chút chói tay liền hừ lạnh tuy nhiên lão lại không lên tiếng xem như thầm chấp nhận
“Đúng rồi! Tông chủ giờ không phải là lúc nhận trách nhiệm về ai mà trước mắt chúng ta phải đẩy lùi kẻ địch bảo vệ Thái Sơ Tông” Mấy người còn lại cũng lên tiếng phụ họa,
Mạnh Thiên Uy thấy sáu người như vậy liền lên tiếng:
“Tốt..! Bày khụ…khụ….!”
“Tông chủ! Ngài không sao chứ?”
Sáu người thấy Mạnh Thiên Uy ho ra máu thì ấy nấy cũng lo lắng,
“Ta không sao..? Cơ thể này vẫn còn chịu được các ngươi nhanh chóng bày Thất Tinh Thiên Can Kiếm Trận!”
“Thất Tinh Thiên Can..?”
“Tông Chủ ngài có nhầm lẫn gì không? Thiên Can Kiếm Trận không phải cần mười người sao? Chúng ta chỉ có…” Bùi Gia Mật nhìn lão nói chỉ là còn chưa nói hết câu đã bị Mạnh Thiên Uy đánh gãy,
“Đúng vậy! Là Thất Tinh Thiên Can Kiếm Trận! Các ngươi cứ vào vị trí đi rồi ta sẽ nói hướng di chuyển cho các ngươi..!”
Lê Tín Dương phía bên kia thấy bảy người bọn hắn bày trận cũng không ra tay ngăn cản, lão không ngăn cản cũng không phải là do lão tự phụ mà lão biết quá rõ về trận pháp này của Thái Sơ Tông, nó dựa vào mười chi trong Thiên Can là “Giáp, Bính, Mậu, Canh, Nhâm, Ất, Đinh, Kỷ, Tân, Quý” mà tạo thành trận pháp.
Lúc trước khi lão và Mạnh Thiên Uy còn qua lại đã từng kề vai sát cánh giúp Thái Sơ Tông ngăn địch nên đã kiến thức qua sự biến ảo của nó chỉ là hiện tại lão có chút nghi hoặc từ lúc nào trận pháp này lại tinh giản xuống còn bảy người.
Tuy nhiên mặc kệ Lão nghi hoặc như thế nào bảy người Mạnh Thiên Uy cũng không cho lão có thời gian suy nghĩ về đều đó bởi vì ngay khi kết xong trận bọn họ liền tấn công chỉ nghe Mạnh Thiên Uy hô:
“Bính Dương Hỏa hướng Ly hợp Cấn Nhâm Dương Thủy, Mậu Dương Thổ hướng Tốn hợp Khôn Quý Âm Thủy”
“Ất Âm Mộc hướng Chấn hợp Khôn Canh Dương Kim, Nhâm Dương Thủy hướng Càn hợp Khảm Bính Dương Hỏa”
“Giáp Dương Mộc hướng Tốn hợp Khảm Kỷ Âm Thổ, Quý Âm Thủy hướng Cấn hợp Chấn Mậu Dương Thổ”
Mỗi một lần Mạnh Thiên Uy hô to là một lần Thất Tinh Thiên Can Kiếm Trận lại biến đổi, mỗi lần biến đổi liền làm cho Lê Tín Dương khó khăn chống đỡ tuy nhiên lão vẫn một người một kiếm tung hoành trong vòng vây của bảy người Mạnh Thiên Uy.
Lúc này trong lòng bảy người Mạnh Thiên Uy chính là một cỗ kinh ngạc, không một ai có thể tưởng tượng được bảy người bọn họ cộng thêm sự biến ảo của Thiên Can kiếm trận lại chỉ có thể làm cho Lê Tín Dương chật vật mà không phải là đánh bại hắn.
“Lê Huynh..! Ngươi không hổ là thiên tài kiệt xuất chỉ vài chục năm không gặp mà ngươi đã bước một chân vào cảnh giới kia rồi..”
“Haha…Giờ ngươi mới phát hiện ra có phải là quá trễ rồi hay không? Tuy nhiên nể tình ngươi với ta là chỗ thâm giao ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi để con gái của ngươi cùng bầu bạn với con trai quá cố của ta thì chuyện này coi như xong!” Lê Tín Dương nghe Mạnh Thiên Uy nói với vẻ kinh ngạc thì cười phá lên nói,
“Lê Huynh..! Ngươi đưa ra yêu cầu vô lý như vậy ngươi nghĩ ta sẽ đáp ứng hay sao? Nói đi cũng phải nói lại nếu như đứa con trai của ngươi không tam ngoan thủ lạc giết chết đệ tử của Thái Sơ Tông ta thì mọi chuyện đã không xãy ra như thế này, ngươi sẽ không nói với ta đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn chứ!”
Lê Tín Dương nghe Mạnh Thiên Uy nói như vậy thì khóe môi giựt nữa muốn nói nữa lại không, quả thật chuyện Lê Thủ Tín con trai lão ra tay ám toán cùng hạ thuốc tên đệ tử xấu số kia lão cũng biết nhưng lão lại không cảm thấy cách làm của nó là có gì sai, bất chấp tất cả để có được thứ mình muốn là đều mà lão đã từng dạy cho hắn.
“Hừ…! Tên đó tài không bằng người thì còn có thể trách ai nếu như hắn có thể an phận làm một gã đệ tử bình thường thì kết cục của hắn đâu phải là như vậy, nói cho cùng thì ngươi có lỗi lớn nhất trong chuyện này chính là đứa con gái không nên thân của ngươi chứ không phải là do đứa con trai của ta gây nên.....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.