Một Hồi Mộng

Chương 112: May mắn là gì? có ăn được không?




“Phành….! Đùng…! Đùng….!”
Một ngày mới lại đến và lúc này Thái Sơ Tông đón chào nó bằng một loạt tiếng nổ vang dội, tiếng nổ này được phát ra từ phía Đan Thần Phong tựa như bên đó đang ăn mừng ngày lễ trọng đại nào đó xen lẫn với tiếng nổ ỳ đùng chính là tiếng hô to của Trần Thoái Thương:
“Loại…! Loại…! Loại…!”
“Ngươi cũng loại nốt…!”
Gã đệ tử vừa nghe mình bị loại có chút không phục quyết định với của Lão vội vàng đứng lên nói:
“Đại trưởng lão! Đệ tử vì sao lại bị loại? Không phải thời gian dành cho việc luyện một lò Linh Khí Đơn còn rất nhiều hay sao?”
“Hừm..! Ngươi đã quên lúc vừa bắt đầu ta đã nói gì sao..?”
“Đại Trưởng Lão..! Không phải chỉ là một lần nổ Đan Lô thôi sao..? Xin ngươi hãy cho đệ tử thêm một cơ hội..!”
Trần Thoái Thương đối với lời cầu xin của gã đệ tử này chẳng mấy quan tâm bởi vì trước khi bắt đầu khảo thí lão đã từng nói qua điều kiện cần và đủ để thông qua khảo thí cả rồi, điều kiện thứ nhất chính là dùng một phần nguyên liệu đã được chuẩn bị trước đó luyện ra ít nhất năm viên Linh Khí Đơn.
Điều kiện thứ hai chính là chỉ được luyện một lần duy nhất nếu trong quá trình luyện gặp phải vấn đề gì dẫn đến thất bại cũng coi như không đủ điều kiện thông qua bởi vì đây là chỉ là một loại đan dược bình thường mà bất kỳ một gã đệ tử nào vừa bất đầu con đường này đều đã luyện qua cho nên yêu cầu đối với loại đan dược này mới hà khắc như vậy.
“Đại Trưởng Lão…! Đại Trưởng Lão…!” Gã đệ tử thấy Lão rời đi liền gọi với theo nhưng hiển nhiên là Trần Thoái Thương không hề dừng lại.
“Đại Trưởng Lão..! Đệ tử chỉ là sơ ý một chút…..haiz!” Gã đệ tử nhìn theo bóng lưng của Trần Thoái Thương lẩm bẩm tựa như giải thích chỉ là khi hắn nói được một nữa liền nhớ đến tại sao mình lại sơ ý rồi thầm tự trách bản thân định lực quá kém làm hổng cả một tương lai đang chờ hắn phía trước.
Số là hắn đang tập trung đều khiển hỏa lực cô động dược liệu để bài trừ tạp chất nếu như công đoạn này hoàn hảo thì khi thành phẩm số lượng đan dược sẽ nhiều hơn bình thường và phẩm chất của nó cũng cao hơn đúng vào lúc đó trước mặt hắn vài chục xen-ti-mét bỗng nhiên xuất hiện một cặp mông đầy quyến rũ, không biết ả ta sơ chế kiều gì mà cặp mông của ả cứ liên tục lắc qua lắc lại tựa như bị kiến chui vào hán làm cho hai mắt của hắn kể từ khi nhìn thấy liền dáng chặt vào đó không rời đi một giây nào và kết quả thì ai cũng biết Đan Lô của hắn bị nổ tung.
Mặc dù trong lòng hắn rất oán giận ả ta nhưng hắn cũng không thể giải thích với Trần Thoái Thương là do hắn nhìn mông của nàng ta nên mới luyện đan thất bại “Ta Hận!” trong lòng hắn câm phẩn thốt lên hai chữ rồi cầm hết nước mắt rời khỏi Đan Thần Phong.
Cũng thời điểm này, Vũ Tiểu Vũ đang nằm cùng một giai nhân tuyệt sắc trên một chiếc giường đá, nàng nằm bên cạnh Vũ Tiểu Vũ với tư thế có chút khiếm nhã, hai bầu ngực của nàng bị cánh tay của hắn đé xuống làm cho biến dạng còn hai chân bên dưới của nàng lại dang ra mặc cho khẽ suối còn vương một dòng nước trắng đục đang mở ra như mờ gọi.
Sỡ dĩ hôm qua Vũ Tiểu Vũ không quan tâm đến thương thế của Thủy Tiên chỉ muốn hành sự với nàng là vì hắn muốn dời đi sự chú ý của Thủy Tiên đối với chuyện hắn sẽ đấu Phan Văn Tú và hắn đã rất thành công bởi vì suốt cuộc hoan lạc nàng chẳng hề nhắc đến một chữ nào về chuyện đó nữa mà cũng hắn phối hợp rất hài hòa.
“Ư…”
Cũng vào lúc này Thủy Tiên đột nhiên trở mình nhưng nàng cự quậy của buổi vẫn không thể nào làm được, nàng cảm nhận được cơ thể của mình bị vẫn gì đó rất nặng đè lên, nàng bực mình mở mắt ra thì một khuôn mặt đập vào mặt nàng đó là khuôn mặt của gã khốn khiếp đã không biết thương hương tiếc ngọc hành hạ nàng tối qua, không một chút chần chừng Thủy Tiên á cái miệng nhỏ nhắn của mình cắn vào vai của Vũ Tiểu Vũ một cái khiến cho hắn đau điến làm cho khuôn mặt còn đang ngấy ngủ không khỏi nhăn lại.
“Này..! Nàng làm gì vậy..? Sao đột nhiên lại cắn ta, muốn qua cầu rút ván sao..?” Vũ Tiểu Vũ làm ra khuôn mặt mếu máo nhìn Thủy Tiên câm phẩn nói,
“Hihihi….! Chàng ý kiến..? Thiếp chính là thích làm như vậy, không lẽ chàng sẽ đánh thiếp sao…?” Thủy Tiên vừa cười vừa mở miệng khiêu khích,
“Hừ..! Ta mới không thèm so đo với nàng, trời sớm rồi ta trở về đây…?”
“Như thế nào…! Không ở lại thêm một chút nữa sao…?” Nàng vừa nói vừa bày ra tư thế thật gợi cảm khiến cho tiểu đệ đệ của hắn vểnh lên muốn chiến đấu nhưng hắn phải kìm chế lại vì còn chính sự phải làm,
“Haha…! Đợi hôm khác ta sẽ cho nàng biết tay, hôm nay ta có việc phải làm rồi, ta đi trước đây..!” Vũ Tiểu Vũ vừa nói vừa nhanh chóng mặc quần áo vào rồi rời đi,
Thủy Tiên thấy hắn sợ hãi rời đi liền tưởng mình tối qua đã chinh phục được hắn nên cười thầm trong bụng nhưng không ngờ hắn vừa rời đi không lâu trong động phủ của Thủy Tiên lại truyền đến tiếng giận dữ:
“Vũ Tiểu Vũ….! Chàng được lắm…! Chàng dám lừa gạt thiếp….! Chàng được lắm...!”
Vũ Tiểu Vũ khi nghe tiếng rống giận của Thủy Tiên truyền đến liền cười thầm, tự khái:
“Khà khà…! Muốn đấu với ca sao, muội còn non và xanh lắm..!”
Sở Dĩ Vũ Tiểu Vũ còn lẫn quẩn đùa giỡn với Thủy Tiên rồi mới đến Đại Điện Thái Sơ Tông là vì hôm nay thời gian thi đấu có phần trễ hơn với mọi hôm cho nên lúc khảo thí bên Đan Thần Phong bắt đầu thì bên đây vẫn là bầu không khí ảm đạm.
Đại Điện Thái Sơ Tông….
Lúc này ngay trung tâm của quảng trường trước Đại Điện Thái Sơ Tông chỉ còn đặt một lôi đài to lớn, một lão giả từ trên đài cao bay xuống lôi đài cất giọng nói:
“Chào mọi người..! Hôm nay là ngày cuối cùng của Đại Hội Thường Niên cũng như là ngày thi đấu cuối cùng để quyết định ai sẽ là người kế tục chức vị đệ tử Thủ Tịch của Lý Tiểu Xuân, trước khi ta bốc thăm ta có một số lời muốn nói với ba người đừng đầu ở mỗi hàng.
Thể thức bốc thăm lần này cũng giống như những vòng trước đó, chỉ có một chút khác biệt là người chiến thắng trận đấu trước đó sẽ phải tiếp tục chiến đấu với người có lá thăm trống, các ngươi có ý kiến gì không..?” Lão vừa giải thích thể thức thi đấu lần này liền dấy lên một hồi hỗn loạn,
“Cái gì..? Như thế có phải ép người quá đáng không..?”
“Tuy nói là được nghĩ nữa canh giờ hồi phục nhưng sức chiến đấu thể nào cũng giảm đí à, cái gương của Trần sư tỷ cùng Dương sư muội không phải còn đó sao..?”
“Cầu trời khẩn phật đừng cho tên khốn khiếp đó bốc phải thăm trống…!”
“Được rồi, nếu như ba người các ngươi không có ý kiến gì? Vậy thì mời các người bước lên bốc thăm xác định đối thủ của mình!” Lão giả đợi một lúc không thấy tiếng phản đối của ba người Phan Văn Tú liền gọi bọn họ lên bốc thăm,
Lão giả vừa dứt lời thì từ bên dưới quản trường bước lên hai người nam nữ, người nam là Phan Văn Tú và người nữ là Quế Tiểu Hoa, sự xuất hiện của hai người làm cho tất cả mọi người ở đây hiện lên một câu hỏi lớn trong đầu “Người thứ ba đang ở đâu…?” hay là “Tên khốn kiếp kia ở đâu?”.
Chuyện bốc thăm cũng không vì sự vắng mặt của người thứ ba là Vũ Tiểu Vũ mà dừng lại, hai người Phan Văn Tú đưa tay vào trong chiếc hộp quen thuộc nhanh chóng lấy ra một lá thăm và mở nó ra, một tiếng “Ồ..!” nhanh chóng vang lên bởi vì cả hai lá thăm của bọn họ đều mang số một đều này có nghĩa là Vũ Tiểu Vũ chính là người sẽ không cần phải thi đấu trong lượt này.
“Haha…! Thật ngại quá..! Đệ tử vừa nãy bụng có chút đau nên đến trễ mong chư vị trưởng lão cùng Tông Chủ và mọi người thông cảm..!” Giữ lúc quảng trường đang ồ lên thì mội người ôm đụng với thần sắc tái nhợt cộng thêm hắn cố găng cười càng làm cho người ta nhìn vào không mấy thiện cảm, đi đến cất tiếng,
“Lão thiên à..! Ngó xuống mà coi vì cái gì tên khốn kiếp đó lại may mắn như vậy chỉ vì hắn đau bụng đến chậm một chút liền không cần phải thi đấu, ông làm vậy mà coi được à..!”
Lão giả lúc này còn chưa lên tiếng thì bên dưới lại một lần nữa mất kiểm soát vì chuyện Vũ Tiểu Vũ liên tục gặp may mắn,
“Chết tiệt..! Không lẽ lời nói gần đây là sự thật, hắn chính là con tư sinh của Tông Chủ! Không thể nào à..!
“Khốn...Khiếp..! Hắn từng bước từng bước đến càng gần chức vị Thủ Tịch rồi, tỷ muội chúng ta phải làm sao đây…?”
“Thiên lão tặc…! Vì sao một tên sắc ma nhân phẩm thối nát như hắn lại được ngươi độ còn ta thì lại không..? Vì sao..?”
“Hừ..! Sao hắn không chết quách luôn trong nhà xí đi vác cái mặt khốn kiếp của hắn ra đây làm gì..!”
“Các người nghĩ gì vậy..? Nhìn bộ dạng của hắn như thế thì còn đánh đấm được gì nữa thua là cái chắc rồi..!”
“Ờ ha…! Nói đúng lắm…!”
Không biết ai thốt lên câu đó liền làm cho bầy thú dữ không được xích lại trở nên yên tĩnh trả lại bầu không khí bình yên cho quản trường trong khi bọn người đó yên tĩnh thì Vũ Tiểu Vũ lại có cảm giác muốn giết người, hắn lẩm bẩm:
“Haiz…! May mắn cái khỉ gió gì..? Nếu may mắn mà bị như vầy thì ta mới không cần cho các ngươi hết đó! Bọn khốn kiếp..!"
Đúng vậy, khi Vũ Tiểu Vũ đang trên đường đến chỗ thi đấu thì không biết vì sao bụng hắn lại đau liên hồi kèm theo đó là cảm giác nôn mửa, bụng hắn quặn lên từng hồi trong đầu hắn không khỏi nhớ lại hành trình ngày hôm qua “Từ ngay hôm qua tới giờ hình như mình chỉ toàn thi đấu với chơi trò vật lộn mà thôi tuy có ăn một chút nhưng toàn là trái cây tươi sạch, như thế nào lại bị chọt bụng nhĩ?”
“Vậy rốt cuộc nguyên nhân là từ đâu..? Không lẽ mình bị người ta chơi ám chiêu…? Thôi rồi chẳng lẽ là căn bệnh dạ dày khốn khiếp đó..? Nếu như vậy thì kiếp này lại toang rồi..! Mỹ thực trước mặt chỉ có thể ngắm không thể ăn như vậy thì chả khác nào là thấy gái khỏa thân nhưng lại không cương lên được….Mịa Kiếp!”
Vũ Tiểu Vũ ngẵm nghĩ một loạt tất cả nguyên nhân có thể xảy ra rồi đột nhiên hắn nghĩ đến căn bệnh dạ dày đã hành hạ hắn nhiều năm ở kiếp trước, ngay lúc này một cảm giác buồn bực không tên hiện lên trong lòng hắn…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.