Cái thằng Trần Vũ Phi mỏ quạ!
Lạc Thần – vốn còn đang mơ ngủ – lập tức liền tỉnh táo, hung hăng trừng vị trí bên trai. Chỉ tiếc hôm nay chỗ đó vẫn không có ai ngồi, Trần Vũ Phi như trước đắm chìm trong thế giới trò chơi cuồng nhiệt, cúp tiết.
“Cậu đừng nghe tên kia nói bậy.” Nếu Trần Vũ Phi ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ cảm nhận được hai con mắt Lạc Thần đang như muốn xé xác mình ra.
Trần Vũ Phi thật ra rất oan uổng, đoàn ngày vừa qua nhìn Lạc Thần ủ rũ mất tinh thần, cậu ta cũng có lòng tốt mới lên lớp cùng, mọi người vừa thấy bộ dạng của Lạc Thần cùng tư thế của Trần Vũ Phi liền thấy không bình thường, lúc hỏi thăm, Trần Vũ Phi chỉ nói sơ là Lạc Thần thất tình, về phần vì sao Lạc Thần thất tình và thất tình như thế nào cũng không hé răng.
Không đề cập tới cũng không đại biểu là kẻ khác không biết nguyên nhân trong đó, Chu Tiểu Nghi nheo mắt lại cười hắc hắc mấy tiếng, nghe có mùi nguy hiểm: “Tiểu Thần tử, cậu đừng gạt tui. Đoạn trước chả phải thế lực các cậu phải khai hoang phụ bản à, cả ngày cậu mò vào game, ngoại trừ người trong đó thì còn có thể là ai.”
Chu Tiểu Nghi và Lạc Thần chơi cùng một trò, hai người tuy không ở cùng server, nhưng Đại Hoàng phong gây ra tiếng tăm lớn như thế trong toàn game làm sao Chu Tiểu Nghi không biết cho được, bạn nhỏ này cũng mới vừa thất tình trong trò chơi vài hôm trước, giờ chỉ cần búng búng tay là nghĩ ra ngay chuyện của Lạc Thần.
“Đừng hỏi tôi cái này được không?” Lạc Thần bị tinh thần hóng chuyện của Chu Tiểu Nghi làm khó xử, một lúc lâu sau mới nói.
“Cậu không kể thì thôi.” Chu Tiểu Nghi ngứa ngáy trong lòng, chậm rì rì thở dài, “Cậu cũng không biết hôm qua cái tên Dịch Kiếm Đả tương du kia đi theo bọn mình từ Khổng Tước Bình đến tận thôn Đan Chu, nếu không vì trên đầu hai người treo dấu hiệu cùng thế lực, tui còn tưởng anh ta nhân thời cơ đến đối phó hai ta.”
Kết quả sau đó Dịch Kiếm kia cũng không làm gì bạn học của cô, ngược lại lại lôi bầy người phe đối địch ở gần đó ra làm bao cát, đến mức chọc người Lưu Nguyệt hiên giận quá chửi ầm lên, náo nhiệt không thể tả.
Lạc Thần nghe xong lông mi hơi giật, rất nhanh liền che dấu.
Chu Tiểu Nghi thật ra rất muốn hỏi Lạc Thần xem hôm qua rốt cuộc có bỏ ẩn hay không, có thấy Dịch Kiếm đi theo cậu hay không, nhưng mà Lạc Thần đã tỏ vẻ từ chối trả lời, tự nhiên cô cũng không thể hỏi nhiều, trong lòng lại tính toán chi ly.
Lạc Thần không nói, chắc chắc có một người sẽ nói.
Chu Tiểu Nghi rất nhanh liền hạ quyết tâm, lúc lên trò chơi liền để ý đến vị đại thần Dịch Kiếm kia thêm một chút. Có Lạc Thần kéo cô luyện cấp, tiết kiệm rất nhiều công sức, acc Quỷ quái không qua mấy ngày liền thăng đến 40 cấp, tốc độ phải nói là nhanh vèo vèo, nhưng trong mắt vị đại thần nào đó cũng không chỉ như thế.
Từ hôm Lạc Thần thoát đội không đi đấu trường Thẩm Tuất liền lưu ý đến Phỉ Phỉ miêu của Chu Tiểu Nghi, cách ăn bận của nam Quỷ quái xấu xí khỏi phải nói, cố tình còn lấy tên cực kì giống hai acc của Lạc Thần. Nếu đây chỉ là acc con nhóc nhân yêu đột nhiên luyện thêm thì không sao, nhưng cố tình Đại tương du lại phát hiện cái acc Qủy quái này hình như có người khác đang thao tác, ngẫu nhiên gặp phải người này còn nhảy nhót quanh anh mà khiêu khích nữa!
Mà thực tế là Chu Tiểu Nghi cũng chỉ dùng cách của riêng mình để chào hỏi Đại tương du thôi, nhưng trong mắt Đại tương du chỉ thấy Phỉ Phỉ miêu của cô nàng thành đôi cùng với Dương Quang Đường của Lạc Thần, làm trong lòng anh cực kì khó chịu.
Nhóc nhân yêu có tên Quỷ quái đó rồi, liền không muốn chơi cùng Đại tương du của anh nữa phải không? Không chơi với nhau nữa vậy ý định kết hôn mới vừa sinh ra phải làm sao đây? Trực tiếp nhét lại trong óc hay bất chấp hết đi nói rõ với nhóc nhân yêu, xem cậu nhóc phản ứng thế nào?
Nhưng bây giờ đại Thiên Vương cứ nhìn tên Qủy quái kia liền ngứa mắt, cứ muốn xách kiếm ra chạy đến chỗ đó mà đâm mấy kiếm lên người Qủy quái là làm sao!
Thẩm Tuất cảm thấy tâm tình của mình dạo này cũng uể oải rất nhiều, mặc dù phần lớn nguyên nhân là do cháu trai tổng giám – Tề Mẫn Mẫn – quá nghịch quá phá phách, nhưng trong đó cũng có một phần nguyên nhân do Thẩm Tuất. Với Thẩm Tuất mà nói, trò chơi vốn là lấy đến để thư giãn tâm tình, giờ chơi lại có cảm giác không thể nào thư thái được.
Cũng ngay lúc đại Thiên vương vuốt cằm nghĩ gợi, trong kênh trò chuyện của trò chơi bỗng xuất hiện một dòng chữ tím đỏ.
[Mật ngữ] Chủ Phỉ Phỉ miêu: Anh là người cũ của Tiểu Đường tử trong trò chơi đúng chứ?
Đại Thiên Vương vốn đang buồn bực đây, nhìn dòng mật ngữ tím đỏ kia liền sửng sốt.
Chu Tiểu Nghi nào biết cái acc Qủy quái nhà mình đã qua lại cửa tử mấy lần trong suy nghĩ của Đại tương du, thực tế cô cũng chỉ là do bị tò mò quấy nhiễu muốn tác hợp hai tên kia thôi.
Mấy người xem, vẫn có thể kiên nhẫn đi theo cái tên tiểu thụ không tự nhiên như Lạc Thần đâu phải dễ, đại thần như người này ngoan được vậy, đúng là hiếm gặp.
Nghĩ là nghĩ như vậy, chỉ tiếc Chu Tiểu Nghi không biết chính mình chỉ thấy hiện tượng mà không thấu được bản chất. Mà Thẩm Tuất nhìn hai chữ “người cũ” một hồi lâu, sầu muộn vốn tích tụ trong lòng liền như “xua tan mây mù đón ánh trăng” mà biến mất, đại Thiên Vương cực kì vô liêm sỉ đánh phím.
“Đúng vậy!” Đại Thiên Vương vui thích trả lời, “Cậu là ai mà biết thế? Là Đường Đường nói với cậu tui là người cũ của em ấy sao?”
Chu Tiểu Nghi nào biết đối phương đang lừa mình chứ, vừa thấy câu trả lời của Đại tương du liền càng xác nhận phỏng đoán của mình, liền hi da trả lời: “Cái này còn cần nói á? Tiểu Đường tử gần đây không vui, đại gia tui đây đoán phát liền hiểu ngay!”
Đúng, trong trò chơi, Chu Tiểu Nghi gặp người ngoài liền xưng đại gia này đại gia kia, đàn ông khỏi phải bàn.
Nhưng Thẩm Tuất cũng không để ý chuyện này.
[Mật ngữ] Tôi đến để đả tương du: Ha? Gần đây Đường Đường không vui sao?
[Mật ngữ] Chủ Phỉ Phỉ miêu: Cậu ấy thất tình đương nhiên là không vui rồi, không thấy đại gia đây đến an ủi cậu ấy à?
[Mật ngữ] Tôi đến để đả tương du: … Em ấy thất tình?
[Mật ngữ] chủ Phỉ Phỉ miêu: Chẳng lẽ không đúng sao? Anh còn thừa nhận là “người cũ” rồi thì làm sao cậu ấy không thất tình cho được?
[Mật ngữ] Tôi đến để đả tương du: Cậu chắc chắn?
[Mật ngữ] chủ Phỉ Phỉ miêu: Xem tên tui đê, tui lấy tên tình nhân của hai đứa tui ra cam đoan!
Thẩm Tuất hiểu được, tên Phỉ Phỉ miêu trước mắt rõ ràng đang bịa đặt vài chuyện, toàn bộ chỉ là suy đoán. Tuy rằng Phỉ Phỉ miêu nhìn qua cũng không đáng tin mấy, nhưng cứ theo cuộc đối thoại vừa rồi, Thẩm Tuất liền phát hiện vài chuyện khác thường.
Tỷ như nói: Nhóc nhân yêu thất tình.
Hơn nữa đối tượng làm nhóc nhân yêu thất tình là anh, Thẩm Tuất.
Nhưng anh đã làm gì khiến nhóc nhân yêu thất tình chứ? Chẳng lẽ là vì Tiêu Niếp Niếp? Nhưng cái cô Tiêu Niếp Niếp kia chẳng qua đồ đệ anh kéo lúc rảnh thôi, làm sao tạo thành uy hiếp gì với nhóc nhân yêu chứ, không lẽ nhóc nhân yêu ghen tị?
Không đúng không đúng, Thẩm Tuất rất nhanh phủ định ý nghĩ này. Nếu nói đến biểu hiện khác thường của nhóc nhân yêu, chỉ sợ là đã bắt đầu từ lúc anh gặp Lạc Thần ở Phong Thành.
Xét thấy tính chân thật của thông tin vẫn cần phải suy xét thêm, nhưng đại Thiên vương này có một ý nghĩ chợt lóe. Thời gian gần đây anh vốn không nhàn, vai diễn sư phụ trong đoàn phim Song kiếm cũng đã nghỉ khá lâu, gần đây chỉ phụ trách dạy cho thằng nhóc quỷ Tề Mẫn Mẫn kia đóng phim. Nhưng mấy ngày trở lại Lý Văn Bác cũng đã đưa tin bên thành phố A đã chuẩn bị cho anh mấy cái quảng cáo, dự định quay xong trước cuối năm, thời gian anh nhàn hạ ở thành phố B cũng không còn nhiều.
Suy nghĩ trong chốc lát cũng lơ mơ thấy được mấu chốt, Thẩm Tuất bỏ trò chơi qua một bên, gọi điện cho trợ lý.
Cậu trợ lý nhà đại Thiên Vương hiếm được ngày nghỉ, vẫn đang nằm ngửa trên giường đây, thấy đại Thiên Vương gọi liền đón nghe, mới nhấc máy lên cậu liền nghe được giọng nói đầy nghi vấn của đại Thiên vương.
“Thái độ của nhóc nhân yêu kia với anh dạo này rất kì quái, cậu có nói cái gì bậy bạ với người ta không?”
“Hả? Cái gì bậy bạ cơ?” Trong lòng cậu trợ lý liền căng thẳng.
“Ưm… Cậu ấy có biết tôi là ai không?” Thẩm Tuất vừa cân nhắc vừa hỏi.
Tim cậu trợ lý liền lộn xộn, sắp rối thành một nắm. Cậu biết hôm nay ông chủ nhà mình không tới giao nhiệm vụ, mà là mang binh hỏi tội.
“Ha ha ha… Có lẽ… Hình như… Có thể… Là vậy đó…”
Lúc trước bị Lạc Thần đưa câu hỏi liên quan đến thân phận của Đại tương du bản thân nhất thời sơ sẩy mà để lộ, cậu trợ lý đương nhiên cực kì cẩn thận giấu nhẹm mồi lửa không dám đưa ra cho đại Thiên vương, giờ vừa thấy chuyện mình gây ra, cậu trợ lý hận không thể lập tức giả chết.
Ánh mắt Thẩm Thiên Vương – bên kia điện thoại – quả nhiên híp lại, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng mình gặp Lạc Thần ở Phong Thành, lúc đó người kia ngập ngừng nói mấy tiếng “đại”, thì ra là muốn gọi mình “Đại tương du”.
Quả thật, cái xưng hô Đại tương du này, cũng chỉ có Lạc Thần gọi vậy trong game.
Khó trách sau lần Phong Thành cả người nhóc nhân yêu đột nhiên thay đổi.
Thẩm Tuất nghe trợ lý mình nơm nớp lo sợ kể ra chân tướng, bất giác nhíu mày. Anh biết nhóc nhân yêu trong trò chơi rất thích Thẩm Thiên vương Thẩm Tuất, lại chắp nối với chuyện Dương Quang Đường thất tình àm Phỉ Phỉ miêu kể, mọi nghi vấn đề được giải thích rõ ràng. Mà nguyên nhân Dương Quang Đường xa lánh Đại tương du cũng chậm rãi nổi lên mặt nước.
Cái tên yêu tinh này, vậy mà nghĩ mình không thể nào ở bên em ấy, sau đó tự tiện quyết định trốn tránh mình.
Hay cho Dương Quang Đường! Từ sáng đến tối nghĩ cái gì vậy! Làm thân xong lại muốn bỏ à!
Bên cạnh Thẩm Tuất có rất nhiều fan, chỉ cần biết đại Thiên vương đang ở cạnh mình, không ngoại lệ đều sẽ cố gắng tiếp cận xin chữ kí của Thẩm Tuất, ảnh của Thẩm Tuất, ôm Thẩm Tuất,… lại không có ai như Lạc Thần, rõ ràng biết thần tượng đang ở cạnh mình, lại lựa chọn bỏ chạy.
Thẩm Tuất vừa thấy giận, vừa thấy buồn cười, càng thấy mới lạ. Anh cảm giác bản thân giờ như đứa trẻ, bỗng phát hiện ra món đồ chơi thú vị, trái tim chết lặng lâu nay đột nhiên đập lên rộn ràng. Một chốc sau, anh mới nói với trợ lý nhà mình qua điện thoại: “Anh nghe thành phố B có cái trường đại học công nghiệp gì đó, tra rõ địa chỉ hộ anh.”
Bàn tay cậu trợ lý run run, nếu cậu nhớ không lầm, lần trước khi ông chủ nhà cậu nhờ gửi một album đặc biệt bản giới hạn, địa chỉ trên đó hình như cũng là đại học công nghiệp