Một Đời Khói Lửa

Chương 1:




Giang Ứng Hoài nhíu mày, trên mặt không nhìn ra vui buồn.
Hơn năm năm không gặp, anh đã thay đổi không ít, cả người cao lớn thon gầy, tản ra hơi thở xa cách tự phụ. Âu phục phác họa ra bả vai rộng lớn và vòng eo thon, dưới gọng kính viền vàng, ánh mắt tối tăm khó phân biệt.
Tôi đã nghe rất nhiều lời đồn.
Nói sau khi thế hệ trước của nhà họ Giang bỏ mình ngoài ý muốn, Giang Ứng Hoài kế thừa tài sản của nhà họ Giang, nhảy lên làm Thái tử gia của Bắc Kinh.
Nói anh lạnh lùng, cấm dục, khó phân biệt vui buồn, lòng dạ rất sâu.
Nói hai năm trước có người nhét phụ nữ lên giường anh, bị anh chỉnh đến mức suýt hết đường sống.
Một người như vậy.
Giờ phút này lại không để ý đến ánh mắt của những người khác, ngay trước mặt công chúng mà chặn lại em gái giao hàng vừa bẩn vừa nhếch nhác, là tôi đây.
Giang Ứng Hoài nhỏ giọng hỏi: “Thằng đó đâu? Nó bảo em ra ngoài giao hàng à?”
Tôi nói: “Đơn đặt hàng của anh đã đến, chúc anh dùng bữa vui vẻ, nếu như hài lòng thì hãy khen thưởng ủng hộ.”
Giang Ứng Hoài cười một tiếng, sự khinh thường nơi đáy mắt rõ mồn một.
“Bỏ rơi tôi để lăn lộn thành thế này à?”
Giọng nói của tôi còn vang dội hơn anh, quanh quẩn trong tòa nhà văn phòng rộng lớn, ai cũng nghe thấy rõ ràng: “Thưa anh, bún ốc thối cấp bi3n thái mà anh gọi đã được đưa đến, hãy ăn nhân lúc còn nóng đi ạ, mùi thối gấp tôi đó!”
“... Giang Thư Ý.”
Trên trán anh nổi gân xanh, nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi đột nhiên không kịp chuẩn bị, trên cổ tay lưu lại dấu đỏ chói mắt.
Tôi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Anh làm đau em đó… anh trai.”
*
Giang Ứng Hoài làm ầm ĩ như vậy, đơn hàng tiếp theo của tôi quả nhiên đã quá thời gian hai mươi phút.
Khách hàng tiến hành truyền đạt lời văn hoa với tôi tận năm phút, tôi còn vui vẻ đề nghị vote một sao.
Tôi thở dài, xem ra tiền thưởng tháng này lại phải ngâm nước nóng rồi.
Nhưng mà một giây sau, app giao hàng Ký Thủ đột nhiên nhảy ra một thông báo khen thưởng.
Ký Thủ đã nhận được sự khen thưởng từ đơn đặt hàng bún ốc thối bi3n thái, một số 0, hai số 0, ba số 0… Mười ngàn tệ?!
Giang Ứng Hoài bị bệnh hả.
Khi tan làm quay về tổng bộ vào buổi tối, tổ trưởng gọi tôi lại.
Vẻ mặt anh ta một lời khó nói hết, nói: “Tiểu Giang, lại nhận được khiếu nại à? Tay chân cô chưa đủ nhanh nhẹn, không thích hợp lắm với công việc này của chúng tôi.”
Tôi cúi đầu, không nói một lời, trong lòng tính toán xem lần này bị đuổi thì còn có thể đi đâu.
Tổ trưởng nói tiếp: “Nhưng mà mặc dù chỗ chúng tôi không thể tiếp tục thuê cô nữa, nhưng mà tôi thấy cô cần cù chịu khó, nghe nói tập đoàn Giang thị đang thông báo tuyển dụng nhân tài lương cao…”
Tôi chậm rãi ngẩng đầu: “Anh nói thật đấy hả?”
“... Chỗ tôi đúng lúc có một slot nội bộ, chi bằng cô đi thử xem.”
Anh ta chột dạ né tránh ánh mắt của tôi, thật sự nhét cho tôi một tấm danh thiếp.
Tôi không nhịn được mà cười lên.
Trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như thế, tôi lại đâu phải người ngu.
Vào đêm mưa đó của năm năm trước, tôi một thân một mình rời khỏi nhà họ Giang, cho rằng mình sẽ không quay về nữa.
Giang Ứng Hoài đội mưa chạy ra đuổi theo tôi, qua hàng rào sắt, anh gằn từng chữ chất vấn tôi.
“Nó có thể cho em cái gì?”
Dưới cơn mưa to, anh như một chú cún con ướt sũng, bình tĩnh nhìn qua tôi.
“Anh cũng có thể cho em, Giang Thư Ý, anh cũng…”
“Anh ơi.” Tôi đứng dưới dù, thương xót mà nhìn anh chăm chú, nhẹ giọng nói: “Nhà họ Giang dựa hết vào anh.”
Một câu nói đó tựa như đã rút cạn tất cả sức lực của anh ấy.
Chàng trai với ánh mắt như chú cún con đó, bây giờ đã trở thành sự tồn tại có thể một mình đảm đương một phía, khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật.
Tôi nghĩ, có lẽ anh hận tôi.
Ngày thứ ba chờ đi làm, ngay cả công việc rửa chén ở quán cơm bên đường cũng không dám nhận tôi, tôi biết Giang thị quyền thế ngập trời, lại không ngờ Giang Ứng Hoài làm đến mức tuyệt tình như vậy.
Không có cách nào khác, tôi vẫn bước vào tòa cao ốc của tập đoàn Giang thị.
*
Giang Ứng Hoài trông vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ Tổng giám đốc trăm công ngàn việc.
Lúc tôi bước vào văn phòng, anh lạnh mặt, bảo tôi ngồi ở một bên đợi.
Không để ý đến tôi có lẽ cũng là một vòng play của anh, nếu như tôi không phát hiện ra anh cầm ngược tài liệu.
Thư ký nữ của anh có lẽ là nhận lệnh làm việc, vênh vang đắc ý nói: “Uống chút gì không? Đừng để truyền ra ngoài nói Giang thị chúng tôi bạc đãi người khác.”
Tôi rất lễ phép: “Không cần.”
Nhưng mười phút sau, bên tay tôi vẫn xuất hiện theo thứ tự là cà phê, trà thượng hạng, cùng với một chai nước khoáng.
Cô ấy rêu rao: “Uống đi, đây là đồ uống mà cô mua không nổi đâu, không đủ thì gọi tôi, mấy mang mấy chai về cũng không phải là không được.”
Cô ấy vừa nói vừa nhét vào cái túi vải bạt to bự của tôi.
Tôi: “... Cảm ơn.”
Cô ấy vô thức muốn trả lời không có gì, nhưng sau khi nhận được ánh mắt của Giang Ứng Hoài thì vẫn miễn cưỡng dừng lại.
Thư ký nữ muốn đi ra ngoài, tôi bưng đồ uống, cũng muốn đi theo cô ấy.
“Giang Thư Ý.” Giang Ứng Hoài gọi tôi lại: “Mới vậy mà đã không chịu nổi rồi à?”
Tôi quay đầu, chỉ thấy anh đã đặt phần tài liệu ngược đó xuống, hai tay chắp lại chống dưới cằm, cười lạnh nói: “Lúc trước khi rời đi không nghĩ tới sẽ quay về cầu xin tôi nhỉ.”
Tôi thở dài nói: “Em chỉ là thấy anh làm việc bận rộn nên muốn đi đến phòng tiếp khách đợi thôi.”
Giang Ứng Hoài nói: “Dành ra mấy phút thì vẫn được.”
Từ trên xuống dưới, cái miệng là cứng nhất.
Hai chúng tôi cuối cùng cũng ngồi mặt đối mặt.
Giang Ứng Hoài quan sát tôi rất lâu, hỏi: “Thẩm Minh Cảnh đâu? Hai người cùng nhau bỏ trốn, bây giờ không phải là cần em làm thêm nuôi nó chứ?”
Tôi yên lặng hồi lâu rồi nói: “Chia tay lâu rồi.”
Giang Ứng Hoài dừng động tác lại, nói: “Tôi đã sớm nói rồi mà, hai người không bên nhau dài lâu được đâu, không thích hợp.”
Tôi ngẩng đầu nói: “Em và anh ấy không thích hợp, vậy thì em thích hợp với ai đây? Lẽ nào là anh sao, anh trai?”
Tôi xin thề, tôi không định chọc giận anh đâu.
Nhưng khi tôi kịp phản ứng lại thì đã bị anh bóp cằm.
“Tôi không phải là anh trai em, em cũng không xứng với người như tôi đâu.” Trong mắt anh phản chiếu cơn căm giận ngút trời: “Từ ngày em bỏ đi thì em đã không còn là cô chủ của nhà họ Giang nữa rồi.”
Anh hất mặt tôi ra, đưa một bản hợp đồng đến trước mặt tôi.
“Ký nó đi,” Anh nói mà không có biểu cảm gì: “Nhanh chóng chuyển đến nhà họ Giang.”
Dừng lại một chút, anh cười một cách ngạo mạn: “Đương nhiên em cũng có thể từ chối, nhưng em chắc chắn sẽ không tìm được công việc thứ hai đâu.”
Tôi im lặng một lúc rồi hỏi: “Anh muốn trả thù em sao?”
Giang Ứng Hoài nói: “Dù sao em cũng nhận tiếp nhận hình phạt cho sai lầm em đã phạm phải.”
*
Tôi đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết gương vỡ lại lành, hiểu rõ Tổng giám đốc bá đạo mà trả thù thì cũng chỉ có những thủ đoạn đó thôi.
Chỉ là tôi biết, tấm kính đã vỡ, nhất định khó mà lành lại.
Nhà họ Giang so với năm năm trước không thay đổi quá nhiều.
Căn nhà rộng rãi cổ kính, dưới mái hiên là một khoảng trời hẹp, chú cá trong ao nước nhỏ ngây ngốc trôi lơ lửng, người làm đứng hai bên, yên lặng làm công việc của mình, cho dù có chuyện gì xảy ra, bọn họ cũng sẽ không ngẩng đầu nhìn một cái.
Tôi bước vào trong, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Tôi bắt đầu thấy khó thở, không khỏi dừng bước chân.
Quản gia dẫn đường không nói câu nào, lẳng lặng đứng phía trước tôi, nhưng một kiểu thúc giục vô hình.
Năm năm trước, tôi vì thi piano không được hạng nhất mà bị phạt quỳ ở đây.
Đầu gối nhanh chóng bị chà rách, máu tươi uốn lượn trên mặt đất.
Đám người làm nhắm mắt làm ngơ, việc đầu tiên là tẩy rửa vết máu trên mặt đất, chảy là lau, lau xong lại chảy, lặp lại rất nhiều lần.
Mà Giang Ứng Hoài được đưa vào nhà họ Giang vào lúc đó.
Cửa gỗ nặng nề được người làm đẩy ra, bố Giang mẹ Giang dắt anh đi vào.
Bọn họ mỗi người nằm một tay anh, thân thiết đến mức giống như thiên sứ giáng trần, nói cho anh biết rằng: “Từ giờ trở đi, đây chính là nhà mới của con.”
Bọn họ lại nhận nuôi một đứa trẻ mới.
Không có ai để ý đến tôi với vết thương chồng chất, tôi giống như một vật phẩm trang trí trong nhà, không khác gì cây trong sân, cá trong hồ nước.
Bị thờ ơ sau khi bị phạt về thể xác, kiểu tra tấn này thường sẽ kéo dài đến sau nửa đêm.
Tôi chết lặng cụp mắt.
Nhưng hôm nay, quy tắc đã bị phá vỡ.
Cậu bé khi ấy vẫn chưa mang họ Giang, chạy về phía tôi.
Trên bả vai truyền đến nhiệt độ của anh, cậu bé lo lắng nhìn tôi, hỏi: “Em không sao chứ? Em chảy nhiều máu quá, bị thương sao?”
“Sao em… lại khóc?”
Nước mắt chảy ròng, tôi dùng sức đẩy anh ngã xuống đất.
Tôi gào thét: “Tôi không cho phép anh cướp bố mẹ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.