Vài con Thiểm Cốt xẹt qua cánh tay và bả vai của Hoắc Doãn, máu tươi b ắn ra, nhưng anh cố kiềm chế không phát ra âm thanh, càng nguy hiểm thì càng không được bối rối, băng qua bầy Thiểm Cốt này là khảo nghiệm tố chất tâm lý, chỉ có buông bỏ cảnh giác mới có thể vượt qua một cách an toàn.
Nhưng mấy người nhóm Hào Tử lại không có kinh nghiệm và giác ngộ như Hoắc Doãn, nên chỉ có thể dựa vào vách đá run lẩy bẩy.
Mắt thấy bọn họ sắp bị Thiểm Cốt bắn thành cái sàng, một cơn gió lạnh bỗng thổi lên từ đáy vực, Thiểm Cốt lập tức thay đổi phương hướng, bay về phía phát ra ngọn gió kia.
Chỉ nghe thấy một âm thanh như gió lốc thổi qua vang lên, vù vù hướng về phía đỉnh thung lũng, dày đặc che khuất cả bầu trời.
Những người đang đứng quan sát trên đỉnh thung lũng đột nhiên giật mình, lao nhao né ra, nhanh chóng tìm một nơi để trốn.
Sóng âm choáng váng đâm thủng màng nhĩ khiến người ta không chịu nổi.
Những cơn gió mạnh thổi qua da đầu của Hoắc Doãn, làm xước quần áo và da của anh, để lại những vết máu.
Nhưng so với bị bắn xuyên qua người, mức độ đau đớn này không đáng nhắc tới.
Anh thở ra một hơi, vô thức ngẩng đầu nhìn lên, một giây sau, đồng tử đột nhiên co lại.
Phía trên thung lũng, một bóng người đang nằm trên bờ đá, ló đầu ra ngoài, mái tóc dài bị gió mạnh thổi rối tung, xung quanh là Thiểm Cốt bay đầy trời như một trận mưa tên.
Hô hấp của Hoắc Doãn đình trệ, căng thẳng bất ngờ tập kích đại não.
Anh có thể mặt không đổi sắc đứng giữa bầy Thiểm Cốt, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này vẫn có chút kinh hồn bạt vía.
Kẻ ngốc này, vì sao không tranh thủ thời gian trốn đi, như hòn vọng phu ở trên đó làm gì!
Tuy nhiên, chỉ trong một thời gian ngắn, gió lốc trong mắt anh lại dần dịu đi.
Mấy ngàn con Thiểm Cốt vụt qua cô, nhưng không có con nào làm cô bị thương.
Trên mặt cô không có tia hoảng sợ nào, giống như không nhìn thấy những con Thiểm Cốt bất cứ lúc nào cũng có thể bắn cô thành huyết nhân, từng đạo lưu quang phản chiếu trong mắt của cô, mà cô, chỉ yên lặng nhìn anh.
Dù là những người đàn ông thân kinh bách chiến vẫn không thể giữ được tỉnh táo khi đối diện với thần chết, nhưng cô gái yếu ớt này đã làm được.
Hoắc Doãn lập tức quên đi nguy hiểm xung quanh, từng chút một bò về phía cô.
Những âm thanh ồn ào dần trở nên xa dần, tinh thần của anh bất tri bất giác tiến vào một cảnh giới huyền diệu, cảm giác thân thể và môi trường xung quanh như hòa làm một thể, nguyên tố chi lực lưu chuyển một cách tự nhiên, tự tạo thành lĩnh vực.
Thiểm Cốt xung quanh anh không nhịn được mà dừng lại, ngoan ngoãn leo lên người anh.
Anh không hề nhận ra, những nơi tay trái của mình chạm vào mọc lên từng bụi cỏ non xanh tươi.
【...!Tự nhiên cảm thấy vừa bị nhét cơm chó đầy họng…】
【Một giây trước là cảnh tượng căng thẳng tê dại cả da đầu, một giây sau liền biến thành hiện trường ngược chó độc thân.】
【Không hổ là người phụ nữ của đại boss, khí chất cũng mạnh ngang đại boss.】
【Mị lại có niềm tin vào tình yêu rồi.】
…
Vài chục con Thiểm Cốt đáp xuống người Nguyên Sơ, không coi ai ra gì mà chơi đùa, cơ thể nhỏ bé lập lòe nhấp nháy, tựa như một tia sáng.
Cả người Nguyên Sơ như ở giữa dải ngân hà, tóc dài bay phấp phới, mang theo vô số ánh sao lấp lánh.
Hoắc Doãn chăm chú quan sát, hành động vẫn không nhanh không chậm như cũ, tiết tấu không hề hỗn loạn.
Đám người Hào Tử ở phía dưới dường như cũng bị ảnh hưởng, kìm nén sự sợ hãi, theo sát sau lưng Hoắc Doãn, nhanh chóng leo lên, thừa dịp Thiểm Cốt đuổi theo cơn gió lạnh, một mạch leo lên đỉnh thung lũng.
Hoắc Doãn là người đầu tiên leo lên đỉnh thung lũng, anh ngồi xuống xe lăn, thuận tay ôm lấy Nguyên Sơ đặt ở trên đùi, bảo vệ trong vòng tay, để mặc Thiểm Cốt vây quanh bọn họ, như thể đã nắm được toàn bộ kỹ xảo chung đụng với chúng.
Đám Hào Tử cũng thuận lợi leo lên một cách tự nhiên, ngoại trừ một vài lỗ máu vô tình bị đâm vào, thì không có vết thương chí mạng nào.
Dưới hào quang của “số mệnh chi tử”, bọn họ hữu kinh vô hiểm (*) thoát khỏi lãnh địa của Thiểm Cốt, sau đó di chuyển sang một nơi an toàn.
Bọn họ không thể giống như Hoắc Doãn, tự nhiên ở giữa bầy Thiểm Cốt.
(*) Gặp chuyện kinh hãi nhưng không nguy hiểm.
Gió mạnh dưới đáy thung lũng dần biến mất, bầy Thiểm Cốt nhanh chóng bay về chỗ cũ, thung lũng cuối cùng cũng khôi phục sự yên tĩnh như trước.
Phong Trần Tú giúp mấy người bọn họ trị liệu, lúc đến phiên Hoắc Doãn, lại thấy miệng vết thương của anh đã ngừng chảy máu và đóng vảy.
Trên mặt Phong Trần Tú xuất hiện biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt anh ta nhìn Hoắc Doãn như thể đang nhìn quái vật thời tiền sử, miệng vết thương do bị bắn xuyên qua cơ thể chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã lành lại, đây còn là con người sao?
“Sơ Sơ, cô bị thương ở đâu, tôi chữa thương cho cô.” Phong Trần Tú mang theo tâm tình run rẩy chuyển hướng sang Nguyên Sơ.
“Không cần, tôi không bị thương.” Nguyên Sơ sạch sẽ đứng bên cạnh Hoắc Doãn, đừng nói là bị thương, ngay cả một góc quần áo cũng không bị tổn hại.
Phong Trần Tú: “!” Đám Thiểm Cốt vừa rồi là giả có phải không?
“Cảm ơn, Hoắc lão đại.” Hào Tử dẫn theo hai người khác tới để nói lời cảm ơn.
Có một người không may bị bắn chết vì tinh thần không ổn định khi băng qua bầy Thiểm Cốt.
Hoắc Doãn nhận ra một người trong số họ, đó là người đã bán xe bay cho bọn họ cách đây không lâu, Giang Bằng Phi, am hiểu chế tạo khí giới.
“Không ngờ là anh, cảm ơn anh đã cứu tôi.” Tiểu mập mạp Giang Bằng Phi ỉu xìu nói.
“Không cần cảm ơn, là các anh tự cứu lấy chính mình.” Mục đích chính của Hoắc Doãn là kiểm chứng giả thiết của bạn thân, thu thập trứng Thiểm Cốt, cứu người chỉ là tiện tay thôi.
Video anh tay không vượt qua mấy ngàn con Thiểm Cốt đã gây ra chấn động lớn trên Thiên Võng, đồng thời cung cấp cho tiến hóa giả một phương pháp mới để đối phó với Thiểm Cốt, nhưng không phải ai cũng có can đảm thử.
“Phát sóng trực tiếp của anh tắt rồi à?” Hoắc Doãn đột nhiên hỏi.
“Không, chưa tắt.” Hào Tử lấy điện thoại từ trong túi ra, sau đó đi lấy thiết bị quay phim.
Hoắc Doãn nói với camera: “Trước khi tôi leo xuống dưới, hình như có rất nhiều người đưa ra lời hứa hẹn.”
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: 【!!!】Đậu mé, suýt nữa quên mất chuyện này.
Lúc trước bọn họ đã nói cái gì mà “Nếu như anh thành công, tôi sẽ bán mình cho anh với giá rẻ”, “Cung cấp cho đội của anh quần áo miễn phí trong vòng ba năm”, “Thủ tiêu lão đại của tôi”, và những lời nói hùng hồn khác, vẫn còn trong khu bình luận.
Flag do mình lập, tự mình gỡ!
Phớt lờ lời kêu gào của mọi người, Hoắc Doãn nhờ đồng đội xách Tát Bố - người bị trói như cái bánh chưng qua đây, để nhắc nhở các tiến hóa giả khác, rằng có một đội ngũ đang mai phục trong chỗ tối mưu đồ làm loạn, về phần các tiến hóa giả khác có tin hay không, anh cũng lười quan tâm.
Trải qua hai trận chiến, nhóm của Hoắc Doãn có chút mệt mỏi, sau khi thương lượng với những người còn lại, bọn họ tìm một nơi an toàn để cắm trại.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm, Hoắc Doãn nhìn khuôn mặt râu quai nón trong gương một lúc, sau đó lấy ra một con dao, đi đến bên cạnh Nguyên Sơ, nói: “Tiểu Sở, giúp anh cạo râu.”
Nguyên Sơ nhận lấy con dao, dùng khăn nóng chườm lên mặt của anh, sau đó bôi kem cạo râu, bắt đầu cạo từ trái qua phải.
Hai người đứng rất gần, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.
Hoắc Doãn nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân, hơi ngẩng đầu, lộ ra cần cổ mảnh khảnh cùng yết hầu hơi nhô ra.
Cô cạo sạch râu che nửa khuôn mặt anh, cằm sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú kia thản nhiên hiện ra trước mắt Nguyên Sơ.
Lông mi đen dày và thẳng tắp, khóe mắt hơi nhếch lên, đôi mắt sâu không thấy đáy, lộ ra khí chất trưởng thành, tự do và phóng khoáng.
Nguyên Sơ không có yêu cầu cao về vẻ bề ngoài, nhưng người đàn ông này là người cùng chia sẻ số mệnh với cô, là người thân thiết nhất trên cuộc đời của cô.
“Vẻ ngoài của anh không làm em thất vọng chứ?” Hoắc Doãn hỏi.
“Không.” Đối với Nguyên Sơ, cho dù “số mệnh chi tử” là heo Peppa, cô cũng sẽ không thất vọng.
Hoắc Doãn mỉm cười, ôm chặt lấy eo cô, vui vẻ vô cùng.
Một lát sau, Hoắc Doãn buông Nguyên Sơ ra, từ trong ngăn tủ lấy ra một thứ gì đó, rồi trân trọng đeo lên ngực trái.
Đó là một cái huy hiệu, hoa, quả và lá đan vào nhau, viền ngoài màu tím và màu vàng, tượng trưng cho đoàn đội của Hoắc Doãn - Hoa Quả Thụ.
Theo thực lực khôi phục và tăng lên, Hoắc Doãn quyết định xây dựng lại Hoa Quả Thụ một lần nữa và chính thức tuyên chiến với Quý Minh.
Hoa Quả Thụ là chiến đội với thâm niên mười năm, mặc dù Hoắc Doãn là đội trưởng, nhưng lại không thích phô trương quá nhiều, chỉ lo vùi đầu đánh quái thăng cấp, bồi dưỡng cho Quý Minh, vì vậy danh tiếng không cao.
Nhưng lần này, anh không có ý định “ít xuất hiện” như lúc trước nữa.
“Anh là đội trưởng của chiến đội Hoa Quả Thụ, Tiểu Sơ, em có đồng ý gia nhập chiến đội của anh không?” Hoắc Doãn nghiêm túc hỏi.
Nguyên Sơ không nói gì, chỉ chậm rãi giơ tay lên, đặt trước ngực trái, chỉ thấy từng sợi tơ lơ lửng rồi đan vào nhau, tạo thành hoa văn Hoa Quả Thụ trên áo.
Cô dùng hành động của mình để trả lời Hoắc Doãn: Đồng ý.
Ánh mắt của Hoắc Doãn như dán chặt trên người cô, trong lòng vui mừng và thỏa mãn không nói nên lời.
Ngay khi anh chuẩn bị làm sâu sắc thêm mối quan hệ của mình, Phong Trần Tú đã vội vàng xông lên xe và kích động nói: “Tên khốn kia cuối cùng cũng mở miệng rồi.”
Hoắc Doãn mặt không đổi sắc nhìn anh ta: “...”
Phong Trần Tú không chú ý đến sắc mặt của anh, tiếp tục nói: “Hắn ta tên Tát Bố, hắn nói hắn đến từ chiến đội ‘Chư Thần’”.
Ánh mắt Hoắc Doãn tối lại: “Vậy sao?”
Nguyên Sơ ngước mắt lên và không nói gì.
“Hừ, chiến đội Chư Thần này tới công chuyện rồi.” Phong Trần Tú phẫn nộ nói, “Nghe nói có rất nhiều tiến hóa giả chết trong tay của bọn chúng, đoàn đội của Giang Bằng Phi là thảm nhất, cả đội chết sạch, chỉ còn lại mình cậu ta.”
“Anh đi xem một chút.” Hoắc Doãn bảo Nguyên Sơ đẩy anh xuống xe.
Anh đã quen ngồi xe lăn, cũng lười đi lại, hơn nữa xe lăn này là Tiểu Sơ làm cho anh.
Mọi người đang tụ tập bên ngoài, vừa ăn uống vừa “giày vò” Tát Bố.
Thấy Hoắc Doãn đi tới, thì đều lên tiếng chào hỏi.
“Không ngờ lại là chiến đội Chư Thần, thật quá bỉ ổi.” Hào Tử tức giận không thôi.
Lê Minh Chi Phong của cậu ta lần này tổn thất bốn, năm đội viên, còn có mấy người sống chết không rõ.
Tiểu mập mạp Giang Bằng Phi co rúm ở một bên, tâm trạng sa sút, vẻ mặt bơ phờ, không biết tương lai phải đi về đâu.
Cậu ta lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy huy chương đeo trên ngực Hoắc Doãn, đồng tử co rút lại, đó là… Hoa Quả Thụ???
Hoa Quả Thụ là chiến đội kỳ cựu có thanh danh hiển hách trên hành tinh Tạo Vật.
Chỉ là bọn họ không giống với những đội khác thường lợi dụng sự hiện diện của mình trên mạng, thực lực của bọn họ chủ yếu tồn tại qua lời truyền miệng.
Số lượng thành viên không rõ, nhưng sức mạnh đủ nằm trong Top 10 toàn cầu.
Ánh mắt của Giang Bằng Phi sáng rực, đột nhiên có hy vọng về tương lai, đó chính là gia nhập vào Hoa Quả Thụ!.