Mộng Tu Tiên

Chương 32: Phá trận (2)






Minh Tiến và Như Như lúc này vẫn chưa hề biết hai người đã lọt vào lần khảo thí thứ hai,vẫn thản nhiên thưởng trà.Trong cái khay nọ,có nhiều loại bánh mứt lạ mắt,mùi thơm dụ người khiến hắn tò mò nếm thử.

- Rất ngon!

Hắn gật gù,Như Như thấy thế thì cười khúc khích,vội giảng giải.

- Ca ca ngốc,đây toàn là bánh mứt thượng hạng,lại làm từ nguyên liệu cao cấp nên đương nhiên là ngon rồi.Ví như miếng mứt Lan Hoa này…

Nàng cứ như vậy miêu tả ra một lượt từ cách chế biến tới cách bảo quản của từng loại mứt khiến Minh Tiến được một phen mở rộng tầm mắt.Hắn vốn chỉ nghĩ rằng,hai cha con nàng chỉ giỏi về dược vật,nhưng không ngờ về phương diện ẩm thực cũng là cao thủ.Minh Tiến không biết,Hiên Hiên phu nhân – mẹ của nàng chính là một trong tam đại đầu bếp của tu tiên giới.Thế nên Như Như qua bản Trù vị ký của mẫu thân mà biết rất nhiều món ăn,thậm chí là các món cực kì hiếm có cũng biết tới.Tuy chưa được nếm thử nhưng trong sách mẫu thân lưu lại có miêu tả rất rõ ràng,vì vậy để nhận diện món ăn với nàng là không khó.Mẫu thân nàng lại truyền lại,nhắn nhủ với con gái “Đường đi tới trái tim của nam nhân là qua cái bụng,vì vậy chỉ cần nấu nướng khiến y vui thích là đã chiếm được trái tim y rồi!” nên Như Như những năm qua ngoài đọc nhiều các ngọc giản về dược vật,cũng không có bỏ bê Trù vị ký của mẫu thân nàng.

Như Như sau khi giảng giải một hồi,lại nhìn tới mặt Minh Tiến thì che miệng cười khúc khích.Nàng chỉ thấy nam nhân trước mặt nàng cứ ngây ngốc ra mà nhìn tới mấy cái bánh,sau đó lại nhìn tới nàng thì buồn cười vô cùng,tay ngọc khẽ che miệng mà cười.Minh Tiến nghe thế thì bừng tỉnh,nét mặt có thêm phần xấu hổ.Hắn cũng hơi bất ngờ vì chỉ là một miếng mứt mà công phu để làm ra cũng cầu kì như thế .Trước giờ hắn chỉ quan tâm ăn cho no bụng là được,cũng đâu để ý là nấu ăn cũng là một phương diện cần đầu tư nhiều tinh lực như vậy.Thầm cảm thán một hồi,hắn chậm chạp rót thêm trà vào cốc cho Như Như rồi rót ình,phóng tầm mắt ra phía hồ sen.Như Như cũng y như hắn,nàng cũng bị vẻ đẹp của cái hồ thu hút,lẳng lặng mà ngắm nhìn.

Từ phía bụi hoa xa xa,tám đạo ánh sáng đã dừng lại,nhẹ nhàng thu hồi khí lực mà đáp xuống.Tám cặp mắt dò xét đều phóng tới cái tiểu đình nọ,sau đó tất cả đều thu hồi nhãn quang.Nữ tử áo đỏ nói.


- Các muội muội,đã nhìn rõ mục tiêu chưa?

Nữ tử áo vàng cười hì hì mà nói.

- Tỷ tỷ à,chỉ là một nam nhân thôi mà.Cho dù y có là tu tiên giả cấp cao cũng khó lòng thoát khỏi Mị công của chúng ta.Uống hồ hắn mới chỉ là một tên Trúc Cơ,chỉ cần hì hì hì...

Nàng ta khẽ vung tay,lập tức y phục màu vàng trở nên gần như trong suốt.Nổi bật lên làn da trắng ngần như tuyết,cái yếm màu vàng gắt gao ôm lấy cặp nhũ phong căng tràn sức sống.Ẩn hiện dưới lớp y phục,cái eo thon thon khẽ đung đưa.Trên khuôn mặt vô cùng thu hút ấy,cái miệng hồng hồng khẽ nhả ra cái lưỡi ươn ướt,liếm liếm trên môi.Nam nhân chỉ thấy cảnh này chắc chắn sẽ phát cuồng mà lao tới,trừ khi đó là kẻ già không còn khả năng hoặc là tiểu ấu nam.Nữ tử áo đỏ dường như đã quen nên cũng không phản ứng,nàng hé miệng phun ra một đám khí màu hồng tới phía tiểu đình,nét mặt có chút ngưng trọng.

- Các muội muội,vạn lần không nên khinh xuất,tránh bị tổn thương.Chúng ta đi!

Các nữ nhân còn lại đều gật đầu,lập tức sa y của tất cả biến đổi giống như nữ tử áo vàng.Nom người nào cũng một vẻ mị hoặc kinh người,trên mặt mỗi nàng lại mang một vẻ thu hút riêng.Bạch hồ vốn mị lực trời sinh,trong việc nam nữ lại có điểm hơn người nên thường bị đám tu tiên giả săn đón,tìm cách bắt về thu phục hoặc mua về làm tiểu thiếp.Song tu với Bạch hồ hoặc tu luyện thải âm bổ dương với chúng đều có lợi,hơn nữa thể chất Bạch hồ đặc thù,sau một thời gian có thể hồi phục.Không như nữ nhân nhân loại,do đó rất được các môn phái song tu,yêu tu coi trọng.Đã có lúc giá của xử nữ hồ lên tới cả vài chục vạn linh thạch.Tám tiểu hồ này là do Hách Thông cứu ra từ một hoa lâu nên cảm kích mà nhận y làm chủ,đã theo y ngót hai trăm năm.

Đám khí nọ bay tới gần phía tiểu đình rồi tản mát ra mà tiêu thất như chưa hề tồn tại.Minh Tiến cùng Như Như vẫn thản nhiên ngồi thưởng trà,đột nhiên Như Như che miệng ngáp,sau đó quay qua nói với hắn.

- Ca ca.muội thấy hơi mệt!

- Vậy muội ngủ một chút đi!

Minh Tiến cười mà nói,nàng đi chung với hắn,lại trải qua những lúc dốc sức vừa rồi,giờ cảm thấy mệt mỏi cũng là chuyện bình thưởng.Ngay cả bản thân hắn cũng có chút mệt mỏi,nơi đây lại thanh tĩnh mát mẻ như vậy,đả tọa một chút cũng tốt.Như Như cũng không có phản ứng gì mà gục ngủ ngay tại bàn,hắn cũng chỉ mỉm cười,nhẹ nhàng cởi trường bào khoác lên người nàng rồi chậm rãi về ghế của mình mà đả tọa.Thần thức cùng giác quan cơ hồ sau một hồi bình an thì thu hết lại,hắn không hề biết đang có tám bóng nữ nhân lờ mờ áp sát lấy hắn.

Trong căn nhà tre cách đó không xa,Hách Thông khẽ mỉm cười.

- Xem ra đám tiểu hồ đã hành động rồi!

Lão cũng không hề chậm trễ mà lẩm nhẩm một hồi chú quyết,tay khẽ khu động đám cờ lệnh nọ khiến chúng rung lên,ánh bạch quang dần đàn sáng rực.

Phía ngoài tiểu đình,không gian dần dần biến đổi,thời tiết đang mang hơi lạnh của mùa đông đột nhiên biến đổi ra cảnh xuân sắc của mùa xuân.Đám hoa trong hồ lần lượt thi nhau nở,từ các bông hoa tỏa ra các làn sương đủ màu sắc,mang theo hương thơm khiến con người ta ngây ngất.Minh Tiến vốn đang đả tọa,ngửi thấy mùi thơm ấy thì trong đầu không khỏi dấy lên sự hiếu kì,mở mắt quan sát.Trước mắt hắn chỉ thấy toàn bộ hoa trong hồ đang đua nhau nở rộ,mùi hoa man mác ngây ngất lòng người.Hắn khong khỏi ngạc nhiên,vội đứng dậy tiến sát ra thành tiểu đình để nhìn cho rõ.Đột nhiên mắt hắn giật giật,vội vã quay mặt vào phía trong.

Nơi hồ nước,bờ bên kia có bóng dáng ba thiếu nữ đang nô đùa,té nước lên nhau.Ba thiếu nữ này chỉ độ mười sáu mười bảy,họ đang nô đùa bên cạnh hồ,dường như không hề để ý bên tiểu đình đang có người.Cởi bỏ y phục bên ngoài,chỉ còn mặc một lớp sa y mỏng mà nhảy hẳn xuống hồ,đang cười đùa vui vẻ.Minh Tiến bất ngờ đến ngẩn ra,nhưng lí trí vội vàng đưa y trở lại hiện thực.Vừa mới quay đầu lại thì hắn không khỏi giật mình tới cứng đơ người.Trước mặt hắn lúc này là năm nữ nhân vô cùng xinh đẹp vừa vặn tiến vào trong tiểu đình,cả năm nàng đều ăn mặc vô cùng “mát mẻ” khiến hắn cứ trợn mắt mà nhìn.Các nữ nhân này cũng không hề nói lời nào mà chỉ nhìn hắn rồi khúc khích cười,nữ nhân áo đỏ thì nhẹ nhàng tiến tới sát hắn.minh Tiến đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm ngát thì nhất thời như mê đi,đầu óc mụ mị không tự chủ mà ngồi phịch xuống thành tiểu đình.Đột nhiên trong đầu hắn lí trí bộc phát,vội vàng nhắm mắt hít một hơi dài,lẩm nhẩm đọc lại Vô Thần.Sau đó mở mắt ra mà vung tay bái lễ nói.

- Các cô nương,nam nữ thụ thụ bất tương thân.Kính mong các cô nương rời đi cho,tránh gây tiếng xấu cho bản thân mình!

Nữ nhân áo đỏ vốn tưởng rằng chỉ với Tình dược mà nàng tung ra đã có thể đắc thủ,nay lại thấy người này chỉ chốc lát mà thoát ra khỏi dược vật thì cũng hơi bất ngờ.Nữ nhân áo xanh cười hi hi rồi nói.

- Công tử,nơi đây là nhà của chúng ta.Công tử nói vậy thì mấy tỷ muội chúng ta phải đi đâu đây?

- Ồ,ra vậy.Thật sự xin lỗi,tại hạ xin được rời đi ngay!

Minh Tiến chắp tay nói,hắn nhẹ nhàng tới bên Như Như lay khẽ.Chung quy vẫn chỉ thấy nàng không có phản ứng thì thất kinh,vội vàng giơ tay thử.Chỉ thấy hơi thở đều đều như đang ngủ say thì thầm thở pháo,định bụng bế nàng rời đi.Nữ nhân áo đỏ thấy vậy thì ánh mắt có chút khẩn trương,khe khẽ liếc mắt nhìn nàng áo vàng,nữ nhân áo vàng thoáng gật đầu.Nàng là tiểu hồ trẻ tuổi nhất trong tám người,đương nhiên là người có sức hút nhất,vội vàng nghĩ ra một kế.Nàng ta ôm bụng rồi đột nhiên rên rỉ.

- Ui da…đau…đau quá!

Bốn người còn lại đương nhiên hiểu rõ đây là mưu kế,nên vội vàng chạy tới.Nữ nhân áo vàng rên rỉ,vẻ mặt vô cũng thống khổ,trên khuôn mặt mồ hôi vã ra,khóe mắt rơi lệ.Ba nữ nhân còn lại cũng từ bên kia hồ vội vã chạy tới gần,mái tóc ba nàng vẫn ướt nước,vội vã chen vào mấy người kia.Nữ nhân áo đỏ sợ hãi gọi.

- Tiểu muội,tiểu muội…


Những người khác trên mặt cũng đầy vẻ lo lắng,dường như đang tận tình với nàng áo vàng.Nhưng thật sự lại âm thầm quan sát nam nhân nọ,chỉ thấy hắn vẫn chỉ đứng đó thì không khỏi có điểm bất ngờ.Phàm là nam nhân,ai lại thấy nữ nhân gặp nạn mà không hề tỏ thái độ hay ra tay,uống hồ lại là mỹ nữ thì nhất định sẽ ra tay tương trợ.Nam nhân trên thế gian ai lại không có tính sĩ diện?Không có ước mơ một lần được ra tay cứu mỹ nhân?Cho dù y không phải kẻ háo sắc nhưng nữ nhân gặp nạn cũng không thể làm ngơ,nào ngờ nam nhân này thì lại không như vậy khiến cho họ bất ngờ.Đột nhiên có hai người trong số họ vội vàng bám lấy tay hắn,cả hai thân thể kiểu diễm áp vào người hắn mà van vỉ.

- Công tử,xin cứu giúp muội muội của ta…

- Công tử,van cầu người…

Hai cặp mắt đẹp nọ chợt có biến hóa,ánh bạch quang trong con ngươi chợt lóe lên rồi tan biến.Minh Tiến vỗn đã phân tích tình hình,các cô nương này có thể tự do tới đây,hẳn là người của Phụng Hoàng Cung,cung chủ lại không thu nhận phàm nhân nên chắc chắn họ đều là tu tiên giả.Nếu vậy chắc hẳn có ý đồ gì đó,vì thế nên cũng không vội mà chỉ chậm chạp nói.

- Các vị cô nương đều là tu tiên giả,sao lại không biết cách cứu cô nương ấy?

- Chúng ta vì ham chơi,không có mang theo túi trữ vật.Nếu giờ quay lại nhà chắc không khịp mất.Nếu công tử không tin…





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.