- Tuyết Lăng tiên tử, xin chỉ giáo!
Một thanh âm nam nhân mị nhĩ vang lên khiến Tuyết Liên giật mình, vội quay người nhìn lại. Trước mặt nàng lúc này là một nam nhân bạch y, khuôn mặt đầy nét thu hút ánh nhìn. Y có cặp lông mày mảnh dài, đôi môi hồng nhuận như thể nữ nhân. Tuyết Liên nhận ra người này, cau mày nói.
- Bạch Phúc sư huynh!
Bạch Phúc thấy nàng vẫn nhớ tên hắn, tức thì trong lòng nở hoa, cười mỉm đầy vui vẻ.
Bạch Phúc này vốn là bằng hữu của Triển sư huynh, y là một tán tu Yêu tu, vô môn phái. Trong lúc du ngoạn, có một lần vô tình chung lưng đấu cật chiến đấu với ma thú cùng Văn Triển, hai người lúc đó xưng huynh gọi đệ. Vì vậy, để tôn trọng y, Tuyết Liên mới gọi y là sư huynh. Bạch Phúc nếu so sánh với nàng về tu vi, còn kém hơn hai bậc. Y mới chỉ là tu chân Nguyên Anh Trung Kỳ sơ giai.
- Bạch sư huynh,huynh có việc gì cần nói với ta sao?
Bạch Phúc gật nhẹ, y vận chân lực mà nói.
- Ta muốn thách đấu với muội!
Thanh âm không cao không thấp, nhưng vận chân lực khiến tai ai trong đại sảnh cũng nghe rõ, ánh mắt đổ dồn về nơi này. Tuyết Liên nhất thời giật mình, trong lòng rối loạn. “Thiên Băng chưa hoàn toàn hồi phục, bản thân chưa thể vận dụng nó, ít nhất là hai tuần nữa. Hắn…”. Bạch Phúc nhìn ra sự rối loạn trong ánh mắt nàng, hắn cười thầm trong bụng. Nhắc lại một lần nữa.
- Sư muội, xin chỉ giáo...!
-Bạch sư huynh, sư muội hiện không khỏe. Huynh đừng ép muội ấy!
Cẩm Tuyết cười, hướng về phía hai người mà đáp, đại ý của nàng chính là nói Tuyết Liên đang tới tháng của nữ nhân. Nàng biết, hiện tại Thiên Băng kiếm tạm thời không thể dùng, thêm nữa vị Bạch Phúc kia lại là kẻ có kiếm pháp cổ quái, lợi dụng thời điểm này công khai khiêu chiến chắc hẳn không có ý tốt.
Bạch Phúc hơi trầm ngâm, ánh mắt tà tà nhìn tới Tuyết Liên.
- Thật sự như vậy?
Tuyết Liên trên mặt lộ ra vẻ bối rối, hai má đỏ bừng. Nàng chưa biết đáp sao thì từ dưới sân, có ai đó hào hứng hô lên.
- Tiên tử xuất thủ đi, hôm nay coi như chúng ta được có cơ hội một lần được quan sát tiên tử xuất kiếm!
- Tiên tử, mời xuất kiếm!
-…
Đám đông sau ba bốn người hét lớn, tức thời ồn ào tán đồng. Họ đều đã ngà ngà say, nay thấy có người kích động, tức thì đều hào hứng phụ họa. Mọi người đều biết việc khiêu chiến này thực chất không phải để thử võ công, mà để khiêu chiến lời nói trước đây của Tuyết Liên: “Bất cứ nam nhân nào có thể đả bại Thiên Băng Kiếm, ta tự nguyện ý gả cho y”. Mặt khác, hiếm khí họ được nhìn thấy một trong thập mỹ nhân giao thủ, Thiên Băng Kiếm lại có danh bài trong thập nhị thần khí nên càng kích động hô lớn.
Bạch Phúc khẽ cười, những kẻ hô hào đầu tiên kia đều là do hắn chuẩn bị sẵn. Hắn tuy thân cận với Văn Triển, xưng huynh gọi đệ nhưng thực chất đều để cố ý thăm dò về Tuyết Liên. Hắn đã dùng cấm thuật lên Văn Triển, nhờ đó mới biết được nhược điểm của Thiên Băng Kiếm. Là yêu tu, đương nhiên tu luyện thải bổ thuật, Tuyết Liên là nữ nhân thuần âm. Có một lô đỉnh như vậy, không phải là cực phẩm để tiến giai sao? Tính toán như vậy, phải chờ suốt hai mươi năm mới có cơ hội lần này, sao có thể bỏ phí.
Y cười, tung ra một trận pháp bảo hộ y và Tuyết Liên vào trong. Tuyết Liên ngẩn người, vẫn chưa biết nên làm thế nào cho đúng. Nhìn tới đám đông đang kích động, lại nhìn tới phía sư tôn, thấy ánh mắt bất đắc dĩ của lão thì càng khó hiểu. Vì nàng ở trong trận bảo hộ, thanh âm bên ngoài ít nhiều bị thu nhỏ nên không hề nhận ra, các tông môn lớn cùng bàn tiệc đã nhân cơ hội này, đề thân cho đệ tử chân truyền tỷ thí với nàng.
Bạch Phúc cười lớn, vui vẻ nói.
- Muội muội, sớm theo ta đi thôi…Tiếp chiêu!
Hắn rút kiếm, lao tới. Chỉ thấy trên tay hắn là một thanh trường kiếm cổ quái, lưỡi kiếm cong cong hình bán nguyệt, ánh lên những tia đỏ hồng bắt mắt. Chuôi kiếm dường như làm từ xương cốt dã thú, hiển lộ một cái xương sọ trắng hếu. Tuyết Liên cau mày, lắc người né tránh. Ngờ đâu thanh kiếm với hồng quang kia tựa như có linh tính, bám đuổi theo nàng sát nút. Nàng kinh hãi, né tránh không kịp, tức thời nơi cánh tay, y phục bị rạch một đường dài, để lộ ra nước da trắng ngần. Bạch Phúc cười dâm, hào hứng liếm mép.
- Muội muội, hợp tác với ta đi… Bằng không, hà hà… Chỉ e tỷ tỷ kia của nàng sớm thành góa phụ ngay đêm động phòng đấy!
- Ngươi… ngươi làm gì Triển ca?
Nàng run lên, ánh mắt hiển lộ vẻ kinh ngạc. Bạch Phúc hắc hắc cười rộ, phất tay. Chỉ thấy Văn Triển bên dưới đang cười cười tiếp rượu, chợt ôm ngực hộc ra một ngụm máu lớn. Cẩm Tuyết cạnh đó cả kinh, vội hét lên đầy kinh hãi, liên tiếp lấy ra dược vật cùng đan dược đưa tới phía y. Nhưng tất cả đều vô tác dụng. Một khoảng sân nhất thời nhốn nháo, Bạch Phúc thấy thế đắc ý cười cười mà hướng tới nàng. Trên không nhất thời cả hai đứng im, chưa ai xuất thủ.
Văn Triển được dìu lại nơi bàn tiệc hắn đang ngồi, trên mặt đã chuyển sang màu xanh tím. Vương Phác Thiên cùng vài vị tông sư đã chạy tới, bắt mạch thăm khám. Tuy nhiên không ai bảo ai đều lắc đầu, chưa hiểu nguyên do ra sao. Ngay lúc đám người ồn áo nhốn nháo bàn thảo, chỉ nghe một thanh âm nam nhân trầm trầm cất lên, cắt đứt mớ bòng bong trong đầu họ.
- Tử Hàm, nàng tạm thời phong bế Nguyên Anh của vị công tử kia, tránh cho độc thủ phát tác!
Minh Tiến mở mắt, chậm rãi nói, hắn sớm đã đứng lên, nhìn lên phía trong trận pháp nọ. Hai người nói truyện trên cao, thanh âm đều bị trận pháp làm tiêu tán, nhưng với hắn,thính lực kinh người của hắn chẳng có thứ gì có thể làm khó cả. Tử Hàm khẽ gật nhẹ, dùng kim châm tạm thời phong bế Nguyên Anh Văn Triển, nàng quay sang phía hắn, như chờ đợi. Mấy vị tông sư, trong đó có cả Vương Phác Thiên ngẩn người, một hồi mới run run bước lên hỏi.
- Công tử, đệ tử của ta bị sao vậy? Tại sao ta cùng các vị bằng hữu thăm khám qua đều không rõ là mắc bệnh gì?
Minh Tiến im lặng, không hề nhìn lại, ánh mắt chiếu lên không. Một hồi mới nhàn nhạt đáp, thanh âm không nhanh không chậm.
- Huyết Ma đan!
Đám người nhất thời kinh hãi, ánh mắt tràn ngập tò mò cùng lo lắng. Huyết Ma đan là loại huyết đan vốn sớm thất truyền. Tương truyền ma đan được luyện ra từ huyết nhục con người, bên trong nuôi dưỡng một loại cổ trùng. Huyết Ma đan khi phục dụng, bước đầu có thể tăng tốc hồi phục thương thế, nhưng sau đó một thời gian cổ trùng phát động, cắn nuốt nguyên anh. Hơn nữa, cổ trùng này có thể điều động bởi kẻ luyện đan. Vì vậy, loại đan dược này chỉ dùng để lừa những tu chân giả rồi sau đó thao túng họ làm việc ình. Nhưng kẻ chế tác đan dược này – Huyết Nhân Ma Đầu vốn đã mất tích hơn hai trăm năm nay, lẽ nào y đã xuất thế?
Tuyết Liên đang lơ lửng trên không, ánh mắt có chút thất thần. Nàng lo sợ, nếu mình không phối hợp với Bạch Phúc, sư huynh sẽ vong mạng. Nhưng nếu phối hợp, chỉ e nàng cũng bị hắn bắt ép… Đang lo lắng, chợt một giọng nam nhân quen thuộc vang lên bên tai nàng.
- Xuất thủ đi, ta tạm thời chế ngự độc trùng trong người Văn Triển. Nhất thời không cần lo lắng gì nữa!
- Ta… ta không thể xuất thủ!
Tuyết Liên run lên, khó khăn nói. Thanh âm kia nàng đã nhận ra là của kẻ đáng ghét giao thủ dạo trước, tuy vậy cũng cảm thấy bất ngờ. “Tu vi hắn còn kém hơn mình, bản thân trận pháp cổ quái này không thể truyền âm, vậy mà hắn có thể vượt qua, lẽ nào hắn cố ý ẩn giấu tu vi…”
Minh Tiến phía dưới cau mày, nhìn sang thấy Tử Hàm vẫn chậm rãi châm cứu, nam nhân kia đã sớm thiếp đi. Hắn nhìn tới phía đám tông sư, nhàn nhạt đáp.
- Kẻ nuôi độc đang ở phía trên kia!
Đám người sững sờ, nhiều kẻ kêu lên kì quái. Vương Phác Thiên không khỏi kinh sợ, một phen đánh giá lại nam nhân trước mặt. Lúc này không khỏi cảm thấy một trận lạnh thấu sống lưng. Nam nhân trước mặt lão tuy tỏa ra khí tức Nguyên Anh Sơ Kỳ, xong từ thân thể mơ hồ truyền đến một luồng khí tức bất đồng, đầy uy áp. Lão đang trầm ngâm, lại nghe hắn hỏi.
- Cô nương kia thực sự có vấn đề sao? Tại sao không thể xuất kiếm? Tử Hàm của ta đã tạm thời phong bế Nguyên Anh nam nhân kia, không còn gì nguy hiểm nữa đâu!
Cẩm Tuyết nghe vậy, lập tức liếc nhìn lên không. Quả nhiên thấy Tuyết Liên cũng đang nhìn về phía dưới này, nàng cảm thấy có chút lạ, nhưng sau đó cẩn trọng hỏi lại.
- Công tử, công tử có thể nói chuyện với muội muội ta sao?
Hắn gật đầu, không nói gì thêm. Vương Phác Thiên cau mày.
- Trận pháp kia ngăn cản truyền âm, công tử không đùa ta đấy chứ?
- Không đùa, trận pháp này có thể ngăn truyền âm. Nhưng không có nghĩa nó hoàn toàn hoàn mỹ không tìm ra chỗ hở… Có thể giải đáp vì sao cô nương kia không thể xuất thủ, lẽ nào cô ta tới tháng của nữ nhân sao?
Minh Tiến nhàn nhạt hỏi, trên mặt không hề hiện lên chút cảm xúc nào. Cẩm Tuyết nghe hắn nói, thoáng đỏ mặt, sau đó lắc đầu, ấp úng đáp.
- Muội muội… muội muội chưa tới ngày đó… Chỉ vì Thiên Băng đang tu bổ, không thể xuất vỏ!
Hắn gật đầu, quay sang nói nhỏ vào tai Mỹ Mỹ. Nàng khẽ gật đầu, xuất ra phi hành mà bay lên không. Bạch Phúc thoáng khẩn trương, sợ nữ nhân đang bay lên có ám toán, không ngờ chỉ thấy nàng ta ném về phía Tuyết Liên một bọc lụa xanh, sau đó nhanh chóng hạ xuống.
Tuyết Liên tiếp nhận bọc lụa, cởi bỏ để lộ ra mộ thanh ngọc tiêu xanh biếc. Bạch Phúc thấy vậy thì cười nhẹ, coi như không có. Hắn cũng chẳng khẩn trương vì tính mạng Văn Triển đang nằm trong tay mình. Tuyết Liên ngạc nhiên, còn chưa hiểu rõ dụng ý, đã nghe bên tai giọng nam nhân nọ vang lên.
- Có thể dùng nó thay Thiên Băng chứ?
Nàng lắc đầu, thở dài.
- Tâm pháp của ta tu luyện là Hàn Băng, không có Thiên Băng kiếm, uy lực không được phát huy toàn bộ!
- Hầy… Quá phụ thuộc vào bảo kiếm, không trách không thể thành tông sư kiếm thuật!
Hắn thở dài mà đáp, cuối cùng mới nói.
- Không cần vận lực, cứ để tự nhiên, ta sẽ chỉ cho cô phương vị và điểm đích...!