Mộng Tu Tiên

Chương 223: Bên Ngoài.






Nơi hắn đang nằm là một căn phòng khá rộng rãi. Trên trần khắp nơi khảm vô số dạ minh châu tỏa ánh sáng dìu dịu. Minh Tiến định cựa mình, cảm thấy trước ngực có chút nặng, hắn ngó xuống, sau đó mỉm cười. Tử Hàm và Mỹ Mỹ vẫn đang say xưa gối đầu trên ngực hắn mà ngủ, hơi thở đều vang lên khe khẽ chứng tỏ hai nàng ngủ rất say. Hắn mỉm cười, nằm yên lặng, thu hai cánh tay từ sau lưng hai nàng kê lên gáy mình.
Nhìn hai nữ nhân đang say xưa ngủ, Minh Tiến khẽ mỉm cười, nhủ thầm. “Hai cô nương ngốc liều lĩnh!”. Chiếc chăn lông thú đã sớm tuột quá bắp chân hai nàng, hắn thấy vậy liền định nhỏm dậy kéo chúng lên. Nhưng chợt nhớ nếu mình cử động sẽ làm hai nàng thức giấc, vì vậy lại yên lặng. Minh Tiến nằm đó, cảm nhận mùi thơm nhẹ dịu từ hơi thở hai nàng, khẽ vươn tay vén gọn lại chỗ tóc mai toán loạn nơi trán Tử Hàm, hắn vận chân lực, nâng bổng hai nàng lên không.
Minh Tiến mau chóng lách xuống giường, sau đó cẩn thận hạ hai nữ nhân xuống. Hắn cúi mình, kéo tấm chăn lông thú đắp cao lên vai cho nhị nữ, sau đó quay người rời khỏi thạch phòng.
…Ào, ào… Tiếng nước chảy xối xả vang lên trong một căn thạch phòng khác. Minh Tiến lúc này đang múc từng xô nước lớn mà dội lên người mình. Tắm rửa xong xuôi, mặc vào một bộ đồ lót mới, hắn tìm túi trữ vật của Tử Hàm, lấy ra túi trữ vật của mình. Minh Tiến lục trong túi trữ vật, lấy ra một bộ y phục để thay. Hắn vô tình lôi ra một bộ y phục màu lụa xám. Cầm nó trên tay, Minh Tiến lại lâm vào trầm ngâm, hắn khẽ lắc đầu đầy buồn bã sau đó mặc nó lên người. Đây là bộ y phục mà trước đó Bạch Phụng tự tay may cho hắn…
Rảnh rỗi không có việc gì làm, hắn kiếm một chỗ sạch sẽ, ngồi xuống đả tọa, điều động chân lực vận chuyển khắp cơ thể. Sau khi diệt Hỏa Bảo Linh, hắn sớm đã hồi phục lại chân lực bản thân. Chỉ có điều, lúc này hắn cảm nhận chân lực của bản thân hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn khác xa so với thời gian trước đó. Kim đan hoàng kim hoàn toàn biến mất, trong nội hải lúc này chỉ còn đài sen ngũ sắc thêm vào con rồng bé nhỏ kia. Con rồng bé nhỏ ấy dường như vẫn đang ngủ say bên trên đài sen. Trên tinh không trong linh thành, lúc này xuất hiện thêm tám khối lửa nhỏ, mỗi khối một màu sắc khác nhau. Chúng bay xung quanh đài sen một cách chậm rãi. Minh Tiến nhủ thầm: “ Đây có lẽ là sức mạnh của Bảo Linh kia… Chà, để một lúc nào đó phải tìm cách thu thập chúng mới được”. Hắn đã cố thử chạm tới những khối lửa, nhưng chúng như thể có linh tính, lập tức chạy vụt khỏi tay hắn. Cố gắng nắm bắt ba bốn lần không được, Minh Tiến cảm thấy có chút khó chịu. “Mặc kệ!”.
Đả tọa vài chu thiên, cơ thể hoàn toàn thư thái. Minh Tiến đứng dậy, tò mò xem xét khắp nơi trong thạch động. Có thể nói, thạch động này vô cùng xa hoa, cầu kì. Không những nó có tới ba bốn phòng ngủ lớn, lại còn có cả một khu thư viện với vô số ngọc giản chất đống ;một khu thạch phòng có chứa cả lô đỉnh luyện đan; thậm trí cách đó không xa còn có cả một hồ suối khoáng nóng cùng một vườn thảo dược tươi tốt. Minh Tiến không khỏi tán thưởng.
- Bài trí kiểu này, chỉ có thể là biệt thự tư gia… Không biết hai nàng ấy kiếm đâu ra nơi này nhỉ?

Minh Tiến tò mò, cuối cùng quyết định tự tìm hiểu. Hắn bước ra phía ngoài, cẩn thận mở cửa thạch động.
Cánh cửa mở ra, một luồng gió lạnh ào tới khiến Minh Tiến rùng mình. Hắn mau chóng lôi từ trong túi trữ vật ra một tấm áo choàng, khoác lên người,sau đó vận chân lực nhảy lên trên đỉnh vách đá mà quan sát. Chỉ thấy vách đá tuy không cao nhưng vẫn nổi bật lên so với khung cảnh xung quanh. Khắp nơi là tuyết trắng bao phủ, xen lẫn trong tuyết là vô số những điểm xanh mát của lá cây len lỏi dưới lớp tuyết mà nhô lên. Bầu trời trong xanh, không hề có lấy một gợn mây. Minh Tiến quan sát một hồi, chợt nhìn ra phía xa xa, trong khu rừng phía trước có chút khói xám bốc lên. Hắn tò mò cố vận Viễn Thị thuật nhưng không thấy rõ, tán cây dày đặc phủ tuyết khiến hắn chẳng thấy gì. Lại ngó xuống cái bụng đang kêu lên ùng ục biểu tình, Minh Tiến liều mạng nhảy xuống, dùng chân lực lướt nhanh tới phía có khói bốc lên.
Tu tiên giả thường nhiều lúc bỏ qua ăn uống, hấp thụ linh khí trời đất mà sống. Nhưng hắn thì khác, thi thoảng hắn lại có cảm giác đói bụng kì lạ, thèm ăn cho thật no say. Vừa lao đi, Minh Tiến lại vừa tưởng tượng ra khung cảnh hồi nhỏ. Một đám nhóc nghịch ngợm của khu tập thể, mỗi chiều chiều lại rủ nhau tụ tập xuống bãi sông đào trộm khoai lang, sau đó hè nhau đi gom lá khô về nướng. Khoai nướng lúc ấy nửa sống nửa chết, toàn mùi oi khói, ấy vậy mà đám trẻ tranh nhau ăn… Hắn mỉm cười một mình, tăng tốc lao nhanh tới…
Dưới một tán cây lớn, tuyết dưới chân sớm đã được gạt đi sạch sẽ. Có một đống lửa nhỏ đang lách tách cháy, gần đó là một nữ bạch y đang tọa thiền trên một phiến đá, bên cạnh nàng để một thanh trường kiếm. Ánh mắt nữ bạch y chăm chú tới đống lửa, bàn tay thon khẽ bắt quyết. Một luồng chân lực màu trắng bạc lao tới đống lửa, đẩy một cục than đỏ hồng bay lên… Một cục, hai cục… rồi tất cả đống than ấy đều bay lên không. Nữ bạch y khẽ phẩy tay trái, thổi bay đám tàn bụi cùng những thanh củi đang cháy dở bay ra xa, lao vào đống tuyết trước mặt. Đám than hồng được xắp xếp lại cẩn thận, sau đó nữ nhân lấy từ túi trữ vật ra ba bốn bắp ngô cùng vài củ khoai lang lớn, phất tay cho chúng bay lên trên đống than hồng. Thanh âm xèo xèo cùng mùi thơm nhè nhẹ lan đi trong gió. Ánh mắt nữ bạch y hiện lên vẻ háo hức khó tả.
- Sư muội!
Từ sau lưng nàng, một thanh âm nữ nhân trong trẻo vang lên khiến nữ bạch y hơi giật mình, quay đầu nhìn về phía sau. Chỉ thấy từ xa, một nữ nhân vận hồng y đang lướt gió lao nhanh tới. Nữ nhân này khoảng chừng ba mươi, thân mặc một bộ hồng y đơn giản. Khuôn mặt trái xoan hiền lành, cặp lông mày dài hơi mảnh. Ánh mắt đầy ấm áp. Nữ bạch y thấy vậy thì mỉm cười, đáp.
- Sư tỷ!
Minh Tiến nhảy từ vách đá xuống, nhắm hướng có khói bốc lên mà chạy nhanh. Bất chợt nhìn thấy phía trước mình không xa có một nữ nhân áo đỏ cũng đang lao nhanh tới. Hắn nhất thời dừng lại, tự nhủ thầm. “ Nữ nhân này cũng vì đám khói kia mà tới sao...? Xem ra có chuyện kì quái!”. Nghĩ là làm, hắn cẩn trọng dùng Hư Khí Thuật tiêu tán hết tu vi, sau đó cẩn trọng tiến tới phía trước.
Minh Tiến vận dụng Khinh Thân Thuật, chậm rãi tới phía có khói. Khi chỉ cách khoảng vài mươi trượng thì dừng lại, hắn nhìn thấy phía trước chính là nữ nhân áo đỏ, cạnh nàng ta còn xuất hiện thêm một nữ bạch y. Minh Tiến nhất thời hiếu kì, lắng tai nghe.
- Sư tỷ, tỷ còn không về chuẩn bị cho hôn lễ của tỷ, lại tới tìm muội làm gì?
- Hừm, việc đó để cho Triển ca lo, sao tỷ phải lo lắng chứ...? Mà… không lẽ ta tìm muội muội của ta để đàm đạo lẽ nào cũng cần phải có lý do sao? Tuyết Liên?
Nữ tử áo đỏ véo má nữ tử áo trắng, giọng có chút hờn dỗi nói. Nữ bạch y khẽ cười, bàn tay vận chân lực, khẽ lật mặt đống ngô khoai đang nướng trên than hồng.
-Chà, hóa ra muội tới nơi này là để ăn vặt nha!
Nữ nhân áo đỏ cười nói, ánh mắt nhìn tới cánh tay đang chăm chú vận lực kia mà cười. Tuyết Liên khẽ lắc đầu, không nói gì. Nàng lật mặt hết một lượt, sau đó dừng tay. Nữ tử áo đỏ thoáng yên lặng, sau đó khẽ chắp hai tay lên má, nghiêng đầu hồi tưởng, ánh mắt trở nên mông lung.
- Ta còn nhớ, lúc ta với muội mới gia nhập cốc, ta và muội vẫn hay lén trốn sư phụ cùng sư huynh tới nơi này dạo chơi, cùng nướng khoai… A a a… Thời gian trôi nhanh thật a…!
Tuyết Liên khẽ gật nhẹ, trên mặt nàng mang theo một nụ cười ấm áp. Ánh mắt nàng cũng trở nên mông lung, hồi tưởng về quá khứ. Cả hai nữ nhân đều chìm vào suy tư riêng, nhất thời không gian im ắng, chỉ còn lại tiếng nổ lép bép của than củi kèm mùi thơm ngọt dịu của những củ khoai đang nướng trên đó nhè nhẹ lan tỏa.
Nghe thấy hai người nói chuyện, Minh Tiến quay người, tìm một gốc cây cách đó khá xa mà ngồi xuống. Hắn không có thói quen nghe trộm người khác, vì thế ngồi xếp bằng mà đả tọa. Phong bế thính giác mà tiến vào Linh Thành. Hắn bỏ mặc cái bụng đang sôi lên trước mùi thơm ngọt kia, nhắm mắt lại. Trong thoáng chốc ấy, hắn vô tình để lộ ra một tia chân lực. Hai nữ nhân đang mơ màng, dường như không chú tâm. Những Tuyết Liên lập tức mở mắt, thần sắc có chút căng thẳng. Nàng vừa vô tình cảm nhận được một luồng khí áp tu chân mạnh mẽ vừa xuất hiện, nhưng sau đó lại lập tức biến mất. Tuyết Liên khẽ cựa mình, đứng dậy, ánh mắt hướng về phía chân lực kia mà tìm kiếm.
Nữ nhân áo đỏ ngạc nhiên, vội đứng lên, gấp gáp hỏi.
- Sư muội, có gì đó khác lạ sao?
Tuyết Liên im lặng, hồi lâu mới khẽ lắc đầu nhè nhẹ.
- Không, có lẽ là do muội nhầm thôi!
- Muội thấy có ai đó tới đây à...? Hay là… Chậc chậc, Triển ca, là huynh lén đi theo muội sao…?

Nữ nhân áo đỏ nói lớn, thanh âm vừa hờn trách, vừa trêu chọc hướng theo ánh mắt Tuyết Liên. Một lần, rồi nàng ta lặp lại lần thứ hai. Không có ai đáp lời, nữ nhân áo đỏ có chút bực bội, từ túi trữ vật lôi ra một miếng nhỏ hình tam giác, bề mặt sần sùi mà nói.
- Triển ca, huynh dám theo dõi chúng ta, còn lẩn trốn. Ta tìm ra huynh rồi sẽ cho huynh một trận!
Miếng nhỏ dần dần phát ra ánh sáng nâu đục trên tay nữ nhân áo đỏ, nàng giơ qua,giơ lại một hồi đầy cẩn trọng. Tuyết Liên nhìn tới, lập tức minh bạch. “ Là Linh Tê”.
Linh Tê – Viễn cổ tiên thú, tương truyền sống trong rừng rậm, vô cùng hiếm gặp. Linh Tê vốn thân hình to lớn nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn, sống thành từng cặp. Mỗi ngày, chúng thường tách nhau ra để đi kiếm ăn, tới tận tối mịt mới quay về. Linh Tê vốn không có mắt, vì thế chúng không thể nhìn đường, nhưng bù lại thính giác cùng khướu giác cực kì linh mẫn, vì thế có thể truy tìm cỏ tiên ưa thích cách xa cả dặm. Có điều kì lạ là cho dù đi xa tới đâu, nhưng cứ như một quy luật, chúng sẽ luôn tìm về một chỗ với nhau. Nhưng tuyệt nhiên không phải là nơi cũ chúng đi, mà là một nơi mới hoàn toàn, thường là chặng giữa của quãng đường mà chúng tách khỏi nhau. Cổ thư tương truyền trên gáy chúng duy nhất có một nơi mọc lên vảy sừng, linh khí hội tụ. Chính nhờ những vảy sừng này nên dù không có mắt nhưng Linh Tê vẫn có năng lực tìm về cùng bạn đời.
Linh Tê thường được các tu sĩ ưa thích, vẫn là món quà đắt giá thường tặng cho các cặp tân lang tân nương, các cặp thần tiên quyến lữ. Ngụ ý cho cặp uyên ương dù xa cách mấy cũng có thể tìm về với nhau. Có thể nói, nó khá giống như định vị di động GPS ngày nay.
Giơ qua giơ lại một hồi, nữ nhân áo đỏ ánh mắt có chút thất vọng. Tuyết Liên khẽ cười, kéo ống tay áo nàng ta.
- Tỷ, là do muội nhầm a!
Nữ tử áo đỏ khẽ hừ nhẹ, trong lòng cảm thấy có chút bực bội. “ Triển ca mấy ngày nay cứ chạy tới chạy lui, lo lắng sắp đặt hôn lễ. Không phải sư tôn cùng đại sư huynh đều đã nói không cần y can thiệp sao? Thật mất hứng!”. Nguyên nữ nhân áo đỏ này trước lúc rời đi tìm Tuyết Liên đã sớm tìm cách rủ lang quân của mình đi cùng, nhưng chàng ta từ chối. Nàng vốn tưởng rằng mình vờ giận dữ bỏ đi sẽ khiến cho chàng ta vội vã xin lỗi mà đuổi theo. Không ngờ…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.