Mộng Tu Tiên

Chương 220: Cưỡng Ép






Ba người bay đến bên đài đá, người lửa hạ xuống đất, sau đó hướng tới sinh vật bị xích kia mà cười nói.
- Xem ta mang quà gì tới cho người này!
Minh Tiến mệt mỏi ngước lên, hắn run rẩy, hồi lâu mới thốt ra được thành lời.
- Hai người, tại sao... tại sao lại ngu ngốc tiến vào nơi này?!
- Kìa… Ngươi có phúc khí lớn như vậy, sao lại nỡ mắng hai nàng ta kia chứ? Người ta cất công tìm kiếm ngươi, tên ngu độn ngươi thật không biết hưởng phúc...! Hà…Thôi, dù sao sau này ta cũng hưởng chúng thay ngươi, hai vị nương tử nhỉ?
Người lửa nói, ánh mắt hừng hực bốc cháy ấy chiếu đến hai nữ nhân trong kết giới đầy ý dung tục. Mỹ Mỹ cùng Tử Hàm bị ánh mắt ấy chiếu tới, lập tức mặt đỏ bừng mà thoái lui. Mỹ Mỹ cắn răng.
- Vô sỉ!
-Ha ha ha…
- Ngươi đã quyết định chưa?
Để yên tĩnh một hồi lâu, lúc này người lửa mới lên tiếng. Y đã chăm chú quan sát ánh mắt của ba kẻ trước mặt, vì thế chỉ cười thầm. “ Vật đã nằm trong túi, lo gì mất?”. Y hướng tới Minh Tiến mà nói, trong giọng nói hòa hoãn hơn. Minh Tiến thở dài, lắc đầu không an phận, nhưng sau đó lại gật nhẹ mà nói.
- Cởi xích!
Người lửa phất tay, những sợi xích to lớn kia dường như biến thành vật thể sống, tự động rút đi. Minh Tiến chậm chạp bước tới phía khối hộp, hắn di chuyển đầy nặng nề. Thân thể hắn khắp nơi thụ thương, y phục chỉ còn là một mớ bùi nhùi rẻ rách. Hắn cố gắng tiến tới khối hộp, vươn tay chạm lên bề mặt nó. Hai nữ nhân bên trong nước mắt rơi lã chã, cũng vươn tay chạm tới hắn, nhưng cả hai bên đều là cách nhau một bức tường mỏng vô hình. Tưởng gần nhau gang tấc mà cách nhau như trời vực. Minh Tiến không nghe được hai nàng đang nói gì, hắn cũng không đọc được môi hai nàng. Vì thế im lặng, ánh mắt lo lắng cùng trách mắng chiếu tới. Người lửa kia quan sát, cuối cùng khẽ búng tay cho kết giới biến mất. Y làm việc này cũng chỉ vì muốn Minh Tiến không quá oán hận hắn, có một chút nào đó hảo cảm. Nhờ vậy cưỡng bức chiếm thân xác hắn dễ dàng hơn. Mặc dù, với sức lực của hắn, việc chiếm thân xác nam nhân này bằng cách cường bạo chẳng hề khó khăn. Nhưng y chỉ sợ, tới một lúc nào đó, oán khí tích tụ trong thân xác này quá nhiều. Cơ thể hành động không tuân theo ý thức, lúc ấy y chẳng thể nào dùng chân lực được cả.
-Tướng công…!
Hai nữ nhân nức nở, lao vào lòng hắn mà khóc lớn, hắn u ám lắc đầu.
- Tại sao hai nàng lại ngốc như vậy, tiến vào nơi này làm gì?
- Chúng ta… chúng ta lo cho chàng…!
Mỹ Mỹ run run nói, sau đó òa khóc lớn hơn, Tử Hàm nước mắt như mưa, run run ôm chặt lấy tay hắn. Nàng và hắn tâm ý tương thông, nên lập tức hiểu ra mọi thứ đã diễn da trong nơi này. Minh Tiến khẽ thở dài, sau đó nói.
- Để hai nàng đi, thân xác ta giao lại cho ngươi!
- Được!
Người lửa cười nói, giơ ngón cái ra tỏ ý tán thưởng. Minh Tiến không hề nhìn hắn, thúc dục hai nàng.
- Mau đi đi, về lại nguyên thân của hai nàng rồi lập tức rời xa ta ra. Thân xác này sau này sẽ không còn là ta nữa, Minh Tiến ta chưa từng tồn tại! Hai nàng mau đi đi!
Câu cuối cùng, hắn dùng sức quát lớn. Hai nữ nhân vẫn bám chặt lấy hắn, nhất quyết không chịu rời đi.
- Không… ta không đi!
- Tướng công… ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng!
Tử Hàm cùng Mỹ Mỹ run run mà nói, ánh mắt đầy những tia kiên định. Minh Tiến cắn môi tới chảy máu, trong đầu lúc này rối bời. Hắn run run mà nói khẽ.
- Hai nàng rời đi, ta sẽ cố bảo vệ nguyên thần. Một lúc nào đó thuận lợi, hai nàng hãy giúp ta khống chế hắn, để ta đòi lại thân xác mình!
- Làm vậy… nhưng bao giờ đây?
Tử Hàm run run nói, hắn khẽ nhìn xa xăm, sau đó nói.
- Sau này hãy tính, giờ hai nàng mau rời đi đi!
Tử Hàm cũng Mỹ Mỹ run rẩy, hai nữ nhân nhìn nhau im lặng không biết nên nói câu nào. Mặc dù hắn nói cố gắng bảo vệ nguyên thần, xong đến lúc nào hai nàng mới có thể giúp hắn đòi lại thân thể. Huống hồ, thứ kia lại là một trong ngũ đại bảo linh. Đến bao giờ hai nàng mới tu tập được,hay tìm kiếm được một trợ thủ có tu vi cao ngang được với y? Thêm nữa, nếu thời gian quá lâu, chỉ e nguyên thần của hắn sớm bị ý thức của người kia tiêu hóa mất rồi...
- Ngươi tự ma hóa mình đi!
Người lửa nói, ánh mắt có chút thờ ơ hướng tới hai nữ nhân ảnh đang từ từ bay lên tinh không. Vào thì dễ, nhưng ra thì lại chậm chạp dị thường. Đây là đặc tính của nội thể, ngoài chính chủ thể ra, chẳng có ai có thể trong giây lát rời khỏi đây cả.
Minh Tiến đang cam tâm bó tay, nghe tới kẻ kia yêu cầu mình ma hóa thì bất ngờ như kẻ chết đuối gặp cây chuối trôi sông. Trong lòng hắn có chút mừng thầm, nhưng ngoài mặt vẫn không hề biến đổi.
Ma hóa – cách thức tự bản thân dùng tâm ma chính mình chiếm lĩnh lấy ý thức của bản thân mình. Ma hóa thường là cách thức tuyệt vọng nhất, tương tự như tự bạo. Trong lúc cuối cùng, dồn chút ý thức để tự mình cuồng hóa mà tiêu diệt kẻ địch hay đào tẩu. Ma Hóa không khó, chỉ có điều làm xong tới chín thành là tử vong. Ma hóa thường chỉ dùng những khi sinh tử cận kề hoặc cho những kẻ tu luyện đột phá giai tầng liên tiếp thất bại. Dùng nó khiến thân thể thoáng chốc cường hãn gấp bội, nhưng sau đó suy tàn nhanh cũng gấp bội. Cũng có thể coi nó như Hồi quang phản chiếu vậy.
Minh Tiến nhắm mắt, khẽ hít vào một hơi. Không gian rộng lớn lập tức tan biến thành hàng ngàn mảnh vụn, xung quanh chỉ còn là những tầng không gian tinh vân lơ lửng. Hắn lúc này đứng trên đài sen kia, cùng con rồng nhỏ mặt đổi mặt. Con rồng gầm lên đầy phẫn nộ, sau đó tan ra thành nhiều mảnh mà bám chặt lên cơ thể hắn. Những mảnh ấy từ màu hoàng kim biến thành một màu đen bóng, sát khí lan đi…
Mỹ Mỹ cùng Tử Hàm rời đi, trên mặt hai nàng lúc này trở nên bình tĩnh lạ thường. Tử Hàm ngầm nói chuyện với Mỹ Mỹ, cả hai nàng muốn lợi dụng thân thể đặc thù của hắn để loại trừ thứ bảo linh kia. Hai nàng đã nhận biết, trong huyết mạch hắn có chứa Phụng Hoàng Lệ. Vì thế muốn trở về bên ngoài trước khi kẻ kia chiếm được thân xác hắn. Các nàng sẽ dùng thủ pháp thiêu hủy thân thể này, trong khoảnh khắc ấy, hai nàng sẽ lợi dung ác linh kia không có chỗ ẩn nấp, đẩy bật nó đi trước khi hắn trùng sinh. Kế hoạch hoàn hảo, chỉ có điều, hai nàng rời khỏi đây quá chậm, chỉ sợ kẻ kia biết được.
Tử Hàm lo lắng không thừa, ngay khi cả hai nàng sắp tiến tới lỗ hổng thoát ly. Kẻ kia đột ngột nhìn lên, cười gian ác. Lập tức điều nàng lo lắng trở thành sự thật, y nuốt lời. Người lửa cười nhạt, sau đó kéo kết giới hộp dần dần hạ xuống. Cười tà.
- Mỹ nhân tới tận cửa, há lại bỏ phí?!
Tử Hàm cắn môi đầy tức giận, nhìn sang phía đài sen, chỉ thấy một con rồng màu đen với đôi mắt đỏ rực lửa đang chậm rãi bay tới phía người lửa.
- Ngoan lắm, sủng vật!
Người lửa thích thú vỗ đầu con vật như nựng thú cưng, y há miệng, nhả ra liên tiếp năm sáu khối cầu lửa đủ màu, hướng tới hai nữ nhân mà nói.
- Các người chưa thể đi, kí huyết khế với ta rồi hãy đi...! Mà thôi, để sau. Ta sẽ cho hai người chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng này, khoảnh khắc Hỏa Bảo vĩ đại tái sinh. Ha ha ha…!
Hai nữ nhân rùng mình run lên như bị lạnh, còn y thì cười đầy thoải mái, có chút gì đó phẫn nộ lẫn điên cuồng, quay lại phía con rồng đen, cười mà nói.
- Tới đây, hãy để ta nuốt lấy ngươi, chúng ta hòa làm một! Ha ha ha…!
- Không…!!!
…Hậu sơn Lam Nguyệt Cốc, trên một vách đá lớn, nơi thạch động mà cốc chủ hạ nghiêm lệnh cấm kẻ nào quấy rầy. Một màn dị biến kinh thế hãi tục phát sinh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.