Mộng Tu Tiên

Chương 211: Mỹ Mỹ






Đám người mặt đầy ngạc nhiên nhìn nhau, sau đó lại quay sang nhìn hai người, vẻ mặt bán tín bán nghi. Nữ nhân mặc áo gấm khẽ cười nhẹ, thản nhiên tháo bỏ mạng che mặt, quay lại nhìn tới mọi người mà cười, cung kính bái lễ.
- Tử Hàm cảm tạ sự quan tâm của các vị tới tướng công của ta!
Ngay khi nàng bỏ mạng che, không ít người tròn mắt nhìn tới. Trong thoáng chốc, đám người trở nên u u mê mê. Trước mặt họ lúc này không phải vị Long nữ của Thanh Long Tự hay sao...?
Tử Hàm cười nhẹ, xoay người đẩy cửa bước vào trong nhà. Chợt nàng đứng sững lại, hai mắt mở to đây kinh ngạc. Thân hình nàng run lên, lông mày nhướn lên cao hết cỡ, nàng vội vươn tay che miệng không cho bản thân cất lên tiếng kêu kinh ngạc. Trước mắt nàng lúc này là cảnh Túy Y đang ôm chặt lấy nữ nhân kia trên chiếc chõng; nữ nhân cùng đang ôm lấy hắn, thân hình cả hai dưới tấm chăn thoáng cử động, nàng ta thi thoảng lại rên rỉ khe khẽ. Tử Hàm cau mày, kéo tấm chăn che phủ thân thể hai người ra. Nữ nhân kia thấy nàng, lập tức hướng ánh mắt đầy ủy khuất, cầu cứu sắp phát khóc hướng tới nàng. Tử Hàm nhẹ nhàng điểm tới gáy hắn, khiến hắn mê man đi, nàng nhân lúc đó đỡ thiếu nữ kia dậy, sau đó mau mắn cuộn tấm chăn kia lại, cuốn cả hắn vào bên trong. Nữ nhân trên giường mặt càng lúc càng đỏ ửng, ủy khuất rơi lệ. Run giọng mà nói.
- Tử Hàm… ta… ta…
Tử Hàm nhìn tới ánh mắt ấy, nàng khẽ thở phào trong lòng. Nàng đã nhìn ra có chuyện gì, vì vậy chỉ mỉm cười mà nói.
- Tỷ đừng quá quan tâm chuyện này, là chàng ấy ngủ mê mà thôi. Ta không trách cứ gì tỷ đâu!
Nữ nhân khẽ gật nhẹ, chỉnh trang lại y phục đã xộc xệch của mình. Thấy nàng ta vẫn mặc bộ y phục của hắn, Tử Hàm quay ngược ra xe, mang vào một tay nải nhỏ đưa tới.

- Tỷ thay bộ y phục này vào cho thoải mái… Thanh Nhi, Bạch Nhi,hai em vào đây phụ ta một tay nào!
Nữ nhân cầm lấy tay nải, trên mặt lập tức mỉm cười cảm tạ rồi rời tới nhà tắm thay đồ. Tử Hàm cùng Thanh Nhi, Bạch Nhi - ba người khênh cái chăn cuộn trong lấy thân thể hắn như một cái nem cuốn mà chuyển tới trên giường. Nhìn tới hắn đang nằm ngủ ngon lành, nàng khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy ấm áp chiếu tới khuôn mặt đang say sưa ngủ tới mức nước miếng trào ra cả mép. Thanh Nhi và Bạch Nhi thấy vậy thì bấm bụng cười thầm, sau đó cả hai ra xe, mang vào hai chiếc rương chứa đổ đạc của Tử Hàm…
- Làm phiền hai em rồi. Mọi việc sau này ở Thanh Long tự đều nhờ cậy vào hai em cả!
- Tiểu thư đừng như vậy, ơn đức của tiểu thư chúng em còn chưa thể báo đáp hết, chút chuyện này có là gì đâu chứ?
- Phải đó tiểu thư, người cứ yên tâm đi!
Tử Hàm nhìn tới hai người mỉm cười gật nhẹ, nàng vươn tay ôm lấy cả hai, vỗ nhẹ lên lưng Thanh Nhi và Bạch Nhi rồi ôn tồn thủ thỉ.
- Ta đi rồi, những việc trong tự hai em cứ y theo những gì thường ngày mà làm. Thời gian rảnh thì cố gắng tu luyện thêm, đừng trễ nải. Hiện tại hai em đều đã đạt cửu giai tu tiên rồi, cố gắng lên tới địa thú thì có thể tự do rời đi. Lúc ấy các em chẳng cần lo sợ điều gì nữa rồi!
Hai thiếu nữ cũng ôm lấy nàng, Thanh Nhi thủ thỉ.
- Chúng em biết, tiểu thư. Chúng em sẽ cố gắng, cũng sẽ thường xuyên tới đây thăm người.
Tử Hàm khẽ lắc đầu, nàng cười buồn mà nói.
- Ta chỉ e, ta cũng không ở lại nơi này thêm bao lâu nữa. Ta có những chuyện cần giúp chàng ấy giải quyết bên ngoài U Châu, chỉ sợ hiếm có cơ hội gặp lại hai em…
Tử Hàm càng lúc càng thấp giọng, ánh mắt nhìn ra phía cửa. Trong mắt nàng hiện lên những tia xa xăm, mông lung khó tả. Trong lòng nàng lúc này là hai lưỡng cực đối lập. Đi khỏi nơi này, tiến nhập lại U Châu cùng hắn đi tìm mấy vị tỷ muội ở Hiểu Vân; giúp hắn giải quyết những hiểu nhầm. Một mặt nàng lại muốn ở lại đây, cùng hắn sống một cuộc sống thanh tịnh nơi này; mặt khác nàng cũng có thể chỉ điểm cho Thanh Nhi và Bạch Nhi thêm. Cả hai bên đều là người thân của nàng, vì thế nàng không biết làm sao cho phải. Một bên là những vị tỷ muội thân thiết từ nhỏ, một bên là hai vị tiểu cô nương chính tay nàng dẫn dắt cho họ tu luyện. Bạch Nhi dường như nhận ra sự đắn đo trong ánh mắt nàng, thiếu nữ khẽ huých nhẹ vào tay tỷ tỷ mình, sau đó cười tươi mà nói.
- Tiểu thư đừng lo lắng, sau này bọn em tu luyện đại thành rồi sẽ tới tận nơi tìm nhà của tiểu thư và cô gia xin cơm. Chỉ sợ lúc ấy tiểu thư lại đuổi bọn em ra thôi, hi hi hi…
- Đúng á tiểu thư, chỉ sợ người quên mất chúng em mà thôi!
Tử Hàm bật cười khúc khích, véo má hai nàng mà nói.
- Được, ta không quên đâu!
Ba người sắp xếp một hồi, cuối cùng Thanh Nhi và Bạch Nhi xin phép rời đi. Công việc ở Thanh Long Tự từ lúc này đặt hết lên vai hai thiếu nữ khiến cả hai có chút hơi bồn chồn. Tử Hàm tiễn hai người ra tận xe, vẫy tay cho tới khi chiếc xe khuất bóng sau những rặng cây xa mới quay đầu định bước vào trong nhà. Nàng chợt giật nảy người, nữ nhân kia đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào, trên mặt lộ ra sự quan tâm vô cùng. Nàng ta khẽ lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, mỉm cười mà nói.
- Hai vị xà nữ ấy sau này chắc chắn có thể tu luyện tới tiên thú, ta dám chắc với muội đấy!
- Ưm!
Tử Hàm khẽ gật đầu, mặc cho nữ nhân lau nước mắt ình. Nàng thấy nữ nhân trước mặt đã thay vào bộ y phục trắng của nàng, nhờ vậy mà những đường nét kiều mị của nàng ta lại càng trở nên thần bí, thu hút ánh mắt nam nhân. Tử Hàm trong thoáng chốc ngây người, sững sờ nhìn tới nữ nhân trước mặt mà không hề chớp mắt. Bị nàng nhìn như vậy, nữ nhân kia hai má càng thêm ửng hồng, nàng ta khẽ hỏi lại.
- Mặt ta có gì sao muội muội?
- Mỹ Mỹ, tỷ thật sự đẹp quá. Muội chỉ sợ một ngày nào đó chàng ấy sẽ chẳng còn chú ý tới muội nữa thôi!
Tử Hàm cười buồn, sau đó cúi đầu im lặng. Mỹ Mỹ ngạc nhiên, nhưng sau đó kéo tay nàng ta theo mình mà nói.
- Muội muội à, ta cũng chỉ là một miêu nữ bình thường mà thôi. Nếu như muội nhìn thấy hai vị nữ nhân tên Kim Minh và Lưu Sương kia, có lẽ muội sẽ nói khác. Nhất là vị tên Lưu Sương, cô ta là nữ nhân Thiên Sinh Mị Cốt...!
Túy Y say xưa ngủ quên thời gian, cái cảm giác bị cuốn chặt trong chắn khiến hắn thích thú mà cứ thế nhắm mắt gắng ngủ. Không biết qua bao lâu, hắn mới khẽ cựa mình mở mắt, khua tay múa chân một hồi thật khoan khoái, hắn mới ngồi dậy, lấy tay chùi miệng đầy nước miếng. Túy Y khẽ vặn vẹo cái cổ, phát ra những tiếng rắc rắc rồi đứng đậy gập chăn cẩn thận. Hắn xỏ giày, đẩy cửa bước ra phía ngoài.

Trời bây giờ là giữa trưa, ánh nắng vàng rực rỡ tỏa xuống, len lỏi qua những kẽ lá chiếu tới khiến hắn có chút hoa mắt. Túy Y che mắt, chậm chạp ra giếng nước làm vệ sinh cá nhân. Làn nước mát khiến hắn tỉnh hẳn, Túy Y thích thú ấp khăn ướt lau mặt, sau đó cẩn thận vắt khô khăn mà phơi lên sào tre, hắn thận trọng đeo lại kính. Chợt phía sau vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc khiến hắn giật mình, vội quay người lại.
- Chàng đã dậy rồi!
Túy Y giật mình, quay người lại. Thanh âm ấy quen thuộc như mới ngày hôm qua, thanh âm ấy là của nữ bạch y trong giấc xuân mộng của hắn, Túy Y há hốc miệng, hồi lâu mới lắp bắp được vài từ.
- A… Đây… Là thật… ta… ta không mơ…
Tử Hàm nghe hắn nói, lập tức minh bạch hắn ám chỉ gì. Hai má nàng đỏ lên, bẽn lẽn tới gần hắn. Nàng huých nhẹ vào người hắn, cúi đầu che đi khuôn mặt đỏ ửng mà nói.
- Tướng công, Tử Hàm có thật. Nhưng chuyện dạo trước thì không có thật, người… người cùng chàng đêm đó… đêm đó… chỉ là phân thần của ta. Thực sự hai chúng ta chưa…
Túy Y ngây người, nhưng sau đó hắn lại thầm thở phào. Hắn nhớ tới lời dặn dò của một lão nhà sư nào đó, ngăn hắn không được làm chuyện nam nữ khi chưa đạt Nguyên Anh Kỳ, nếu không có hậu họa không lường. Hắn cảm thấy có chút bối rối, không biết nói sao. Thấy hắn im lặng, nàng cũng không biết nên mở miệng trước thế nào. Hai người cứ đứng đó hồi lâu, im lặng không ai nói nửa lời. Mỹ Mỹ từ trong bếp đi ra thấy vậy thì ngạc nhiên vô cùng, nàng quan sát khuôn mặt của cả hai, cuối cùng tự nhủ thầm. “Hai người này rốt cuộc có chuyện gì nhỉ? Tại sao lại cứ đứng im lặng nhìn nhau thế kia?”…
Trong bữa cơm trưa, hắn cuối cùng cũng minh bạch thân thế của hai nữ nhân. Riêng về Tử Hàm, nàng là Thanh Long vệ nữ có hôn ước với hắn thì hắn chỉ mang máng nhớ rằng hắn từng có hôn ước với năm nữ nhân, gọi là tứ phương vệ nữ gì gì đó. Còn những người còn lại là ai thì hắn mù mờ chẳng thể nhớ rõ nổi. Thấy hắn cau có như vậy, Tử Hàm cũng không nói tới nhiều, chỉ nhắc thoáng qua rồi thôi. Riêng phần Mỹ Mỹ, hắn giật mình khi nàng ta chính là Cửu Vỹ Bạch Miêu mà hắn thả đi tại Tứ Tiên Sơn dạo nọ. Hắn cũng ngớ người khi biết nàng ấy dám liều mạng tiến vào khe hở không gian theo ba người tiến về Linh Sơn; rồi lại từ đó theo sát hắn không rời tới Hiểu Vân… cuối cùng là tới tận Phàm Thành này. Mỹ Mỹ chỉ cười, nàng kể rõ lại việc sau khi được hắn giải cứu, nàng trở về nơi nàng sống cùng mẫu thân trước đó thu dọn đồ đạc rồi lập tức theo chân hắn. Nơi mà trước đó, nàng bị bốn tên đạo sĩ kia vây bắt…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.