Mộng Tu Tiên

Chương 207: Hoài Niệm






Túy Y vẫn đang suy tư, không hề nhìn ra sự lạ phía sau lưng mình. Toàn bộ người đương trường đều đã phủ phục dưới đất, không một ai ngẩng lên; Bên cạnh bức tượng đã xuất hiện một nhân ảnh giấu mặt với chiếc ô gắn mạng đen dài tới sát đất… Hắn khẽ mỉm cười, trên mặt mang theo chút buồn rầu. Túy Y không biết tại sao mình có cảm giác ấy, chỉ cảm thấy thứ này rất quen thuộc, cũng đã từng làm hắn vui sướng rồi đau khổ… Nhìn lên bức tượng đen, bức tượng tạc một nam nhân trẻ, mặc một bộ quần áo giản dị. Bên tay trái cầm một thanh kiếm sứt mẻ, bên tay phải cầm một cây gậy màu đen thui, đầu gậy dường như gắn một trái cầu tròn. Trên vai bức tượng là một con khỉ có ba mắt, một con mắt mở ngay giữa trán… Hắn run run mà nói.
- Thanh Vân Sơn… Thảo Miếu Thôn… Trương Tiểu Phàm…!
Câu nói này khiến nam nhân mới tới rùng mình, cẩn thận nhìn ngắm hắn. Hắn khẽ lắc đầu, sau đó thở dài nói tiếp.
- Hay có thể gọi hắn là Quỷ Lệ, trong Quỷ Vương Tông danh xưng Huyết công tử!
- Vậy các hạ là ai? Tại sao lại có thể…?
Nam nhân mới tới mù mờ hỏi, Túy Y chỉ lắc đầu, nói thêm một câu.
- Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu!

Hai người nói chuyện, đương trường ai ai cũng nghe rõ nhưng chẳng có ai hiểu được hai người đang nói chuyện gì. Lại là im lặng nối tiếp im lặng, trầm tư nối tiếp trầm tư. Túy Y thì trong lòng mơ hồ cảm nhận có cảm giác quen thuộc với bức tượng này, cố gắng lục tìm nó trong trí nhớ có phần mơ hồ ấy. Miệng lẩm bẩm những thanh âm gì đó không rõ. Nam nhân ẩn mình dưới chiếc ô cũng đồng dạng trầm ngâm, nhưng nét mặt không hề suy tư mà ánh lên những tia sợ hãi, xen lẫn lo lắng. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Y chợt giật mình khi nghe thấy Túy Y lẩm bẩm khe khẽ.
- Tiểu Phàm, Lâm Kinh Vũ, Điền Bất Dịch, Tô Thuyên… Lục Tuyết Kỳ… Bích Dao…!
Nam nhân kia thân hình thoáng chút run rẩy, những cái tên khác trong đầu y mơ hồ không rõ ràng, nhưng Lục Tuyết Kỳ và Bích Dao là hắn không thể không biết. Trong tấm mạng đen, y vươn tay ấn mạnh tới hai huyệt thái dương của mình mà xoa bóp. Những luồng kí ức từ một vùng mờ ảo nào đó tràn về, những kí ức đấy không hoàn chỉnh mà đứt đoạn, ngắt quãng. Chiếc hộp gỗ sau lưng y chợt run rẩy, sau đó rung lắc dữ dội như đang đòi bay ra khỏi đó. Nam nhân thận trọng mở cái hộp, từ trong lớp mạng đen lập lòe những luồng ánh sáng màu đỏ tươi như máu. Nam nhân che ô giơ tay ra bên ngoài, thả ra một thanh đen thui, nơi đầu có gắn một viên châu đang không ngừng lập lòe ánh quang mang màu đỏ. Vật nọ bay lơ lửng tới trước mặt Túy Y, hắn thấy vậy thì mỉm cười.
- Phệ Hồn!
Phệ Hồn trong khoảnh khắc bị hắn gọi tên thoáng run lên, nhưng sau đó lại thận trọng tò mò bay lượn quanh hắn như xem xét. Việc này khiến cho nam nhân che ô sững người, không biết phải nói hay hành động gì. Với nam nhân che ô này mà nói, ngoại trừ nhận trách nhiệm bảo vệ cũng như ngầm tu chỉnh kiếm trận, y cũng là một tu chân giả. Y cũng được truyền thừa lại một phần kí ức từ vị tổ sư mang tên Trương Tiểu Phàm nọ, cũng có một chút hiểu biết về Phệ Hồn nhưng không tài nào sử dụng được chúng. “Người này… rốt cuộc y là ai...?”.
Đang trong lúc mông lung ấy, chợt cảm nhận được hai luồng chân lực quen thuộc đang tới đây rất nhanh. Ngẩn đầu lên đã thấy hai chiếc ô mạng đen lớn cùng bóng người quen thuộc bên trong đang lao nhanh tới đây. Y khẽ mỉm cười, thu gọn đống mạng đen, để lộ ra mục diện thật. Nhân dạng y lúc này nếu so với bức tượng đá thì giống y đúc, không sai dù chỉ là sợi lông mày, nước da y có phần hơi nhợt nhạt. Hai người mới tới thấy hành động của hắn thì sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn tới Túy Y đang đứng đó. Hắn quay sang, nhìn thấy có thêm hai người nữa mới tới, chính là hai luồng thần thức bí mật giám sát hắn lúc mới nhập thành. Hắn hơi cau mày, sau đó đột nhiên hướng tới người bên trái, nói.
- Thanh Vân Môn, Lục Tuyết Kỳ?
Nữ nhân thoáng ngẩn người, không kiềm chế nổi.
- A… tại sao… tại sao…
Túy Y nhắm mắt, chậm rãi đọc.
- Cửu thiên huyền sát. Hóa Vi thần Lôi. Hoàng hoàng thiên uy. Dĩ kiếm dẫn chi!
- Thần kiếm Ngự Lôi quyết, sao ngươi lại biết được khẩu quyết?
Nữ nhân kinh nghi bất định nói, nàng cũng thu gọn mạng đen để lộ ra mục diện thật. Chỉ thấy là một cô nương khoảng chừng hai ba hai tư tuổi. Khuôn mặt vô cùng thu hút ánh nhìn, nhưng trên khuôn mặt ấy lại ẩn tàng khí tức băng lãnh khó gần. Túy Y mỉm cười, quay sang người thứ ba. Nữ nhân thứ ba đã tự động thu lại mạng che, nhìn hắn với chút tò mò mà nói.
- Ngươi đã nhận ra hai người bọn họ, lẽ nào lại không nhận ra ta?
Nữ nhân mặc một bộ y phục xanh ngọc, khuôn mặt ấy tinh mỹ, mang theo chút nét nghịch ngợm cùng yêu mị. Túy Y khẽ cười, nhìn cả hai nữ nhân rồi quay lưng đi, chậm rãi nói tiếp.
- Cửu u âm linh. Chư thiên thần ma. Ỷ ngã huyết khu. Dĩ tử vi tình. Dẫu vong bất hối!
- Ta là Bích Dao, đó là khẩu quyết của Si Tình chú!
Nữ nhân áo xanh đón lời hắn mà nói. Túy Y khẽ gật đầu, trên mặt có chút thê lương. Hắn trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới nói.
- Ba người các ngươi chỉ là kẻ có cơ duyên truyền thừa lại pháp bảo cùng một chút ý niệm của họ mà thôi. Ngoài ngoại hình cùng các thứ pháp bảo kia, còn lại đều khẳng định ba ngươi đều không phải là họ. Ba người đó thực sự đã đi đâu rồi?
Trong trí nhớ hỗn độn của mình, Túy Y nhớ tới việc Bích Dao đã chết, đúng hơn là đã mất tích sau đại nạn thú yêu năm đó. Sau đó, Tiểu Phàm về lại Thanh Vân, lấy Tuyết Kỳ mà sinh ra Tiếu Đỉnh… Sau đó thì sao hắn không rõ ràng. Hắn nhớ mang máng đây là một câu chuyện trong sách, nhưng phần kí ức nào đó cũng cho hắn thấy hắn đã từng được xem Tuyết Kỳ múa kiếm; được xem Bích Dao múa… Những mảng kí ức hỗn độn, không đầu đuôi khiến đầu hắn như sôi lên sùng sục.
Ba người bên ngoài nghe hắn nói thoáng gật đầu, nam nhân hắc y kia nhìn xa xăm, sau đó mới nói.
- Đúng như vậy, ba chúng ta chỉ là những kẻ truyền thừa một phần ý niệm mà thôi. Còn ba tổ sư sớm đã phi thiên từ lâu, rất lâu rồi. Tên thật của ta là Nam Cung Gia Cát; hai vị muội muội đây là Tiêu Viễn Hồng và Công Tôn Chi Khanh.
Túy Y gật đầu, thân hình thoáng có chút loạng choạng, dựa vào bức tượng mà ngồi bệt xuống. Hắn lấy hai bàn tay ôm đầu, cố gắng xoa bóp để giảm đi cảm giác đau đớn đang hoành hành bên trong đầu mình. Việc gắng gượng truy tìm kì ức khiến hắn có cảm giác như hơi thở đang bị ai đó bóp nghẹt lại. Nếu hắn có thể vận chân lực, đủ sức tiến vào Nội Hải thì chắc chắn còn ngạc nhiên hơn nữa trước cảnh tượng bên trong lúc này. Con rồng nhỏ trên đài sen đang vùng vẫy muốn thoát ra khỏi sợi xích hoàng kim bé xíu như sợi chỉ.

Ba người ái ngại nhìn tới dị trạng của Túy Y, xong không ai động thân, chỉ im lặng đứng nhìn. Đám đông tất cả đều phủ phục, chỉ có thể nghe mà không thể quan sát. Nhưng bằng vào cuộc đối thoại ấy, họ nhận ra dường như vị Túy Y này thân phận bất phàm, có thể khiến cả ba vị hộ tộc ẩn tàng phải hiện thân. Phải mất một lúc lâu, lúc này Túy Y mới phần nào cảm thấy đỡ đau đớn, hắn gượng đứng dậy nhưng lảo đảo suýt ngã. Ngay lập tức, ba người động thân, đỡ lấy thân hình hắn. Gia Cát đỡ sau lưng, còn Tiêu Viễn Hồng và Chi Khanh đỡ hai bên tay hắn. Túy Y được họ đỡ thì thở phào, sau đó lại lẩm bẩm.
- Ta từng được xem ba người họ ca vũ. Quỷ Lệ với Lệ Thiên Chiến Vũ khúc… Tuyết Kỳ với Nhất Phiến Băng Tâm khúc, Bích Dao là Bích Hải Si Tình khúc… Cố nhân…!
Hắn nói, giọng điệu về sau càng lúc càng lí nhí. Cuối cùng hắn gục ngã, bất tỉnh…
Hắn đứng trong một vùng tối, xung quanh là chi chít những đốm sáng lập lòe tựa như những ánh sao xa. Túy Y lúc này đứng yên lặng như một bức tượng đá, hướng ánh mắt mù mờ nhìn tới những điểm sáng kia. Trong ánh mắt hiện lên những tia mù mờ… Vùng đen đầy ánh sao ấy cứ yên lặng bao quanh hắn,như thể một bức tường, một khối cầu giam giữ hắn bên trong. Túy Y lắc đầu, im lặng ngồi đả tọa, ý thức hắn thả lỏng dần, không còn truy cầu về trí nhớ trước đây của mình nữa…
Soái Sơn, căn nhà gỗ của Túy Y đã đóng cửa hơn một tuần nay. Bao nhiêu người tới cầu hắn chữa bệnh đều chỉ buồn bã mà trở về. Nhiều người trong số họ ăn ngủ ngay tại gần đó, mắc lều tạm để chờ được hắn trị bệnh… Nhưng đã một tuần, căn nhà gỗ vẫn không hề mở cửa, bên trong cũng không hề có bóng người. Nhiều người lo lắng vị y sư này đã đi đâu, hoặc giả đã có việc nào đó mà lại đột ngột bỏ đi như vậy? Thậm trí, nhiều người còn đặt ra giả thiết Túy Y đi hái thuốc gặp nạn hay bị cừu nhân hoặc kẻ quyền thế nào đó bức bách phải rời đi. Giả thiết này có lẽ được nhiều người tin tưởng nhất bởi bằng chứng ngay trước mắt: Trong khoảng sân lớn, những nia thuốc vẫn đặt ngay ngắn tại đó, phơi sương phơi nắng liên tục mấy ngày đã mốc meo…
Trong căn nhà nhỏ, trên chiếc giường lớn được đặt nơi phòng vách, một nam nhân thân mặc bạch y vẫn nằm đó mê man. Hơi thở bạch y đều đặn vang lên, thư thái, tĩnh lặng nhưng bên ngoài thì không như vậy. Phía phòng khách, Nam Cung Gia Cát, Tiêu Viễn Hồng và Công Tôn Chi Khanh sắc mặt trầm xuống. Lúc này cả ba đều đã rời bỏ chiếc ô có mạng đen, Nam Cung Gia Cát ngồi trên ghế mà cau mày, chốc chốc lại lắc đầu mà thở dài. Tiêu Viễn Hồng trên mặt vẫn mang theo nét lạnh lẽo băng sương, điều duy nhất khiến người ta có thể nhìn ra tâm trạng của nàng ta là cặp lông mày thanh tú ấy có chút nheo lại. Công Tôn Chi Khanh thì không được như Viễn Hồng, nàng ta đi đi lại lại bên ngoài cửa phòng vách, thi thoảng lại nhìn vào trong giường với ánh mắt đầy lo lắng. Cứ như vậy, cuối cùng, dường như không nhịn được mà cất tiếng.
- Gia Cát huynh, vị tiên sư này đã bất tỉnh hơn bốn ngày rồi. Cho dù vị này có là tu chân giả, nhưng một khi tiến nhập nơi này thì tu vi sớm đã bị phong ấn hết, cũng chỉ như kẻ bình thường. Thời gian dài như vậy…
- Chi Khanh,ta hiểu ý muội. Nhưng người này bản thân có thể nắm rõ lai lịch ba vị thái sư tổ của ba gia tộc… Những câu cuối cùng vị tiên sư này nói, tuy ta không hiểu lắm nhưng dường như họ có quen biết nhau khá thân thiết…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.