Từ từ rẽ làn sương khói, đoàn người cuối cùng cũng tiến tới trước mặt bốn người. Đám người che mặt thấy vậy thì cung tay bái lễ, sau đó dọn dẹp dắt xe ngựa rời đi. Ba người phía sau hắn cũng cung kính, khom lưng hướng tới những người mới tới mà cúi đầu. Chỉ duy nhất Túy Y vẫn thản nhiên đứng đó, trên mặt vẫn tỏ ra thần sắc thản nhiên, nhìn thẳng tới những người mới đến. Hắn thấy dẫn đầu đoàn người nổi bật lên ba người đi đầu, hay nói đúng hơn là khí chất của ba kẻ bọn họ. Một nam nhân trung niên mập mạp đi giữa, hai bên là hai vị mỹ phụ. Nam nhân thân mặc một bộ lụa xám, lưng thắt đai ngọc. Khuôn mặt y mập mạp, hai mắt ti hí khép hờ như ẩn giấu bản thân. Hai mỹ phụ hai bên chừng ngoài ba mươi, một người mặc y phục màu vàng, một người mặc y phục màu xanh lục. Nữ nhân áo vàng thân hình cao gầy, khuôn mặt chỉ trang điểm qua loa mà vẫn toát ra một thứ mị lực vô hình. Điều khiến hắn ngây người chính là bộ ngực lớn bất đồng với dáng dấp của nữ nhân này. Nữ nhân lam y dáng người thấp hơn một chút, nhưng nét mặt cùng thân hình chín phần tương đồng với nữ nhân áo vàng, dường như là tỷ muội một nhà. Ba người tới trước mặt hắn, khi còn cách khoảng mười bước thì dừng lại, cung kính bái lễ.
- Tam gia Phàm Thành cung kính tiếp đón Túy Y Tiên sinh!
Đám người cờ quạt phía sau đã im tiếng nhạc, nghe thấy ba người đi đầu nói vậy tức thì hô theo.
- Cung nghênh, cung nghênh!...
Túy Y hơi cau mày, sau đó cúi đầu bái lại một lễ. Hắn thản nhiên bước tới trước mặt ba người, một đạo truyền âm vang lên trong đầu tất cả.
- Ta chỉ là kẻ tới chữa bệnh cứu người, xin đừng mang lễ lạt cầu kỳ tốn công ra tiếp đón một kẻ bình thường như ta. Phiền dẫn đường!
Hành động của hắn khiến ba người có chút bất ngờ, ngẩn ngơ xuất thần hồi lâu. Cho tới khi ba người đi cùng hắn tới, thì thào gì đó vào tai cả ba mới bừng tỉnh, tươi cười dẫn đường. Dường như sợ làm hắn phật ý, đoàn người tiếp đón cùng cờ xí kia lập tức được giải tán. Túy Y thong thả đi theo ba người, tiến về phía trước.
Sương mù lúc này đã loãng dần rồi từ từ tan biến, để lộ ra trước tầm mắt một môn quan rộng lớn. Môn quan phải cao tới cả chục mét, cột trụ không làm bằng gỗ mà làm từ đá tạc nguyên khối, trạm trổ vô cùng đẹp mắt. Cánh cửa cũng không phải làm bằng gỗ mà được đúc hoàn toàn bằng đồng, chúng phản chiếu ánh nắng sớm càng làm cho quan môn ánh lên vẻ hào nhoáng, phú quý. Phía trên môn quan, nơi bốn góc mái son được dát vàng. Không có bảng đề tên như các nhà quyền thế khác, môn quan này bên trên chỉ khắc sáu chữ sâu vào nền đá: Nam Cung – Tiêu Viễn – Công Tôn.
Khi bước lên bậc thềm quan môn, những cánh cửa đồng ấy nặng nề mở ra mà không vang lên bất cứ một thanh âm nào khiến hắn có chút ngạc nhiên. Nam nhân mập mạp mắt híp thấy hắn thì cười mà nói.
- Mời tiên sinh!
Y tên Nam Cung Chí, là trưởng tộc gia tộc Nam Cung. Mỹ phụ áo vàng tên Tiêu Viễn Thụy Hạ, người còn lại là trưởng tộc Công Tôn – Công Tôn Vũ Phi. Ba gia tộc này có sự truyền thừa thứ bậc hoàn toàn khác so với các gia tộc tu tiên giới hay nhân giới. Thông thường, các đại gia tộc dựa trên địa vị gia tộc mà phân định thứ tự, sắp xếp thứ bậc. Nhưng với ba gia tộc này thì ngược lại, các chức vị đều do năng lực quyết định. Chỉ cần có đủ năng lực, đủ khiến kẻ khác cam phục thì có thể lập tức nắm quyền, không hề phân biệt về huyết thống hay tôn ti. Dọc đường đi, điều hắn thắc mắc về hai mỹ phụ cũng được tự họ nói ra. Hai người vốn là tỷ muội, nhưng Vũ Phi được gả ột nam nhân nhà Công Tôn nên mới đổi qua họ Công Tôn. Túy Y thong thả đi theo ba người, phía sau là ba người lúc trước đi cùng hắn, thần sắc vô cùng cung kính cúi đầu. Thậm trí cả ba còn cố ý đa cách một quãng xa, như thể sợ làm phiền cuộc trao đổi của cả bốn người.
Hắn chậm rãi bước đi, tuy vẫn lắng nghe những câu truyện từ ba vị trưởng tộc nhưng cũng chẳng có bao nhiêu lọt vào đầu hắn. Lúc này ánh mắt hắn đang trải rộng ra ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.
Từ quan môn tiến vào phải đi qua một cây cầu gỗ lớn, sơn son dát bạc. Cây cầu này bắc qua một con sông đào, đáy và kè hai bên bờ được ốp đá trắng, dưới nước còn vô số cá chép vàng tung tăng bơi lội. Qua cây cầu, tiến theo một con đường lát đá xanh, một khung cảnh thần tiên mỹ lệ hiện ra trước mắt khiến hắn có chút choáng ngợp. Những căn nhà lớn, những lầu tháp cao năm sáu tầng ẩn ẩn trong làn sương mù mờ ảo. Khắp nơi là những kiến trúc cầu kỳ, thết vàng dát bạc vô cùng đẹp mắt. Không những thế, không gian xung quanh còn được tô điểm thêm bởi những dãy hoa đủ màu sắc, lan tỏa hương thơm thoang thoảng. Thi thoảng, đâu đó còn truyền tới những tiếng chim lạ đang hót… Tất cả những cảnh ấy tạo nên một không gian vừa kì ảo, vừa tráng lệ khiến cho nhân tâm người ta ngây ngốc. Túy Y thầm cảm thán, liên tục gật gù.
Bảy người cứ như vậy chầm chậm đi, cho tới khi tới một hồ nước lớn, phía sau hồ phân chia ra làm ba đường đi riêng biệt, nơi nào cũng ẩn trong sương mù. Nam Cung Chí cung tay nói.
- Tiên sinh, nơi này là phân địa của ba gia tộc. Chỉ có người của gia tộc đó mới có thể tiến vào, trước tiên mời tiên sinh qua phân địa của Nam Cung gia tộc chúng ta. Hai vị trưởng tộc còn lại sẽ tiếp đón ngài sau!
Hai mỹ phụ cung kính bái lễ, mỉm cười rồi uyển chuyển rời đi cùng với môn hạ tộc mình, tiến vào hai đường đi riêng biệt mà biến mất trong sương mù. Trong chốc lát chỉ còn lại ba người, Túy Y, Nam Cung Chí và Nam Cung Chiêu Yến. Nam Cung Chí giơ tay dẫn tới lối đi bên trái.
- Mời tiên sinh!
Hắn cung tay bái lễ, ba người theo con đường phía bên trái mà đi tới. Càng đi,sương mù càng dày đặc, Túy Y khẽ mỉm cười mà không nói gì. Nụ cười này khiến trên mặt Nam Cung Chí có chút xấu hổ, huyễn thuật này vốn đã bị hắn phát hiện, nhưng nguyên tắc bảo vệ của ba đại tộc không cho phép bỏ đi cho nhanh, vì thế y vẫn phải để chúng nguyên hiện trạng. Qua một hồi đi bộ, sương mù có điểm nhạt dần, để lộ ra một con đường tiến vào một cánh rừng tre xanh lớn. Túy Y khẽ hít một hơi, cảm thấy vô cùng khoan khoái, mỉm cười mà bước nhanh tới phía trước. Trong đầu hắn lại lờ mờ hiện lên một nơi nào đó rất quen thuộc, cũng có những khoảng bụi trúc, bụi tre xanh um tùm như lúc này. Nam Cung Chí thấy hắn khoan khoái như vậy, trong lòng cũng bớt đi cảm giác lo lắng, nhanh chân hơn dẫn đường.
Rừng tre xanh này không rộng, chỉ chốc lát đã lộ ra một cây cầu lớn. Cây cầu này được làm hoàn toàn từ đá đen, hai bên tay vịn có vô số đường nét trạm trổ được dát vàng. Cây cầu cũng bắc qua một con sông đào, tương tự như với cây cầu lúc tiến vào môn quan, bên dưới cũng có vô số cá chép vàng. Cánh cửa tiếp đó vô cùng lớn, cổng chính rộng phải gấp đôi môn quan lúc trước, hoàn toàn được làm từ một loại gỗ đen thui, bên trên là vô số núm vàng xếp thành hàng. Hàng cột cũng làm từ những thân gỗ lớn nguyên cây, được sơn màu đỏ son rực rỡ. Nổi bật nhất có lẽ là cặp sư tử đá lớn, cao ngang bằng với cánh cổng. Chúng được tạc như đang trong tư thế vồ mồi, nhảy hướng tới những người đang đi về cánh cổng.
Khi hắn cùng Nam Cung Chí còn thong thả đi trên cây cầu, Nam Cung Chiêu Yến đã vội vàng rảo bước tới trước, y khẽ nắm tới cái nắm tay bạy ngọc tạc hổ phù, gõ nhẹ ba tiếng. Cạch, cạch, cạch!
Một tiếng ầm khe khẽ vang ra, kèm theo đó là những tiếng kẽo kẹt trầm nặng. Cánh cửa gỗ lớn ấy dần dần được kéo ra bởi sáu nam nhân lực lưỡng. Sáu nam nhân này thân hình vạm vỡ, nước da ngăm ngăm đầy khỏe mạnh, họ đẩy cánh cửa một cách khó nhọc. Nam Cung Chí lại vươn tay ra mời, hướng vào trong nội gia. Túy Y lúc này hơi sững người, nhìn tới cảnh trước mắt.
Cánh cổng lớn bốn cánh được đẩy gọn về hai bên, cũng là lúc bên trong cổng có hai hàng nữ nhân nhanh tróng bước ra ngoài. Chúng nữ đều phủ phục dưới đất, tay cầm một chiếc đỉnh trầm như chờ đợi. Hướng tầm mắt xa hơn, vào hẳn bên trong sân, cũng thấy vô số những nam nữ đứng xếp hàng cung nghênh chờ đón, trên tay học hoặc là những giỏ tre nhỏ, hoặc là đèn lồng hay đỉnh trầm. Các hàng người phía sau cầm binh khí nghiêm trang đứng nghiêm. Túy Y hơi cau mày, cố nhìn xa thêm một chút nữa, thanh quang trong mắt hắn lại lóe lên, biến con ngươi hắn thành một màu xanh lam. Biến đổi này khiến mặt vị tộc trưởng Nam Cung gia có chút lo lắng, sợ mình chưa chuẩn bị thật chu đáo. Nhưng y lại thở phào, sau khi nghe hắn truyền âm.
- Ta chỉ tới thăm bệnh, những thứ tiếp đón cầu kì này xin bỏ qua cho!
Nam Cung Chí hơi ngẩn ra, nhưng sau đó ghé tai Chiêu Yến nói nhỏ, đoạn lão giơ tay lên mà vỗ ba tiếng. Lập tức đoàn người rút đi quá bốn phần, tuy nhiên vẫn còn lại những hàng nữ nhân đứng chờ. Dường như sợ hắn khó chịu, Nam Cung Chí đã vội nói trước.
- Túy Y tiên sinh, những người còn lại đều là hủ tục của Nam Cung gia…
- Được rồi, nhập gia tùy tục!
Túy Y truyền âm, sau đó bước tới. Nam Cung Chí đi bên cạnh hắn, thi thoảng lại gợi lên vài câu truyện, giới thiệu những lễ nghi của Nam Cung gia. Hai hàng nữ nhân hai bên cổng vốn đang quỳ, nghe Chiêu Yến nói nhỏ lập tức đứng cả dậy, tuy vậy vẫn cung kính cúi đầu nghiêm cẩn. Túy Y khẽ gật gù, tựa như chăm chú nghe theo lời dẫn dắt của Nam Cung Chí, cứ như vậy tiến vào trong.