Mộng Tu Tiên

Chương 193: Minh Gia Mở Cửa






Nơi Tiểu đình, hắn ngồi đó, ánh mắt hướng tới mặt trăng tròn xoe như tấm gương bạc mà ngắm nghía tới xuất thần. Trong lòng hắn nổi lên những xúc cảm kì lạ, hắn lục tìm trong trí nhớ, cố gắng tìm lấy một khúc Tiêu phổ phù hợp. Nhưng những khúc tiêu phổ Kim Xuân mang tới phần lớn là những khúc nhạc lễ hội, chẳng có khúc nào hợp với khung cảnh lúc này. Minh Tiến trầm ngâm, sau đó đột ngột đưa tiêu lên miệng thổi, trong đầu nhẩm lại một khúc nhạc trong game Tru Tiên…
Thanh âm cô tịch của tiếng tiêu chậm chạp cất lên, sau đó dần dần đẩy lên cao vút, lanh lảnh. Tiếng tiêu mới lúc đầu thì nghe phều phào như tiếng gió thổi cô độc; sau đó đột ngột rên rỉ như lời của kẻ u sầu đang than trách; rồi đột ngột biến hóa thành lời oán hận, gào thét chửi thiên mạ địa… Gió chợt thổi mạnh hơn khiến tiếng là xào xạc như phụ họa thêm cảm xúc cho bài nhạc. Hắn nhắm mắt xuất thần thổi tiêu hồi lâu mới dừng lại, miệng khẽ ngâm nga.
“Làm sao ta có thể đi đến tận bây giờ?
Con đường đầy chông gai,
Chốn trần ai tương phùng trắc trở…
Quay đầu nhìn, tất cả đã thành quá khứ.
Niềm tin duy nhất là tìm về bên nàng,
Để cuộc đời ta không trầm luân thêm nữa.
Nếu gặp lại mà trở thành xa lạ,

Không thể như vậy mà đánh mất lẫn nhau.
Cớ sao thiên địa bất nhân quyết đoạn tình,
Ta muốn xoay chuyển càn khôn, nghịch thiên ý.
Nàng đã sớm hòa quyện sinh duyên,
Để hồi ức của chúng ta còn nguyên vẹn.
Kiếp người nhiều lắm những vô thường,
Thương tâm hoa mãi lênh đênh phiêu dạt.
Dẫu buông xuôi tất cả cũng không lời oán trách,
Ta nguyện vì nàng mà đánh mất cả đời này…”
Thanh âm khàn khàn, trầm trầm ấy cất lên, hòa lẫn với tiếng lá bị gió thổi xào xạc mang đến một vẻ thê lương u tịch vô cùng. Không gian dường như cũng hòa theo lời hắn hát: một đám mây đen che khuất đi ánh trăng; cơn gió thoáng chốc ào ạt đẩy tới… Hắn khẽ cười, lắc đầu thở dài buồn bã một mình. Hắn ngẫm nghĩ lại về mọi điều, về bản thân, về những gì hắn trải qua từ nơi hắn tới cho tới những gì trải ngộ nơi U Châu này. Hắn chợt cười, một nụ cười đầy cay đắng cùng nước mắt tủi hận. Hắn là nam nhân, là con trai nhưng trong nội tâm hắn lại có vẻ yếu đuối như một người con gái. Nếu như những thằng con trai khác, người yêu lừa dối, chia tay họ có thể cười xòa cho xong, say một trận rồi quên hết đi… Nhưng hắn thì không, cho dù hắn vẫn cười, vẫn say nhưng những kỉ niệm ấy vẫn gặm nhấm trong thâm tâm hắn mỗi ngày...
Hắn tự cười mình, tự cười sự nhu nhược của mình. Hắn là vậy, sống nội tâm và chỉ thích gặm nhấm nỗi đau một mình…
Minh Tiến ngồi đó, Tiêu Ngọc đã để dựa cạnh bên chiếc xe, hắn ngước đầu lên nhìn ngắm lên ánh trăng mờ mờ ảo ảo bị mây che phủ ấy mà xuất thần. Phía xa xa, trên mái nhà, có một bóng trắng đang nằm im lặng nhìn tới phía hắn, cặp mắt ấy ẩn ẩn nước mắt chợt trào ra…
Hiểu Vân Trấn, Minh gia trang. Nơi hậu viên, giữa tiểu đình lớn, nơi bàn trà, có sáu nữ nhân cũng đang ngước lên nhìn ngắm cung trăng mờ tỏ ấy…
Dưới sự sắp đặt của Kim Xuân, mười ngày sau đó cả bốn người thuận lợi trà trộn vào thương đoàn Hạc Đỉnh Hồ mà rời khỏi Linh Sơn. Ban đầu, kế hoạch của bà ta là để cho ba người rời đi, nhưng đến phút cuối thì lại thêm cả Tiểu Xảo theo cùng. Kim Xuân trước lúc Tiểu Xảo rời đi thì bí mật gọi nàng vào thư phòng, dặn dò một hồi rồi mới để nàng đi theo ba người. Bà nói gì, chẳng ai biết ngoài chính bà và Tiểu Xảo. Dù Kim Minh và Tiểu Sương cố gạn hỏi thì nàng ta cũng chỉ đỏ mặt, một mực né tránh hoặc lảng sang chuyện khác. Minh Tiến cũng chẳng quan tâm cho lắm, hắn lúc này cảm thấy bản thân vô cùng mệt mỏi, sớm nhắm mắt dưỡng thần mặc kệ các nàng đưa đi.
Thương đoàn chậm rãi rời đi, từng đám đại hùng cùng với những Hồ nhân áp tải xếp thành một hàng dài mà rời khỏi đại sảnh thương đoàn. Trên lưng đám thú, cùng với xe ngựa là những kiện hàng lớn gồm thổ sản, lâm sản cùng một số loại dược vật… Lần này chuyến đi được nhiều người trong Linh Sơn cho là một chuyến hàng lớn, nhưng ít ai biết được ba trong năm xe ngựa lớn kia là lễ vật xuất giá của Kim Nhị tiểu thư.
Đoàn người chậm rãi tiến vào lối mòn, sau đó thẳng hướng ẩn đạo mà đi tới. Sau khi ra khỏi huyễn trận, lập tức chia làm năm sáu tốp người mà tản ra khắp các lối mòn của khu rừng. Ba cỗ xe ngựa của Kim gia cũng nhanh tróng tiến về đường lớn, nhằm hướng Hiểu Vân phi nước đại. Dọc đường bình yên, không hề có chuyện gì xảy ra khiến tâm lý của những Hồ nhân hộ vệ vô cùng thoải mái, ngày đi đêm nghỉ. Họ không biết bốn người bên trong cỗ xe lớn kia là ai, họ chỉ quan tâm tới việc ba cỗ xe này được đặt hàng đưa tới Minh gia trang ở Hiểu Vân trấn. Tới càng nhanh, thưởng càng nhiều. Vì thế dọc đường chuyên cho ngựa phi nước đại. Họ cũng chẳng quan tâm hay tò mò bốn người là ai, chỉ quan tâm tới việc đưa hàng đúng hẹn. Hạc Đỉnh Hồ là vậy, chỉ quan tâm tới an toàn cùng đúng hạn. Đoàn xe cứ thế phi nhanh, sau bốn ngày thì Hiểu Vân trấn đã hiện ra xa xa trước tầm mắt.
Ba nữ nhân trong xe thì vô cùng thích thú, thi nhau ngoái đầu vén rèm nhìn ra phía ngoài mà chỉ trỏ, vẻ mặt tò mò cùng hiếu kì vô cùng. Hắn thấy vậy thì cũng chỉ cười, trong lòng hắn lúc này đang có một cảm giác kì quái khó tả, một cảm giác khiến hắn vừa lo lắng, vừa sợ hãi; vừa sốt ruột lại vừa cảm thấy tịch mịch khó tả. “Thật là một cảm giác kì quái!”. Hắn nhủ thầm, vươn tay vén rèm cửa mà nhìn ra. Chỉ thấy xe ngựa đã vào tới cổng trấn, dòng người tiến vào trấn có vẻ tấp nập hơn trước đó hắn rời đi. Minh Tiến một phen mở rộng tầm mắt, hắn thấy vô vàn khí tức, vô vàn luồng chân khí tu chân đủ mọi loại đang hiển hiện ngay bên ngoài xe ngựa. Hắn cảm thấy hiếu kỳ, quay vào trong nói với ba nữ nhân.
- Ba người tới Minh gia trang thì cứ tạm nghỉ ngơi gần đó, ăn chút điểm tâm. Ta muốn đi dạo một lát!
- Chàng để ta đi cùng!
- Tiến ca, muội cũng muốn đi nữa!
- Tiểu nữ xin đi theo công tử!
Ba nữ nhân tranh nhau nói, hắn thấy vậy thì cười phì, lắc đầu.
- Ba người cần nghỉ ngơi, muốn dạo chơi sau này có nhiều dịp khác. Ta chỉ muốn đi dạo một chút thôi, những ngày này ta cảm thấy mệt mỏi quá rồi!
Ba nữ nhân khẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó mỉm cười gật đầu với hắn. Họ đều biết, những ngày qua là những ngày hắn cảm thấy u uất nhất, cảm giác như mình là một phế nhân toàn tập. Kim Minh khẽ vươn người kêu dừng xe, để hai nam Hồ đỡ chiếc xe lăn xuống đường. Nàng cẩn thận dặn dò hắn một phen khiến hắn bật cười lớn, khẽ cốc lên trán nàng.
- Muội muội ngốc, đừng quên ta từ đây mà tới Linh Sơn!
Kim Minh nghe xong mới giật mình, nhớ ra hắn chính là người sống tại Hiểu Vân trấn này. Nàng lè lưỡi, lắc đầu rồi chui tọt vào trong cỗ xe. Xe ngựa chậm chạp rời đi, hắn đứng đó chờ cho cỗ xe ngựa đi xa rồi mới chậm rãi dùng tay đẩy xe lăn vào trấn.
Một nam nhân hốc hác, nước da lúc trắng lúc xanh đi xe lăn vào trấn khiến nhiều người qua lại ngoái tới nhìn hắn. Nam nhân mặc bạch y thấy vậy coi như không, y khẽ kéo cái mũ vải trùm kín đầu, chậm chạp đi tới. Phía trước mặt càng lúc càng đông người khiến y cau mày, thi triển viễn thị thuật. Chỉ thấy phía xa xuất hiện một đài lễ lớn, cách đó không xa là một khoảng trống rộng bày vô số bàn tiệc. “Chắc lại đang có lễ lạt gì đây!”. Hắn nhủ thầm, thu hồi chân lực mà ho khan lên một hồi, vội vàng kéo chiếc khăn lên che cổ. Hiểu Vân giờ đang là đầu mùa xuân, mặc dù không còn tuyết rơi những không khí vẫn rất lạnh. Hắn đã quen thuộc với khí hậu ôn hòa của Linh Sơn, giờ có chút không thích ứng kịp. Hòa vào dòng người đông đúc đang tiến tới nơi nọ, hắn nghe được một đoạn hội thoại khiến hắn trấn động tâm thần.
- Này, ngươi nói hôm nay có bao nhiêu mỹ nữ xuất hiện?
- Bao nhiêu à? Chắc chắn là tất cả. Chẳng mấy khi Minh trang chủ mở cửa đáp lễ các tông môn U Châu, chắc chắn tất cả các nàng đều có mặt!

- Ta nghe đồn Minh gia trang chủ… hắn không phải là con người mà là Long Nhân, thật hay đùa vậy?
- Đương nhiên là thật, không thì tại sao các tông môn kia lại đưa hậu lễ tới nhiều như vậy?
- Ồ, ta cũng muốn chứng kiến một phen cho thỏa, rốt cuộc dung mạo Long Nhân là như thế nào!
- Ngươi ấy à? Có giấy mời không?
- Đương nhiên, ta có!...
Minh Tiến nghe xong mà sững sờ cả người. “Cái gì mà đáp lễ các tông môn U Châu?... Ta không phải giờ mới về tới đây sao?... À, quên mất là Ngân Nguyệt có tài tiên đoán, mau tới đó thôi!”.
Hắn mỉm cười, tay đẩy chiếc xe nhanh hơn một chút, lách vào đám người đang đứng xếp hàng kiểm tra. Hắn cứ ngỡ Ngân Nguyệt hay Liên Liên, Như Như đứng sẵn đó chờ hắn. Nhưng rồi hắn thất vọng, vì đứng kiểm soát nơi ấy là hai ba nữ nhân áo vàng lạ mặt. Họ luôn miệng cười tươi chào hỏi, kiểm tra thiệp mời rồi vươn tay chỉ dẫn khách vào trong. Đã có vài ba kẻ liều mạng không thiệp mà cố ý định tiến vào nhưng các nàng đều nhã nhặn mời ra, sau đó những kẻ kia đã có người bí mật áp sát mà đi khuất khỏi đám đông. Minh Tiến trong lòng thoáng trùng xuống, nhưng sau đó lại cảm thấy thú vị, hắn muốn làm các nàng bất ngờ, vì thế loay hoay tìm cách vào trong. Chợt phía trong có một nữ nhân khác chạy ra, nàng thở hào hển mà nói.
- Tỷ tỷ, các vị nhạc sư đã tới hết cả chưa? Tại sao còn thiếu mấy người vậy?
- Ta cũng không rõ nữa… A, kia có phải là một trong số họ không?
Nữ tử soát thiếp lo lắng nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trước mặt hắn. Minh Tiến thấy vậy thì ngạc nhiên, không tự chủ mà lùi lại một chút. Nữ nhân mới chạy ra thì trên mặt mừng rỡ, nàng đã thấy nam nhân ngồi xe lăn kia mang theo một cây Ngọc Tiêu lớn, vì thế mau mắn chạy lại gần mà nói.
- Nhạc sư, ngài tới muộn quá. Dàn nhạc chỉ còn thiếu mỗi ngài thôi. Để ta đưa ngài vào trong!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.