Mộng Tu Tiên

Chương 182: Bái Biệt






Nàng lập tức mặt càng thêm đỏ ửng, lùi lại lắc đầu nguầy nguậy. Minh Tiến khẽ cười, xoay người lại, tay nâng chén trà đưa lên miệng. Ánh mắt vẫn đầy ý cười đùa hướng tới. Điều này khiến Tiểu Sương chợt rùng mình, sau đó không tự chủ mà run run giọng nói.
- Chàng… chàng là đồ sắc lang… Những tưởng tấm ngọc bài kia là thứ sách quý gì, ai ngờ… ai ngờ chỉ là một cuốn sách… cuốn sách… sắc lang…!
Nói xong, nàng lườm hắn một cái sắc lẻm, xấu hổ cúi đầu. Minh Tiến chợt ngẩn người, sau đó cười lớn mà hỏi.
- Hả?... ha ha ha, muội đang nói gì ta không hiểu?
- Còn vờ vịt nữa, cuốn sách kia không phải… không phải…
Nàng ngừng lại, khẽ nâng tay chỉ tới miếng ngọc, nói tiếp, giọng điệu có chút run rẩy.
- … không phải là Tử Vi Thụ Tử hay sao? Sắc Lang!

Minh Tiến mắt tròn mắt dẹt nhìn tới, mặt hắn biểu hiện một sự ngu vô hạn khiến Tiểu Sương đang xấu hổ cũng phải bật cười lớn thành tiếng. Nàng cười giòn tan, mãi cho tới khi ho lên mới dừng lại, nhưng thân hình vẫn hơi run run. Minh Tiến càng lấy làm lạ, hắn tò mò hỏi lại.
- Tử Vi Thụ Tử? Nó là cái gì vậy? Ta chưa từng nghe qua!
- Chàng thật sự không biết?
Giờ thì tới Tiểu Sương tròn mắt nhìn tới, Minh Tiến gật đầu, mặt mang theo vể chờ mong như trẻ con chờ cho kẹo hướng tới nàng. Tiểu Sương khẽ cười, cố hắng giọng, cố gượng làm ra vẻ nghiêm túc mà giảng giải.
- Tử Vi Thụ Tử là sách nói về việc tính toán…
- …giờ chàng hiểu chưa?
Tiểu Sương nói liền mạch một hơi, sau đó mặt càng thêm đỏ ửng mà liếc hắn đầy ý trách móc. Minh Tiến chỉ biết gãi đầu, những sau đó lại lắc đầu một cách khó hiểu.
Tử Vi Thụ Tử là sách tính toán giờ giấc hoan lạc cho vua chúa thời xưa. Thường được áp dụng để tính toán việc sinh con trai hay con gái, chiếu mệnh hay cầm tinh giáp nào cho thuận nhất. Tử Vi Tử Thụ ngoài chuyện sinh con còn như một quyển xuân cung đồ, chỉ dạy cách nam nữ hoan ái. Đã từng có một thời, cuốn sách này là bí mật cấm truyền trong dân gian mà chỉ có vua chúa mới có quyền hưởng thụ. Nó còn có một cái tên khác là Ngự Nữ Tâm Kinh.
Minh Tiến càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, hắn cầm lấy phiến ngọc mà đọc đi đọc lại mấy lần, cuối cùng chìa ra cho nàng mà hỏi.
- Ta đọc đi đọc lại mấy lần rồi, tấm ngọc này đơn thuần là một bản chú giải phương vị, đâu có gì liên quan tới điều muội nói đâu chứ?
- Chàng còn chối sao, được rồi… Đây nhé, thiếp chỉ rõ cho chàng hết chối cãi nhé… Đây, đoạn này nhắc tới “ Huyết Nguyệt San”… rồi đây nữa “Nguyệt Cung”, “Hoan Ái”…
Tiểu Sương lắc đầu, mặt đỏ bừng cầm lấy tấm thẻ mà chạy lại bên cạnh hắn. Nàng khẽ kéo ghế lại gần, ngón tay ngọc khẽ chỉ tới những từ ngữ mà nàng cảm thấy nó liên quan tới Tử Vi Thụ Tử. Minh Tiến tròn mắt nhìn theo, sau đó đột nhiên cười lớn mà lắc đầu. Hắn cười khiến nàng hai má càng thêm đỏ ửng, đấm bùm bụp vào ngực hắn mà hờn dỗi.
- Chàng còn chối sao, sắc lang… Ta đánh cho chàng chừa…
Minh Tiến lắc đầu, hắn hỏi lại.
- Muội có thật sự đọc hết được tấm thẻ ngọc này không?
Tiểu Sương lắc đầu, tay đã dừng lại mà ngả người vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng nói.
- Ta không đọc được tất cả, có nhiều chữ thật sự không biết nghĩa là gì… Nhưng mà, nếu… nếu chàng muốn chúng ta… Thì ít nhất hay làm lễ bái đường, cho thiếp một danh phận trước đã…
Tiểu Sương nói, nàng càng dụi đầu sâu hơn, cứ như thể muốn chui hẳn vào trong người hắn. Minh Tiến khẽ cười, bàn tay khẽ nắm lấy tay Tiểu Sương, nói nhỏ.
- Muội muội ngốc, tiểu cô nương ngốc. Tấm thẻ này tuy thoạt nhìn có vẻ giống chữ Hoa Hạ, những kì thật nó là ngôn ngữ của U Châu, nơi mà từ đó ta tới đây. Còn những từ muội đọc được, chẳng qua chỉ là chúng có chút giống nhau mà thôi. Những từ mà muội nói kia có nghĩa khác, là “ Huyết Nguyệt Quan”, “Nguyệt Thủ” và “ Hoàng Đường”…
Hắn giảng giải tất cả, sau đó lại khẽ cười trêu chọc khiến Tiểu Sương mặt càng đỏ như gấc, nhất định không chịu ngẩng mặt lên nhìn hắn lấy một lần. Cười vui vẻ một hồi, hắn hắng giọng, bàn tay nắm tay nàng xiết chặt hơn.
- Sắp đến lúc ta trở về lại U Châu, muội tính thế nào?
- Chàng đi đâu, ta sẽ theo tới đó!...
Một tuần sau, một khung cảnh hiếm có đang hiển hiện trước cổng thôn Thanh Điền. Hàng chục người, đủ thanh niên, lão, ấu đứng quyến luyến bịn rịn chia tay một cặp nam nữ trẻ tuổi. Những cụ ông, cụ bà thì khẽ vỗ vai, nắm tay họ. Đám trẻ con thì mặt buồn rười rượi, chen nhau đưa tặng hai người những món quà nhỏ xíu. Có thể với họ, những thứ quà ấy chỉ là những thứ đồ bỏ, nhưng với những đứa trẻ, những món đồ chơi ấy với chúng chính là thứ quý giá nhất lúc này. Những người khác hoặc mang tặng ít trứng gà, hoặc mang tặng chút bánh để hai người dùng làm lương khô dọc đường… Chờ cho khung cảnh ấy tĩnh lặng đôi chút, một cụ già mới chậm rãi rẽ đám đông bước tới.
- Hai người đã quyết định đi, lão cùng mọi người có ngăn cũng chẳng được. Chỉ cần hai người nhớ lấy điều này…
Tiên lão bước tới, khẽ cầm tay của hắn và Tiểu Sương đặt lên nhau, sau đó bàn tay già nua chai sần ấy khẽ vỗ nhẹ lên mà nói.

- …Chỉ cần Lưu tiểu thư cùng Minh công tử nhớ rằng, Thanh Điền này luôn luôn chào đón hai người. Ta mong nếu lần sau có thể tái kiến, mong là được thấy nhi tử của hai người… Ha ha ha…
Tiên lão cất tiếng cười già nua, sau đó là một tràng cười lớn của tất cả những người xung quanh. Thậm trí cả mấy đứa trẻ lúc trước còn mếu máo, sụt sịt cũng bắt trước mọi người cười hùa theo. Điều này khiến Tiểu Sương mặt đỏ lên như trái gấc, còn hắn thì chỉ mỉm cười nhẹ, khẽ gật đầu.
Lúc ban đầu, khi việc hắn cùng Tiểu Sương có ý định rời đi được nói ra. Không ít người đã cất tiếng phản đối, thậm trí còn có nhiều người quá khích mà lớn tiếng trách móc cả hai. Họ nói rằng cả hai làm như vậy là mất lễ tiết hiếu thuận, là bỏ mặc tâm huyết của Lưu đại nhân trước đây còn dang dở. Hắn và nàng lúc ấy bị đẩy vào thế bí, cũng dở khóc dở cười mà giải thích một hồi. Dần dà mới được mọi người chấp thuận. Người dân Thanh Điền vốn rất yêu quý và tôn trọng hai người, không chỉ bởi là hậu bối của một vị đại thần danh tiếng mà là bởi thực tài cùng cách đối nhân xử thế của cả hai. Việc cả hai người đi không khiến những người cao niên ngạc nhiên hay ngăn cản, chỉ duy nhất có một số người lên tiếng phản đối. Họ phản đối bởi muốn con cái họ được có thầy danh tiếng; hoặc là có con gái có thể gả vào cho hắn; hoặc là mượn danh hắn để tiến cống công danh. Cách đây hơn mười ngày, có một đạo hỏa tốc Thánh Chỉ truyền tới, ban tước Đan Thanh Học Sĩ cho Minh Tiến, thăng quan hàm nhất phẩm…
Hai người cúi chào mọi người, sau đó vẫy tay từ biệt mà rời đi. Minh Tiến vai đeo tay nải, tay dắt yên cương con ngựa cũ của Hoàng lão tặng mà bước đi. Tiểu Sương yên vị ngồi trên yên cương, chốc chốc lại quay lai phía sau, ánh mắt quyến luyến như không muốn rời xa Thanh Điền… Hai người một ngựa cứ chậm rãi đi, để lại lùi xa phía sau lưng những bóng người vẫn đang lố nhố đứng đó. Hắn thấy mắt nàng hơi hoe đỏ thì khẽ thở dài, vươn tay nắm lấy bàn tay người ngọc mà bóp nhẹ. Tiểu Sương quay sang, thấy hắn đang nhìn mình mà gật đầu an ủi thì cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, vội vã lau nước mắt mà nói.
- Bây giờ chúng ta đi về hướng nào đây chàng?
- Trước tiên, chúng ta đi thăm mộ Bá Ôn Thúc cùng Thúc tẩu. Nơi xuất hiện thông thiên lộ cũng cách đó không xa lắm…
Trên một triền đồi dốc phía Nam Thanh Điền, có một cặp nam nữ đang khom lưng bái lạy trước một ngôi mộ đôi đơn sơ, trên mộ cỏ xanh um tùm. Phía trước là một tấm bia đá trắng, được khắc chìm mấy chữ lỡn. “ Lưu Bá Ôn chi mộ. Quyên Thủy chi mộ”.
Minh Tiến cùng Tiểu Sương cúi đầu lạy ba lạy, sau đó hắn khẽ nâng chén rượu cúng lên mà rải trước mặt bia đá. Cạnh đó, Tiểu Sương khẽ xếp chân ngồi quỳ, nàng vươn tay ném từng tờ tiền giấy vào chiếc đỉnh đá đang bốc cháy bừng bừng bên cạnh. Không gian thanh tịnh, dường như chỉ còn tiếng thở nhẹ của cả hai, hòa lẫn với những tiếng lách tách khe khẽ của đám lửa trong đỉnh. Chợt Minh Tiến cau mày, cảm nhận một cảm giác kì quái lướt nhanh qua sau lưng. Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, tay đặt sẵn trên một chiếc túi lụa nhỏ nơi thắt lưng thủ thế. Tiểu Sương dường như cũng nhận ra sự lạ, nàng cũng vừa cảm nhận được một thứ gì đó kì quái vừa quét qua mình nên vội vã quay lại theo. Chỉ thấy từ phía chân đồi, có một bà lão mặc đồ xô gai trắng đang lầm lũi tiến về phía hai người.
Minh Tiến lông mày thoáng cau lại, bằng viễn thị thuật của hắn, hắn có thể nhận ra trong chiếc giỏ tre bà lão cầm là tiền giấy cùng nhang đèn. Nhưng nơi đây là tư địa, dân quanh vùng đều tôn kính mà tránh xa. Vì thế không hề có bất cứ mộ chí nào gần đây trong phạm vị một dặm, bà lão này đột nhiên xuất hiện, lẽ nào…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.