Mộng Tu Tiên

Chương 177: Diện Kiến






Xe ngựa đi nhanh, ngày đêm không nghỉ nên chỉ qua hơn một ngày là đã tới kinh thành. Lần này tiến nhập kinh thành thanh thế quá rầm rộ, hơn một vạn cấm quân thân mặc chiến giáp, cưỡi ngựa hộ tống khiến cho dân chúng được một phen đoán già đoán non không thôi. Có kẻ nói xe ngựa này chở hoàng thân quốc thích; cũng có kẻ nói xe ngựa chở một mỹ nhân tới từ một vùng xa xôi tiến cống; cũng có kẻ hiểu biết hơn, lại nói rằng có lẽ đây là xe mời đạo sĩ trên núi xuống cầu siêu cho những người không may táng mạng trên Tứ Tiên Sơn… Xe ngựa theo đường lớn, vòng qua ba bốn cây cầu đá rộng. Những người đi đường thấy thanh thế kinh thiên thì vội vã né hết sang một bên nhường lối. Xe ngựa được thể, lại càng tăng tốc mau hơn.
Để tới được Cấm Thành, bắt buộc phải đi vòng qua Tứ Tiên Sơn. Tiểu Sương nhận ra con đường này, bèn vươn tay vén rèm mà nhìn lên. Toàn bộ nơi trước đây được coi như chốn tiên giới giữa phàm trần lúc này chỉ còn lại một màu đen xám, trơ trụi. Thi thoảng một số chỗ vẫn bốc lên từng cuộn khói xám. Nàng hồi tưởng lại mọi việc, khẽ thở dài mà lắc đầu. Trong lòng lại tự tránh bản thân mình, nếu không vì nàng muốn tới đây, sao giờ này hắn đã đến nông nỗi này?
Tiểu Sương trầm ngâm không nói, cũng không hề để ý xe ngựa đã đi qua cổng lớn của Cấm Thành từ lúc nào. Chỉ tới khi chất giọng the thé mà nàng nghe tới quen tai của tên thái giám truyền chỉ cất lên, nàng mới giật mình nhìn ra.
- Lưu tiểu thư, đã tới nơi. Phiền tiểu thư xuống xe, còn công tử chúng ta sẽ cho người đưa xuống!
Nàng vém rèm lụa, nhón chân bước xuống xe,phóng tầm mắt ra xung quanh. Chỉ thấy đây là một khoảng sân rộng lớn, được bao bọc bởi ba phía là những bức tường đá cao. Phía trên tường đá còn có cả những tòa lầu mái son thết vàng. Phía còn lại là một cánh cổng gỗ lớn, có binh lính nghiêm trang đứng gác. Phía trên cao có gắn một tấm biển lớn, chữ vàng,đề hai chữ lớn : Ngọ Môn.

- Lưu tiểu thư, mời!
Tiếng thái giám nọ lại cất lên, khiến nàng hơi giật mình vội nhìn lại. Chỉ thấy Minh Tiến đã được tám thái giám khiêng trên một cái cáng nhung thì khẽ gật đầu, đi theo sau tên thái giám kia. Đám người đi rất lâu, đi qua rất nhiều con đường, qua rất nhiều cánh cổng lớn. Mà nơi nào cũng na ná như nhau khiến nàng cảm thấy đầu óc có điểm mơ hồ. Nếu không phải có kẻ dẫn đường, chỉ e có khi cả tháng nàng cũng không biết đường để rời khỏi nơi này.
Cuối cùng, đoàn người dừng chân trước một cánh cửa lớn màu đỏ, bên trên không đề tên. Thái giám nọ nhanh tay đẩy cửa vào, sau đó hướng tới nàng mà cung kính nói.
- Hôm nay hai vị tạm thời nghỉ ngơi tại đây, ngày mai sau giờ thiết triều, hai vị sẽ được gặp thánh thượng. Chỉ xin lưu ý nơi đây là Cấm Thành, quy củ cực kì nghiêm minh, xin không tự tiện rời đi. Một lát nữa, ta sẽ cử binh sĩ tới đây hộ vệ, có việc gì xin cứ nói với họ, lập tức sẽ được đáp ứng!
Sau đó đi trước dẫn đường, tiến sâu vào trong. Tiểu Sương bước vào theo, sau đó ánh mắt hiện lên những tia tán thưởng. Nơi đây là một khoảng sân rộng, bày đặt vô số kì hoa dị thảo, còn có cả một hồ sen trắng. Cách đó không xa là một gian nhà lớn, trang trí vô cùng tinh xảo, cầu kì. Bên trong bày biện, sắp xếp vô cùng đẹp mắt. Sau khi đưa Minh Tiến vào giường, lại một phen gọi người an vị mọi thứ cho hai người, viên thái giám cùng đám người kia cáo từ. Tiểu Sương cung tay đáp lễ, sau đó quay vào trong phòng mà bắt mạch cho hắn. Nàng trầm tư hồi lâu, sau đó là thở dài đặt lại tay hắn về trong chăn. “Mạch chàng ấy vẫn y như lúc trước, không đều, lúc nhanh lúc chậm. Xong lại không hề có biểu hiện của bệnh tật gì, vậy là sao?...”…
- Người đã tới?
- Vâng thưa hoàng thượng, đã tới. Hiện đã được sắp xếp ở lại Biệt Khách Phòng, lại cho tinh binh canh gác nghiêm ngặt bên ngoài. Ngày mai sau giờ hoàng thượng thiết triều, lập tức có thể gặp!
Hoa Vinh cung kính nói, Nguyên Chương lúc này khẽ cười nhẹ mà gật đầu…
Bữa tối với hai người, mà không, bữa tối với Tiểu Sương diễn ra rất nhanh. Mặc dù là những món hoàng cung ngự dụng, chưa từng xuất hiện bên ngoài. Chế biến cùng hương vị vô cùng ngon lành nhưng nàng cũng chỉ ăn qua loa, sau đó buông đũa. Chờ cho đám cung nữ dọng dẹp hết, nàng khẽ khép cửa lại,tiến vào phòng trong. Tiểu Sương khẽ thở dài, ánh mắt đầy ủy khuất. Nàng khẽ cởi bỏ y phục, chỉ mặc lại một lớp sa y mỏng, lại điều chỉnh cho lò than hồng tới gần giường, sau đó nhẹ nhàng leo lên đó. Nàng lấy từ trong túi đồ ra một cái hộp gỗ nhỏ đã cũ, lấy ra một loạt kim châm cứu cho hắn. Những huyệt đạo nàng châm đều là huyệt sinh, tức là huyệt đạo cứu mạng. Kẻ đang hôn mê sẽ lập tức hồi tỉnh. Chỉ có điều, với hắn thì không có mấy tác dụng. Họa hoằn lắm thì đôi khi nàng thấy được hắn thoáng cau mày hay đôi môi hơi mấp máy mà thôi. Nhưng với nàng, như vậy đã đủ để thắp lên hi vọng…
Lại thêm một ngày trôi qua, từ phía xa mơ hồ truyền tới một tiếng chiêng lớn khiến nàng bừng tình, mở mắt đầy sợ hãi như đang tìm kiếm điều gì. Chỉ khi nàng thấy hắn vẫn đang nằm trong vòng tay của mình thì mới khẽ cười mình, nhỏm người đứng dậy. Nàng ngủ chung giường với hắn đã thành thói quen, nàng yêu hắn, luôn muốn đường đường chính chính làm thê tử của hắn, thậm chí đã có một vài lần nàng âm thầm mưu tính cưỡng gian hắn. Chỉ là thân thể hắn quá mức kì quái, châm cứu hay xuân dược đều không thể làm cho tiểu huynh đệ của hắn trở thành nam nhân đúng nghĩa. Nghĩ lại, nàng hai má một hồi đỏ ửng lên, tự cười xấu hổ một mình. Nàng nhẹ nhàng rời giường, chỉnh trang lại y phục.
ở Hoa Hạ, giờ thiết triều chỉ khoảng tới mười giờ, mười một giờ là nhiều. Tuy vậy, lúc này đã chuyển sang đầu giờ chiều mà vẫn chưa có ai tới khiến nàng trong lòng sinh ra cảnh giác, bí mật ra khỏi phòng dò xét. Quả nhiên một phen kinh hãi. Nếu như khu nhà này hôm qua vô cùng vắng lặng, không hề thấy một bóng người nào đi qua bên ngoài. Thì hôm nay,dường như thay đổi tróng mặt. Quanh bức tường bao bên ngoài, cứ cách độ năm bước chân lại có một binh sĩ canh gác. Thậm trí, có bốn năm tòa tháp cao không biết từ lúc nào đã được di chuyển tới đây, trên đó lố nhố bốn năm cung thủ với cung tên căng sẵn. Điều khiến nàng kinh sợ chính là việc những binh sĩ này không hề mặc chiến giáp mà chỉ mặc một bộ y phục lụa màu vàng, lưng đeo chiến đao, tay cầm trường thương. Là cháu gái của Bá Ôn, nàng đương nhiên cũng đã được y chỉ điểm qua về một chút hiểu biết trong Cấm Thành. Những người này không phải binh sĩ thông thường, họ là Cấm Vệ Quân – những người trực tiếp hộ vệ hoàng thượng.
Việc Cấm Vệ Quân hộ vệ, canh giữ nghiêm ngặt một nơi chỉ có thể là một trong hai loại. Hoặc là hoáng thân quốc thích, các nhân vật vô cùng được sủng ái. Hai là những kẻ vô cùng nguy hiểm, nhưng không thể xử lý công khai nên lấy Cấm Vệ Quân bí mật canh giữ. Với nàng, giả thuyết thứ hai có lẽ đúng hơn cả. Ở Hoa Hạ này, có ai không biết tính cách Chu Nguyên Chương? Tuy họ ca ngợi y là anh minh, sáng suốt. Xong mặt khác cũng không ai không biết y rất đố kị và ra tay tàn bạo. Uống hồ, việc Minh Tiến hóa thân thành Long Nhân cũng đã được đám đông bạch y dạo nọ nhìn tận mắt, thậm trí là cả hai vị công chúa nào đó nàng không biết tên cũng tận mắt chứng kiến. Chu Nguyên Chương thường xuyên tự coi mình là Thiên Tử, là rồng. Nay lại thấy có kẻ hóa rồng thực sự, không phải là vô cùng tức giận hay sao?
- Hoàng thượng có khẩu dụ, mời Lưu tiểu thư cùng lang quân tới chính điện diện kiến!
Thanh âm thái giám truyền tin vang lên ngoài cửa khiến nàng giật mình, nhất thời thoát khỏi mê lung suy nghĩ. Nàng khẽ cười nhẹ, trong lòng hoàn toàn minh bạch. “Chàng ấy sống, ta sống. Chàng ấy chết, ta chết. Cả đời này sống làm người nhà họ Minh, chết làm ma nhà họ Minh!”.
Nàng khẽ đẩy cửa bước ra, viên thái giám thấy vậy cung kính bái lễ, thúc dục nàng chuẩn bị lên chính điện. Lại phất tay cho người tiến vào khiêng Minh Tiến, sau đó cả đoàn người nhanh chân rời đi…
Đứng chờ bên ngoài chính điện, trong lòng Tiểu Sương đột nhiên có chút lo lắng. Nàng chợt nhớ tới tình cảnh của tẩu tẩu Quyên Thủy, lại nhớ trước đây Bá Ôn thúc nhất quyết không cho nàng tới kinh thành. Nàng cảm thấy lo lắng vô cùng, nếu nhất thời bị Nguyên Chương bức bách thì nên làm sao? Nàng vẫn chưa quên, nàng là nữ nhân mang mị cốt trong người. Tiểu Sương khẽ nhìn sang Minh Tiến đang đặt ở cáng cạnh đó, khẽ gật đầu, lấy ra một viên dược hoàn cho vào miệng. Lập tức khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhất thời có biến hóa, xanh xao vô cùng yếu ớt, thậm trí cặp mắt mị hoặc kia cũng híp lại, biến thành hai mí. Cùng lúc ấy, thanh âm triệu gọi vang lên từ trong chính điện.
- Cho mời Lưu Sương cùng lang quân vào điện!...
-Dân nữ Lưu Sương bái kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Bình thân, đứng lên đi!

- Tạ ơn hoàng thượng!
Tiểu Sương khẽ đáp, cung kính đứng lên, lùi về bên cạnh cái cáng vải. Nguyên Chương đã đứng dậy khỏi long ỷ, bước xuống phía dưới. Ánh mắt cố ý đánh giá nàng một lượt, trong mắt không khỏi ánh lên những tia thất vọng. “ Dân gian đồn đại, Lưu tiểu thư so với tứ tài nữ trong kinh thành nhan sắc đều một chín một mười. Nay thấy tận mắt không khỏi thất vọng… Ai, không nên tin miệng lưỡi thế gian…”. Y thầm lắc đầu, bước cạnh tới bên cáng nhung.
- Đây là lang quân của ngươi?
Tiểu Sương khẽ gật gật đầu. Y lại bước tới, nhìn ngắm đánh giá thật kĩ nam nhân đang mê man trong cáng nhung. Chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi, chỉ khoảng hai mốt hai hai là cùng. Khuôn mặt cũng tầm thường, thân hình dường như có chút mập mạp. “ Quá tầm thường, vô cùng tầm thường. Tên này thì có gì là Long Nhân kia chứ?”. Nguyên Chương nhủ thầm, y khoát tay.
- Mau gọi Liễu Lan, Gia Trinh tới đây, gọi luôn cả Ô Nha ty nữa. Nói với chúng là người cần gặp đã đến!
Tiểu Sương thoáng cau mày, im lặng trầm tư. Lẽ nào nàng đã nhầm? Lẽ nào y thật sự không có mưu đồ gì, chỉ đơn thuần là muốn gặp người?...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.