Mộng Tu Tiên

Chương 174: Hỏa Phụng Hoàng





Nữ nhân áo đỏ cau mày nói, gập lại cây quạt xếp mà nhìn tới hắn. Nàng khẽ đứng lên, bước tới sát trước mặt hắn, ánh mắt ấy chiếu thẳng tới mắt mắt. Minh Tiến hơi ngẩn ra, sau đó hiếu kì hỏi lại.
- Người cô nương nói… có lẽ nào là Ngân Nguyệt và Bạch Hổ? Vậy… vậy muội muội của cô nương là ai? Thật sự là tại hạ chưa từng gặp. Nếu để nói gặp mặt Tiên thú thì ngoài hai nàng ấy và cả cô nương lúc này, tại hạ chưa gặp ai cả!
- A… thật sự chưa gặp ai ngoài hai người kia? Thanh Long – Tử Hàm, Chu Tước – Bạch Quế Chi, Huyền Vũ – Hạ Lan. Ngươi chưa từng gặp họ?
Nữ nhân áo đỏ hoảng hốt hỏi, ánh mắt đầy lo lắng nói. Minh Tiến lắc đầu, vẫn giữ thái độ cung kính đáp.
- Thật sự chưa từng gặp qua!
- Ai… Thôi được, ta cũng không truy cứu việc này. Nhưng ngươi nên nhớ, không bao giờ được phụ bạc muội muội Quế Chi của ta. Bằng không đừng trách ta vô tình!... Ta cũng nói luôn cho ngươi biết, ta là tỷ tỷ của nó, Hỏa Phụng – Bạch Mỹ Hà! Mà thôi, không hàn huyên nữa, sau này rồi tính tiếp. Ta nhìn ngươi dường như vẫn đang mong muốn điều gì đấy, mau nói ra đi!
Minh Tiến gãi gãi đầu, ấp úng nói.
- Tỷ tỷ, năng lực của tỷ rất mạnh, thân thể đệ thương nặng như vậy mà vẫn có thể lành lặn. Trong lôi nộ, đệ tưởng như đã chết mà được hồi sinh. Tỷ có thể hay không…
Bạch Mỹ Hà lắc đầu, xoay người nhìn về phía trước mà nói.

- Ta có thể bảo vệ ngươi, nhưng không thể giúp đỡ người phàm. Đây là thiên ý, uống hồ, những người kia hồn đã sớm rời khỏi thân thể, linh phách cũng đã sớm tan biến. Thật sự vô phương cứu chữa!
Minh Tiến im lặng, ánh mắt nhìn tất cả không gian xung quanh. Bao nhiêu thi thể yên lặng nằm đó, ngổn ngang, u ám… Hắn khẽ cắn môi, lắc đầu bất lực, miệng khẽ tụng niệm phật ngôn. Mọi hành động của hắn đều không qua khỏi mắt nữ nhân áo đỏ, nàng ta khẽ gật đầu, ánh mắt cũng nhìn lướt qua xung quanh một lượt.
Để cứu người, nhất là với Tiên Thú phụ trách Độ Kiếp như nàng không khó, chỉ có điều luật lệ Linh Giới nghiêm ngặt, không cho phép động chạm tới phàm nhân. Nếu tất cả ở đây đều là tu tiên giả, có lẽ sẽ khác. Bạch Mỹ Hà khẽ vươn tay, để lộ ra cánh tay trắng ngần, quạt xếp khẽ phẩy nhẹ. Tức thì từ những thân thể người đã chết, một điểm sáng nhỏ màu hồng dần dần xuất hiện, từ từ lơ lửng bay trên không. Nàng khẽ phẩy nhẹ quạt xếp, lập tức chúng như pháo thăng thiên, lao vút lên trời cao rồi tan biến. Chỉ duy nhất, phía bên kia, nơi chín nữ thanh y được Minh Tiến xếp lại không hề xuất hiện đốm sáng ấy.
Minh Tiến càng tụng niệm lớn hơn, hắn có thể thấy những điểm hồng nọ chính là linh hồn của những người đã mất, vì thế tiếng tụng kinh lại càng mau hơn. Không gian thoáng chốc im lặng, đầy thanh tịnh. Mọi người nhìn theo những điểm sáng ấy, trong lòng cảm thấy thư thái hơn, khe khẽ thở nhẹ. Cho tới khi tất cả tan biến hết, ánh mắt tất cả đều tập trung tới chín nữ nhân nọ bởi họ là những người duy nhất không hề xuất hiện điểm sáng. Minh Tiến lông mày cau lại, lại thấy Bạch Mỹ Hà miệng khẽ mấp máy thì ngạc nhiên, sau đó mừng rỡ mà hỏi lại.
- Tỷ tỷ…
- Ta biết ngươi muốn nói gì, họ mặc dù ý niệm muốn báo ơn mãnh liệt, Linh Phách nhất định không rời khỏi thể xác. Xong có điều ta không thể làm trái Linh Quy!
- Vậy phải làm thế nào? Mong tỷ tỷ chỉ dạy!
Hắn cung kính nói, ánh mắt thập phần tha thiết khiến nàng cau mày, phẩy quạt mà nói.
- Hừ, không lẽ ngươi có tình ý với họ?... Cũng phải nha, chín nữ nhân kia cũng vào hàng quốc sắc thiên hương… Hừ, ngươi quả thật có con mắt lược mỹ, Minh Tiến ạ!
Minh Tiến đang trong tư thái cầu xin, nghe thấy những lời ấy thì đột ngột thay đổi thái độ tới tróng mặt, hắn gằng giọng.
- Hừ, ta tôn trọng tỷ thì ít nhất tỷ không nên chế diễu ta. Ta với họ chẳng hề có quan hệ gì hết, nhưng họ vì tổn thương ta mà tự tận để tạ tội, nay ta sống lẽ nào lại thờ ơ với họ? Nếu tỷ không giúp được, xin tránh ra. Ta không phải kẻ vô tình, có ân không báo, có nghĩa không đáp!
Hắn khoát tay nói, sau đó chậm rãi tiến tới nơi chín thi hài kia, phủ phục xuống đất, im lặng. Đám người phe bạch y hộ vệ tuy không hiểu vì sao hắn làm vậy, lại thấy nữ nhân áo đỏ nọ trên mặt không động thanh sắc thì ngạc nhiên. Có một ai đó đột nhiên quỳ xuống, tiếp theo đó là hai ba người, rồi năm sáu người… Tất cả dường như bắt chước Long Nhân nọ, cúi lạy chín thi hài ba lạy.
Minh Tiến sau khi lạy xong, hắn xếp bằng, thở dài mà nói.
- Các vị, tại hạ với các vị không thù không oán. Các vị vì tại hạ mà lại tự tước đi sinh mạng mình, tại hạ thật sự vô cùng hổ thẹn. Có điều, thiên địa bất nhân tâm, tại hạ thực sự không thể cứu các vị, thật xấu hổ. Vậy xin ít nhất có thể đưa tiễn các vị tới miền cực lạc, kiếp sau xin báo ân!
Hắn nhắm mắt, tay bắt phật thủ, miệng bắt đầu tụng niệm. Phạn âm theo chất giọng trầm nặng cùng thanh âm nghiêm trang của hắn nhanh tróng lan đi. Đồng thời, dưới chín thi hài nọ đã xuất hiện chín đài sen màu hoàng kim lớn, kim quang lập lòe phát sáng, dần dần hóa thành những ngọn lửa đỏ. Hắn đang định mai táng cho chín người.
Nữ nhân áo đỏ càng cau mày, nàng cảm thấy tên nam nhân – Long Nhân trước mặt nàng quả thật có một không hai. Khác hẳn với đám Long tộc, kẻ này dường như một kẻ lạc loài. Bạch Mỹ Hà thở dài, nhưng trong lòng lại dâng lên một ý niệm vui vẻ. “Nam nhân này nặng tình, nặng nghĩa như vậy, chắc chắn y sẽ đối tốt với muội muội…”. Bạch Mỹ Hà chợt phất tay, thổi tắt những đài sen lửa nọ, thở dài mà nói.
- Ngươi rốt cuộc định cứu người hay giết người?
Minh Tiến mở mắt, trên khuôn mặt ấy, những tia sáng lạnh lẽo chiếu tới nàng khiến nàng hơi giật mình. Nàng vội vàng né tránh, hạ giọng nói.
- Có cách để cứu họ. Có điều, ngươi sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi, thậm chí là phế đi tu vi bản thân!
- Cứu người còn hơn xây tháp phù đồ, tỷ mau nói đi!
Hắn nói,thanh âm đã phần nào hòa hoãn hơn. Bạch Mỹ Hà khẽ cười, nhìn tới hắn mà hỏi.
- Ta hỏi ngươi, trên thân thể Long tộc, nơi đâu là cấm kị động tới nhất?
Tất cả đương trường nghe xong thì thoáng ngẩn người, đám nam nhân thì gãi gãi đầu,có kẻ đoán là râu; có kẻ cho là sừng, là mắt. Đám nữ nhân thì len lén liếc nhau, hai má đột nhiên đều đỏ hết lên. Bạch Mỹ Hà thấy vậy thì phì cười khúc khích. Tuệ Hải im lặng, sau đó đột ngột nói.
- Vảy ngược!
- Không sai, ngươi quả thật có chút nhãn lực hơn người!
Nữ nhân áo đỏ vươn ngón cái hướng tới Tuệ Hải, ánh mắt đầy ý tán thưởng. Tuệ Hải tuy là tăng lữ, nhưng trước sắc đẹp này cũng vội vã cúi đầu che đi sự bối rối trên mắt. Y lén nhẩm lại kinh phật, sau đó chậm rãi nói.
- Tiên tử quá khen, quá khen… Chỉ là sư phụ ta đã từng dạy vài bộ quyền pháp, lại vô tình trò truyện với ta về Long Thần. Chỉ là nhớ lại chuyện xưa, thật không có chút nhãn lực như tiên tử nói đâu. A di đà phật!

- Dùng vảy ngược, gia tăng thọ mệnh cho họ. Có điều mất đi một lượng lớn vảy ngược, ngươi sẽ mau tróng lâm vào trạng thái suy yếu, không khác gì kẻ phàm. Tu vi hay vị giai thì ta không nắm chắc, ngươi thật sự muốn ta giúp?
-Được, phiền tỷ động tay!...
Vảy ngược của rồng, cũng như đuôi của mèo hay hồ ly, đều là vị trí yếu hại. Bất cứ thương tổn nào đều gây ra sự suy nhược không thể nói trước. Người ta hay nói, mèo hay hồ ly có chín đuôi, tức là có chín mạng, mất một mạng là mất một đuôi. Rồng cũng tương tự như vậy, mất đi một phiến vảy ngược, chính là mất đi một phần sinh mệnh…
Từ Tứ Tiên Sơn, vô số người ồ ạt nối theo nhau xuống núi. Cưỡi ngựa, đi xe hay thậm trí là chạy bộ đều có cả. Nhưng chưa đầy một phần mười là những người cưỡi ngựa cùng với ba cỗ xe ngựa đi phía trước; phía sau là một vài cỗ xe khác với vô số bạch y hộ vệ bao vây xung quanh. Cuối cùng, đi đằng sau cùng là vô số nữ nhân trẻ tuổi, dìu dắt, nâng đỡ nhau đi xuống. Đoàn người khi tới chân núi thi tách ra, đoàn người ngựa thì rẽ về hướng Nam, nhằm hướng Thanh Điền đi mau. Đoàn bạch y thì hộ vệ chiếc xe ngựa còn lại chạy nhanh về phía hoàng cung. Còn đám nữ nhân thì tản ra, hướng về phía trong thành, rảo bước đi tới. Cùng lúc ấy, trên đỉnh Tứ Tiên Sơn chợt cất lên một thanh âm lảnh lót, sau đó là một quầng ánh sáng đỏ lao vút lên trời xanh, bỏ lại Tứ Tiên Sơn trong biển lửa đỏ ngập trời…
Trong chiếc xe ngựa đang được đám bạch y bảo vệ, một bàn tay nhỏ bé khẽ vén rèm, một gương mặt tuy xanh xao nhưng không làm giảm đi sự khả ái khẽ ngiêng đầu nhìn về đám bụi mù phía sau. Thập Tam Công Chúa Gia Trinh thở nhẹ mà hỏi bâng quơ.
- Người đi rồi, tại sao Lan tỷ không giữ người ta ở lại để cảm tạ?
- Muội muội không được nói năng hồ đồ, tính mạng con người quan trọng. Uống hồ y đang trọng thương như vậy…
- Hì hì, nếu được thì muội dám cá tỷ tỷ nhất định sẽ lưu người ta lại nha. Nhìn tỷ lúc được y cứu xem, hi hi hi…
- Không được nói linh tinh, ngươi không nhìn thấy y vốn không phải người phàm như chúng ta sao?
Liễu Lan bất chợt gay gắt nói,giọng điệu rõ ràng mang theo chút bực bội, nóng nảy. Không rõ là do nàng đang cảm thấy xấu hổ vì Gia Trinh nói trúng nội tâm của mình, hay là nàng đang thực sự bực bội vì hắn lúc trước thản nhiên với bái lễ của nàng. Nàng là ai? Liễu Lan công chúa – công chúa được sủng ái nhất của Chu Nguyên Chương. Đám nô tài, tì nữ hay thậm trí cả đám hoàng thân quốc thích cũng tôn vinh nhan sắc nàng so với tứ tài nữ trong kinh thành đâu kém, thậm trí còn có phần vượt trội hơn. Tuy thân hình nàng không thực sự quá thu hút nam nhân, bù lại nàng có khuôn mặt vô cùng khả ái với cặp mắt tròn đầy mị hoặc. Nàng tin tưởng rằng, với những điều ấy nàng có thể làm xiêu lòng bất cứ nam nhân nào. Nhưng có vẻ lần này nàng đã nhận ra bản thân mình đã nhầm. Vẫn còn có nhiều nữ nhân xinh đẹp, mỹ lệ hơn nàng, phong thái mị hoặc hơn nàng. Vẫn còn có nam nhân có thể thoái khỏi mê nhãn mà nàng cố ý tạo ra…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.