Mộng Tu Tiên

Chương 160: Tiên thuật





Hai kẻ nọ càng lúc càng to tiếng, khuôn mặt cả hai dần dần đỏ lên như hai con gà chọi. Cả hai đều dường như mải mê cãi cọ mà không nhìn ngó xung quanh, trực tiếp hướng tiểu đình mà bước tới. Thậm chí còn định lao thẳng tới chỗ hai người. Minh Tiến cau mày, hắn đứng lên chắn phía trước Tiểu Sương, khẽ hắng giọng, vận dụng Sư Tử Hống. Điều này khiến hai kẻ nọ giật mình, dừng lại. Người mập mạp nọ dường như thuận bước vẫn bước tới thêm một bước, chân y dẫm lên chân Minh Tiến. Tiểu Sương khẽ nghiêng đầu ngó qua vai hắn, thấy vậy thì cau mày mà nói.
- Vị này, tại sao lại dẫm lên chân tướng công ta như vậy? Thật là vô ý vô tứ quá mà!
Người mập mạp nọ khẽ a lên một tiếng, vội rụt chân lại, chắp tay xin lỗi hướng tới Minh Tiến mà nói.
- Thật xin lỗi quá, ta vì mải mê tranh luận mà vô ý đạp lên chân công tử. Xin công tử thứ lỗi cho!
Giọng y vô cùng cung kính, vái một cái thật sâu. Minh Tiến khẽ cười nhẹ, lắc đầu rồi sau đó quay lại nói với Tiểu Sương.
- Chúng ta đi thôi!
Tiểu Sương khẽ gật nhẹ, theo sau hắn rơi khỏi tiểu đình. Chợt một giọng nam nhân khàn khàn vang lên, gọi giật hai người lại.
-Hãy khoan, xin nhị vị dừng bước!
Lời vừa cất lên là của nam nhân gầy gò nọ, y khẽ huých huých tay kẻ mập mạp, ánh mắt đá tới phía Tiểu Sương. Tên mập nọ dường như cũng hiểu ý, cười hề hề mà đon đả nói.
- Xin hai vị đứng lại, ta xin có đôi lời… Chẳng hay vị cô nương này lên Tứ Tiên Sơn là có ý học nghệ?

Minh Tiến quay lại, hắn cảm thấy có chút khó chịu trước ánh mắt của hai kẻ này. Tiểu Sương khẽ giật nhẹ ống tay áo hắn, mỉm cười mà khẽ nói.
- Học nghệ? Hai chúng ta mới đến đây lần đầu, mong hai vị đại ca chỉ điểm giúp cho!
Hai kẻ nọ tức thì cười hề hề đầy thích thú, gì chứ một nữ nhân xinh đẹp như vậy. Nếu có thể dẫn tới cho bốn vị đạo trưởng, lại may mắn được thu làm môn hạ thì cứ phải nói là một bước gà chó lên trời. Vì thế cả hai vô cùng cao hứng, dường như không hề có sự hiện diện của nam nhân áo xám nọ, hoa chân múa tay mà khoe khoang. Nào là cả hai là đệ tử cưng của bốn vị đạo trưởng, nào là chức vị của họ trong Tứ Tiên Sơn là Doanh Trưởng và Doanh Phó… Tiểu Sương ánh mắt hiện lên sự thích thú, thi thoảng lại góp vài lời phụ họa khiến hai kẻ nọ càng lúc càng hăng hơn. Lời nói của cả hai lúc này, nếu có gì có thể đem so sánh thì đó là trời long đất lở.
- Cô nương,xem đạo pháp của ta đây!
Nam nhân gầy gò nói, người mập mạp cũng không chịu kém, y cũng nói.
- Xem cả ta nữa này!
Chỉ thấy trên tay hai kẻ nọ là hai miếng giấy đã cũ, màu vàng ố có ghi chi chít các kí tự giun dế. Miệng hai kẻ nọ khẽ lầm bầm, sau đó phất chúng lên trên không. Lập tức trên tay người gầy gò xuất hiện một quả cầu lửa to cỡ trái bưởi; trên tay người mập mạp là một quả cầu nước tương tự. Minh Tiến khóe mắt giật giật. “Đây là phù chú sơ cấp!”.
Cả hai kẻ nọ khẽ múa may, làm,ra mọi động tác kì quái để biểu diễn hai thứ “pháp thuật” nọ. Sau đó mau chóng thu hồi lại, tiến sát tới gần Tiểu Sương mà cười nói.
- Cô nương thấy sao? Chúng ta không lừa cô chứ?
Tiểu Sương chưa kịp cất tiếng. Minh Tiến ở bên cạnh đã cười nhạt mà nói.
- Hừ, chỉ là những thứ phế phẩm như vậy mà cũng đem ra khoe mẽ!
- Ngươi nói gì? Được, hôm nay chúng ta sẽ cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày nhà ngươi nếm mùi tiên pháp! Cô nương, tránh ra!
Cả hai tên gần như đồng thời hét lên, lập tức trái cầu lửa vả cầu nước nọ lại xuất hiện. Chúng dường như có to hơn trước một chút, sau đó nhắm thẳng người Minh Tiến mà lao tới.
- Chết đi!
Nam nhân mập mạp kêu lên, người gầy gò cũng không hề kém cạnh, hô lên.
- Xuống gặp Diêm Vương lão nhân gia đi, tiểu tử!
Minh Tiến ngửa mặt cười lớn, hắn cứ đứng đó cười, mặc kệ cho hai trái cầu kia lao tới. Hai kẻ nọ thì cho rằng tên tiểu tử trước mặt cười vì phát điên, phát điên vì sợ hãi. Thêm nữa tiêu diệt tiểu tử này thì càng dễ lôi kéo mỹ nữ nọ. Vì thế cũng cười ha hả. Nhưng cái mơ mộng của hai kẻ nọ đều tắt ngấm. Chỉ thấy một vật đen thui bất chợt bay lên chặn đánh hai trái cầu. Chỉ nghe bục một tiếng, cả hai đều hóa thành tấm giấy nọ mà tự động cháy rụi. Hai kẻ kia dường như không tin nổi vào mắt mình, há hốc miệng nhìn tới vật kia. Chỉ thấy vật nọ giống như một thanh củi màu đen thui, chẳng có chút gì là cổ quái, ấy vậy mà có thể phá nát hai đạo phép thuật của tiên nhân. Hơn nữa, chúng có giá hơn năm ngàn lượng vàng một tấm.
Minh Tiến nhìn tới khuôn mặt xám ngoét của hai kẻ nọ, khẽ cầm lấy Thiết Huyết đang lơ lửng phía trước. Hắc Diễm cùng Huyết Diễm chợt bùng lên dữ dội, điều này khiến hai kẻ nọ ngã ngửa ra nền tiểu đình, miệng lắp bắp.
- Ca.. ca… cái… cái này…!
- Các ngươi nghe ta hỏi và trả lời cho thành thật, nếu không đừng trách tại sao ta tàn nhẫn!
Minh Tiến vẫn cười nhẹ mà nói, nhưng toàn thân hắn lại tỏa sa một luồng khí phách trấn áp tới ngẹt thở. Hai kẻ nọ mắt như hoa lên, lờ mờ nhìn ra sau lung nam nhân áo xám này dường như xuất hiện một hình bóng mờ ảo của một con rồng đang nhe nanh múa vuốt. Cả hai không kìm chế nổi, thậm trí tên mập đã ướt hết cả đũng quần. Minh Tiến mặc dù rất buồn cười, xong vẫn cốn nín nhịn mà bắt đầu tra hỏi…
Một hồi lâu, hắn bước ra khỏi tiểu đình. Minh Tiến nói nhỏ vào tai Tiểu Sương điều gì đó khiến nàng đỏ mặt, sau đó khẽ gật đầu. Hắn khẽ ôm lấy eo nàng, thân ảnh nhoáng lên một cái rồi mờ ảo biến mất, lát sau lại thoáng hiện ở phía xa, cách đó có lẽ phải hơn bảy mươi, tám mươi bậc thang. Chứng kiến cảnh này, cả hai tên nọ mặt cắt không còn giọt máu. Chờ khi cả hai đã đi xa, người gầy gò mới rút ra một ống trúc, hướng lên trời mà kéo dây. Bụp, vút! Một điểm pháo sang màu đỏ bây lên cao. Chỉ vài phút sau, lập tức có chín thân ảnh màu xanh lao nhanh tới phía tiểu đình. Người gầy gò ánh mắt có chút run rẩy, nói.
- Mau đưa hai chúng ta tới trước Nội Sơn. Ta có chuyện gấp cần bẩm cáo Tứ Tiên!...
Minh Tiến bế Tiểu Sương, dùng Di Động Thuật liên tiếp lao như bay trên những bậc thang. Linh cảm của bản thân hắn quả nhiên không lầm. Hai tên nọ vừa sử dụng chính là loại phù chú sơ cấp nhất của tu tiên giới. Loại phù chú này là loại đơn giản bậc nhất, chỉ cần có chút căn cơ cùng tài liệu là có thể dễ dàng tạo ra hàng đống. Qua lời hai kẻ nọ, chúng được phép “mua” lấy hai tấm tiên đạo này từ Tứ Tiên Sơn với giá năm ngàn lượng vàng một tấm. Hai kẻ nọ lại còn nói thêm, chỉ có những người cấp cao trong hộ sơn vệ mới có cơ hội được mua tiên đạo này.
Tiểu Sương im lặng nằm trong vòng tay hắn, ánh mắt có chút hiếu kì. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Minh Tiến đột ngột trở nên gấp gáp như vậy. Nàng dù đã từng trao đổi với Bá Ôn về hắn, cũng phần nào đó nhận định hắn là người tu hành phật pháp. Xong lần này thì hoàn toàn trái ngược với tính cách hắn ngày thường. Tiểu Sương khẽ đưa ngón tay lên môi mà cắn nhẹ, ánh mắt có chút lo sợ. “Nếu như chàng ấy cứu mấy kẻ kia, sau đó lại bị họ thuyết phục xuất gia, như vậy… Không được, nhất định không thể để cho chàng ấy xuất gia!...”. Tiểu Sương khẽ ngước lên nhìn hắn, lại thấy khuôn mặt đầy ý nghiêm trọng thì càng lúc càng lo lắng. Hồi lâu, nàng khẽ gật nhẹ một mình. “Lần này trở về, nhất định phải trói chàng ta lại với mình!”….
Vòng người càng lúc càng áp sát, càng lúc tiếng gậy tre càng gõ trên mặt nền đá dồn dập hơn. Tám vị sư ánh mắt càng lúc càng căng thẳng, nơi trán ai cũng đã rỉ rả mồ hôi, chúng làm trôi đi phần nào lớp sơn màu hoàng kim được bôi trên người. Tay ai cũng đang xiết chặt lấy những thanh hắc côn, con ngươi chầm chậm theo dõi từng động tĩnh của đám hộ vệ bao vây quanh họ.
Đám hộ vệ thì ngược lại, có vẻ khá nhàn nhã trước tám người này. Thế bao vây mà họ đang sử dụng chính là Đả Cẩu Trận của Cái Bang. Phải biết rằng, năm xưa,sau khi Chu Nguyên Chương lên ngôi. Y đã cho thành lập Cẩm Y Vệ với mục đích chính là thu thập toàn bộ võ công thiên hạ về tay mình. Vì thế, việc có người của Cẩm Y Vệ tinh thông võ học hay trận thế của các tông phái giang hồ không phải là hiếm gặp. Cẩm Y Vệ tìm đủ mọi cách chia rẽ, lôi kéo, mua chuộc người từ các tông môn giang hồ. Thế nên có thể nói, gần như mọi võ học giang hồ đều có mặt tại đây.
- Phá trận!

Tuệ Hải hét lớn, lập tức cả tám cây thiết côn cùng vung ra, đập mạnh trên nền đá xanh. Lực đạo hiển nhiên vô cùng mạnh, khiến những phiến đá nứt toác, mảnh vụn rào rào bay về phía xung quanh. Những mảnh vụn ấy khiến đám người cầm gậy trúc hơi lùi lại, nhưng sau đó bất chợt lại lao tới sau một tiếng nam nhân trầm ổn.
- Tâm pháp chữ “Khuyết”!
Lập tức vòng người thay đổi bộ vị, nhịp nhàng di chuyển tựa như mãnh xà, dần dần dồn ép lại tám vị sư. Hễ họ công kích vào đâu thì nơi đó lập tức lại giãn ra, tựa như một vòng dây chun tròn, có thể co dãn bất cứ chiều nào, sau đó lại trở lại vị trí cũ. Đây là trận pháp cổ của Cái Bang, dùng hư chế thực, lấy nhu chế cương. Lấy chữ “Khuyết” làm chủ đạo. Địch đánh thì ta lùi né, địch lùi thì ta vây công, dùng trận này để tiêu hao thể lực đối thủ. Cho dù là cao thủ võ lâm cũng chỉ có một thành thoát ra được trận pháp.
Tuệ Hải nghe thấy lời nam nhân bên ngoài chỉ điểm, tức thì hai mày cau lại. Y bản thân từng xông pha giang hồ không ít, cũng phần nào nhận biết sơ qua về trận pháp này. Trong lòng y không khỏi có chút đắng ngẹn. Thiếu Lâm xưa nay nổi danh La Hán Trận, uy lực cường mãnh vô cùng. Xong lại gặp phải trận pháp cổ quái này, thật sự dù lập trận La Hán cũng khó có thể có hiệu quả. Nếu lúc này gắng công kích, chỉ thêm tốn sức mà chẳng gây chút thương tổn nào cho đám hộ vệ kia. Y khẽ thở dài, án binh bất động. Chợt giọng nam nhân nọ lại cất lên, thanh âm có phần chế nhạo.
- Bát Đồng nhân của La Hán Đường không ngờ lại vô dụng thế này. Thật khiến ta thất vọng! Thiếu Lâm từ trước tới nay luôn vỗ ngực tự xưng là Thái Sơn Bắc Đẩu, nào ngờ chỉ là cái danh hão!
- Câm miệng, ngươi không được quyền xúc phạm Thiếu Lâm! Nếu có bản lãnh, hãy cùng ta giao đấu ba trăm hiệp!
Tuệ Hải bực bội nói lớn, tính y vốn nóng nảy nên khó lòng kiềm chế nổi trước lời xúc phạm này. Ánh mắt nảy lửa lướt nhanh, tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói. Vòng người chợt giãn ra, để mở ra một lối nhỏ ột bạch y hộ vệ tiến vào. Y cũng không khác gì những người khác, đều mang mũ mạng che kín mặt. Tuệ Hải thấy vậy thì khẽ hừ nhẹ.
- Không dám lộ mặt thật, giả thần giả quỷ. Ngươi còn không mau rút lại lời nói vừa rồi, nếu không đừng trách ta đại khai sát giới. Thiếu Lâm xưa nay không lạm sát giới, nhưng để một kẻ xúc phạm tới núi Thiếu Lâm như ngươi còn sống, dù ta có bị đuổi khỏi Tam Quan cũng đáng!
Nam nhân mới bước vào chợt ngửa đầu lên trời mà cười ha hả.
- Ha Ha Ha… Đúng là giọng điệu của mấy con lừa trọc trên núi Thiếu Thất. Tuệ Hoàng, tới gặp đồng môn của ngươi đi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.