Sắc nữ xuất hiện
Nữ nhân mang mị cốt, thật sự hắn cũng có chút hiểu biết qua loa. Chỉ biết nữ nhân này ngoài nhan sắc hơn người, bản thân tự mang mùi hương thơm quyến rũ nam nhân, họ còn là những người cực kì mẫn cảm, khả năng phán đoán vô cùng tinh tường. Nhấc tay, hạ chân… dù chỉ là một động tác nhỏ cũng khiến cho kẻ nhìn thấy hồn điên phách đảo. Các môn phái yêu tu, hay thậm chí là Cửu Vỹ Hồ cũng khó có thể có được mị hoặc như vậy, mị cốt chính là thiên phú trời ban. Nhưng nữ nhân mang trong mình mị cốt cũng thập phần thống khổ, họ gần như không tự chủ được bản thân mình, đặc biệt là những khi mị cốt bộc phát. Nói chung, gặp nữ nhân mang mị cốt là cực kì nguy hiểm với nam nhân. Trừ khi làm các nàng có thai, để mẫu tính dần dần trung hòa mị cốt; hoặc nam nhân có năng lực ân ái mạnh mẽ, đủ đáp ứng các nàng. Còn không thì hiếm có kẻ thỏa mãn các nàng, các nàng vì vậy mà biến thành nữ nhân dâm đãng, đi khắp nơi chỉ để cầu hoan. Tuy vậy, tỉ lệ để nữ nhân xuất hiện mị cốt không đủ để đếm trên đầu ngón tay. Nhưng một khi có, lại nữa là lọt vào tay các bậc đế vương. Chắc chắn vương triều đó sẽ mau tróng thoái trào.
Điều này do Vũ Nham những lúc rảnh hay lôi cổ tịch ra cho hắn đọc, bằng không chắc chắn hắn chỉ cười mà cho rằng: “Nữ nhân mang mị cốt kì thực là nữ nhân có bộ khung xương đẹp mà thôi, chắc là như vậy!”.
Minh Tiến lúc này đã mặc một bộ y phục vải thô, nước vải có phần sờn bạc. Bá Ôn thấy vậy thì cười đầy ái ngại.
- Hầy, mặc tạm a. Sáng mai ta sẽ đưa ngươi qua tiệm may của Nhu bà, giờ cũng không còn sớm nữa, mau đi nghỉ thôi!
Minh Tiến cũng chỉ cười, hắn kì thật cũng chẳng quan tâm việc ăn mặc cho lắm. Miễn là không vướng víu, bất tiện hay hở hang là được. Bá Ôn cười, sau đó xoay người bước ra ngoài, hắn nhìn theo cho tới khi thân ảnh y đi khuất, lúc bấy giờ mới cầm lấy Thiết Huyết. Thiết Huyết nhận được chân lực truyền sang, tức thì run run lên từng hồi, tựa như đang vô cùng vui sướng khi gặp lại Minh Tiến. Hắc diễm cùng hỏa diễm lại bừng bừng cháy, Thiết Huyết tựa như một đứa nhóc, vui vẻ bay vòng vòng quanh thân thể hắn. Minh Tiến nhìn tới nó thì khẽ cười, lặng lẽ nhắm mắt xuất thần.
Cũng không biết là dã trải qua bao lâu, chợt một thanh âm hoảng hốt vang lên khiến hắn giật mình,choàng mở mắt. Lúc này trời đã sáng, Thiết Huyết vẫn đang tiếp tục chu trình của mình, vẫn lượn lờ qua lại bên cạnh hắn. Minh Tiến nhìn ra phía cửa, chỉ thấy Tiểu Sương đang đứng đó, tiểu cô nương đang lấy tay che đi cái miệng đang há hốc đầy ngạc nhiên của mình. Khi thấy hắn mở mắt, lại nhìn tới mình, Tiểu Sương luống cuống nói.
- Cái kia… cái kia… lửa ma chơi a…!
Thanh âm run rẩy, ngón tay chỉ tới Thiết Huyết đang lơ lửng cạnh Minh Tiến. Hắn hơi sững ra, sau đó bất giác cười lớn, điều này khiến hai má Tiểu Sương dần đỏ lên. Hắn cười mà nói.
- Ha ha ha… tiểu cô nương. Cái này của ta gọi là pháp bảo… tên nó là Thiết Huyết. Chứ nó không phải lửa ma chơi. Ha ha ha…
Tiểu Sương ánh mắt ngờ vực nhìn tới hắn, sau đó bạo gan tiến tới gần hắn thêm một bước. Hành động này là nàng lấy hết sức bình sinh mà làm. Vốn tối hôm qua, sau khi bị hắn dọa ăn thịt, nàng cả đêm mê những ác mộng. Sáng hôm nay, lại nghe lời Bá Ôn thúc mà vào gọi hắn dậy, trong lòng nàng vốn đã cực kì kinh hãi. Nào ngờ vừa bước vào đã thấy quanh hắn lởn vởn một thanh lửa ma chơi, không kiềm chế nổi là thất thanh hét lên.
Tiểu Sương nhìn tới Thiết Huyết đang lơ lửng bên vai hắn, nàng tò mò hỏi.
- Có thật… có thật không phải lửa ma chơi không?... Ta nghe mấy thẩm trong thôn kể, lửa ma chơi xuất hiện sẽ đi cướp xác đoạt hồn để sống lại a…
- Hầy, đã nói không phải là không phải kia mà!
Minh Tiến lắc đầu mà nói, tay hắn nắm lấy Thiết Huyết. Lập tức huyết diễm cùng hắc diễm nọ càng lúc càng bộc phát dữ dội, hắn nói tiếp.
- Đó, ta có sao đâu? Thật là vớ vẩn!
- Nhưng là… nhưng là ta sợ a…
Tiểu Sương hơi ngần ngừ, một lúc lâu ngắm nghía mới nói được tiếp.
- Cho ta cầm thử nha, được không?
- Này, tiểu cô nương, nói chuyện sao mà kì cục quá đi. Chẳng có lễ phép chút nào hết cả!
Hắn nghiêm giọng nói, trong lòng lại tính trêu nàng ta một phen. Tiểu Sương sau khi nghe vậy thì thoáng sững người, sau đó hai má đỏ lên, thở ra phì phì mà nói.
- Ai nói ta không phải thục nữ, nói năng vô phép? Là ngươi không nói tên mình, sao ta phải nói kia chứ? Hứ!
Minh Tiến cảm thấy trêu chọc nàng ta quả thật rất vui, vì thế mà quên béng mất lời dặn dò của Bá Ôn tối hôm qua. Hắn cười cười, sau đó nói.
- Ừ, ta sai. Được rồi… Hừm, ta là Minh Tiến. Vậy đã đủ chưa?
- Hừ, vậy mà cũng kêu ta nói năng không lễ phép, chính ngươi mới là kẻ không biết lễ phép thì có… Nghe đây, bổn cô nương tên là Lưu Sương, người gốc Thanh Điền này. Ta từ nhỏ mất đi phụ mẫu, sau đó theo Bá Ôn thúc lưu lạc khắp nơi. Giờ ta cùng Bá Ôn thúc trở về Thanh Điền này, từ quan ở ẩn!
Tiểu Sương nói, đoạn sau hơi ngập ngừng, sau đó thoáng im lặng. Minh Tiến đã vận Thấu Tâm Thuật, đương nhiên biết Tiểu Sương đang buồn vì chuyện của mình, hắn khẽ cười mà giơ ra Thiết Huyết.
- Này, ượn!
Tiểu Sương e dè nhìn hắn, sau đó nhanh tay định đoạt lấy. Nào ngờ đâu hắn còn nhanh tay hơn, đã thu tay lại trước. Tiểu Sương thấy vậy thì dậm dậm chân đầy bực tức, nhưng sau đó mắt nàng lại long lanh lên. Tiểu Sương quyết định dùng sát chiêu với hắn – nước mắt. Quả nhiên nhìn thấy nàng như vậy, Minh Tiến ngẩn người ra, nhưng sau đó rất nhanh đưa Thiết Huyết tới trước mặt nàng ta.
- Cầm lấy đi, đừng dùng nước mắt đánh lừa ta, ta có thể nhìn thấu nội tâm ngươi đấy!
Tiểu Sương nghe vậy lại càng mau nước mắt hơn, từ trước tới giờ, nàng chưa thấy có ai qua nổi chiêu thức này của mình. Thậm chí ngay cả Bá Ôn thúc cũng phải đầu hàng, nhưng lần này thì nàng hơi sững người. Chỉ thấy mắt hắn lập tức xuất hiện thanh quang, con ngươi bị xẻ dọc mà nhìn tới mình thì thoáng giật mình, vội vàng nắm lấy Thiết Huyết mà quay lưng lại. Minh Tiến khẽ cười, sau đó vặn vẹo cổ cùng toàn thân, khiến cơ thể phát ra những thanh âm răng rắc.
Tiểu Sương ôm lấy Thiết Huyết, nàng chỉ thấy nó nhẹ vô cùng, thậm chí ngọn lửa màu máu đỏ nọ không hề làm bỏng tay nàng thì ngạc nhiên. Chơi đùa một hồi, tới khi quay lại thì đã thấy hắn ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường, nhắm mắt im lặng. Tiểu Sương tò mò, lấy tay chọt chọt thử vào tay hắn, không có phản ứng. Nàng lại càng bạo gan hơn, chọt tới sườn hắn, hắn vẫn im lặng. Điều này khiến nàng cản thấy hiếu kì không thôi. Nếu như Tiểu Sương là tu tiên giả, chắc chắn nàng chẳng hề lạ gì những hình tượng đả tọa này, nhưng nàng không phải là tu tiên giả.
Minh Tiến sớm phong bề giác quan, tiến vào Linh Thành nghỉ ngơi. Vì thế, cho dù Tiểu Sương có véo cả ngàn lần, thậm chí cù hắn cũng chẳng phản ứng. Nàng tò mò, khẽ để Thiết Huyết xuống một bên, cởi hài bước lên giường, hai bàn tay nhỏ nhắn khẽ vạch mi mắt hắn lên… một bên, rồi cả hai bên. Nàng chỉ cảm thấy thú vị vô cùng, nhìn tới hai con ngươi lam sắc không hề cử động một cách chăm chú. “Nha… Tối qua vì hai ngươi mà ta toàn gặp ác mộng a ,ta sẽ trừng phạt ngươi!”. Nhưng chỉ một lúc sau lại biến đổi. “Bá Ôn thúc nói, đôi mắt vốn khó chữa nhất, kể cả dùng mắt kẻ khác ghép vào thì cơ hội nhìn lại được cũng chỉ có một thành. Nếu làm như vậy, hắn bị mù… lại bắt đền ta cả đời nuôi hắn thì sao?...”. Nàng nghĩ tới đây thì hai má hồng lên, nhớ tới câu truyện của mấy vị tỷ tỷ cố ý sắp đặt mình gả cho chồng giàu. “ Chỉ cần lừa được y ôm mình, sau đó hô hoán y hủy hoại danh tiết mình, bắt đền y cả đời. Đương nhiên người ta vì mặt mũi sẽ chấp nhận mình ngay a!”.
Tiểu Sương thoáng cười nhẹ, nhưng sau đó giật mình kêu thầm không ổn. Nam nữ thụ thụ bất tương thân, đây không phải là nàng đang leo lên giường cùng hắn sao? Thoáng kinh hãi, nhưng sau đó nàng lại chăm chú nhìn tới mắt hắn, quan sát dị biến. Trong con ngươi Minh Tiến lúc này lập tức trở về bình thường, nhưng trong đó lại có ba tia sáng không ngừng quay tròn, tựa như đang đuổi nhau. Một hoàng kim, một đỏ, một lam đang nối đuôi nhau luân chuyển. Tiểu Sương chăm chú nhìn tới, đột nhiên cảm giác trong thân thể mình cũng đang có thứ gì đó luân chuyển, vận động. Nàng cảm thấy thân thể mình dường như đang có biến hóa thì khẽ giơ tay lên nhìn,nước da của nàng lúc này dần chuyển từ màu trắng sang màu hồng phấn, tản mát bốc ra một mùi hương thơm ngát. Tiểu Sương cảm thây thân thể chợt vô lực, ngã vào lòng nam nhân nọ, tay nàng như ma đưa lối, quỷ dẫn đường ôm lấy hắn, vuốt ve, mơn trớn. Có thứ gì đó trong nàng đang thúc dục, đang hối thúc nàng nhìn tới khuôn mặt hắn. Tiểu Sương cố gắng đứng lên, cặp mắt nàng lúc này biến hóa ra ươn ướt như vừa khóc, mị lực liên miên bất tuyệt. Qua sự phản chiếu của mắt Minh Tiến, nàng thấy rõ trên mặt mình càng lúc càng hồng thêm, môi cũng càng lúc càng đỏ mọng. Bất giác nhào tới mặt hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Sự đụng chạm da thịt khiến thân thể Tiểu Sương thoáng run lên, nhưng sau đó là khoái cảm ngất trời. Tiểu Sương lúc này dường như không phải cô nhóc mới chưa đầy mười ba nữa, phong thái của nàng lúc này hoàn toàn là một nữ nhân thành thục. Nàng ôm , nàng hôn ,nàng cắn lên vai hắn, hai bàn tay không ngừng vuốt ve, giựt tóc nơi gáy hắn.
Minh Tiến choàng tỉnh, lại thấy những hành động này của Tiểu Sương thì giật mình. Lại nhìn tới mị nhãn mê hồn nọ, trong lòng không khỏi một trận lửa dục bộc phát. Nhưng rất nhanh lý trí tự vận động, kích thích chân lực bản thân. Minh Tiến hồi tỉnh, vội vàng tụng niệm Phạn Âm Chân Kinh, con ngươi lập tức biến thành màu kim sắc, quanh thân các kí ngôn nối tiếp nhau xuất hiện. Nhưng dường như nó vô dụng với Tiểu Sương, chỉ thấy nàng ta hơi chậm lại một chút, sau đó rời khỏi người hắn. Lần này thì tiểu cô nương lại chủ động ra tay với thân thể chính mình. Nàng cởi dây lưng, khẽ kéo hai vai áo để lộ ra đôi vai trần trắng hồng, tự nghiêng má mà cọ cựa vào đó mà rên rỉ. Ánh mắt câu dẫn, lưỡi nhỏ khẽ liếm láp môi mà nhìn tới hắn. Minh Tiến cau có cực hạn, hắn biết mị cốt bằng một cách nào đó đã thức tỉnh rồi. Hắn vội vã tụng niệm Như Lai Quyết, lập tức sau lưng dần dần xuất hiện thân ảnh của Phật Như Lai đang tọa thiền, quanh hắn còn lờ mờ những luồng quang mang kim sắc của một đài sen lớn. Hai tay lập tức xuất hiện Phật thủ, hắn chắp tay trước ngực, kim quang càng lúc càng rực rỡ. Phật thủ còn chưa thành hình, chợt hắn cảm thấy một mùi thơm ngát áp sát tới, sau đó là một cảm giác đau nhói nơi cổ. Hắn kêu lên đau đớn.
- A…!