Nói rồi y cũng nắm chặt song liêm mà thủ thế, Minh Tiến tung người nhảy lên cao, hai bàn tay vận dụng chân lực dồn lên trường kiếm khiến nó dần dần phát ra ánh kim quang, nhằm thẳng tới đầu nam nhân nọ mà bổ xuống, miệng hắn gầm lên.
- Tên khốn, chết đi!
Nam nhân phía dưới cũng không chịu kém thế, hú lên lanh lảnh, múa song liêm lao lên. Từ phía dưới đất, vô số đạo quang mang màu vàng đeo bám theo song liêm mà lao tới phía Minh Tiến, quang mang trên song liêm càng lúc càng mạnh, tựa như một cơn gió xoáy ầm ầm chiếu thẳng tới mặt hắn. Ầm ầm ầm, chỉ thấy hai người lao vào nhau, mặt đối mặt, binh khí đối binh khí. Kim quang cùng những đạo quang mang màu vàng điên cuồng va đập vào nhau, hình thành những thanh âm trầm thấp gầm gừ như sấm nổ. Thế trên không nọ tạm thời cân bằng, bất phân thắng bại, cả hai là lơ lửng trên không đấu chân lực.
Nam nhân nọ đối mặt với uy áp kinh người của Minh Tiến, trên mặt không hề hiển thị nửa điểm sợ hãi mà lại cười cười như không, đồng thời nói thêm một câu đầy ý khiêu khích.
- Chỉ có thế thôi sao? Đúng là thứ rác rưởi của dòng họ Minh, ha ha ha…
Tiếng cười văng vẳng vang lên, nam nhân nọ nói xong, ánh mắt đều tia diễu cợt hướng tới Minh Tiến. Minh Tiến lúc này phẫn nộ cùng cực, hắn cảm thấy vô cùng tức giận. Trong đầu hắn lúc này căn bản không hề còn ý thức hay Vô Thần nữa, chỉ còn lại tràn ngập một thứ trong đầu. Đó là mong muốn diệt sát, mong muốn chém giết, mong muốn phanh thây xé xác nam nhân trước mặt mình. Con ngươi hắn biến thành một màu đỏ rực như máu, hơi thở cùng khí tức đồng dạng biến đổi thành âm lệ cực điểm. Biển đổi này của hắn khiến nam nhân nọ khẽ cười, y vốn cũng đã dự đoán trước, vì thế vẫn giữ nguyên một nét mặt khinh khỉnh mà nhìn tới. Minh Tiến chợt hét lên một tiếng, lập tức kim quang bao bên ngoài trường kiếm đại thịnh, đồng thời phía trên bầu trời cũng xuất hiện vô số những tia lôi điện đánh tới phía hắn.
Nam nhân nhỏ bé sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng, từ thân thể xuất hiện vô số sợi tơ chân lực màu đỏ, đan thành một tấm lưới lớn che chở thân thể y ở bên trong. Từng đạo lôi điện ầm ầm lao xuống, nhắm thẳng vào người Minh Tiến mà đánh tới. Một đạo, hai đạo… cứ như vậy liên tiếp bổ thẳng vào thân hình Minh Tiến. Nếu là bình thường, có lẽ hắn đã là một cây củi cháy đen. Nhưng ở đây thì không, cứ sau mỗi đạo lôi điện, thân thể hắn mơ hồ lại càng xuất hiện thêm chân lực. Khắp thân thể hắn lúc này đều là lôi điện lẹt xẹt, thậm chí cả trong con ngươi cũng có những đạo tinh lôi bắn ra tứ tung. Nó dần dần đốt cháy hết màu đỏ nọ trong con ngươi hắn, sau đó mạnh mẽ bộc phát biến con người hắn thành một màu thanh sắc. Minh Tiến lúc này hưng phấn mà gầm lên.
- Tên khốn kiếp, chết đi!
Cùng với tiếng hét của hắn là chín đạo lôi điện đánh xuống, đồng thời cùng kim quang từ trường kiếm bổ mạnh một nhát tới nam nhân nọ. Nam nhân nọ cũng không hề chậm chạp, song liêm huơ lên, ánh quang mang màu vàng nọ lại càng bộc phát mãnh liệt, đón đánh chiêu này.
Phi Yến đứng cách đó một quãng xa, ánh mắt trầm ngâm mà nhìn tới hai kẻ đang giao thủ, trong mắt hiện lên những tia lo lắng cùng nghi ngại. Chợt trong không gian bất ngờ tiêu thất hết các luồng chân lực tản mát khiến nàng kinh nghi bất định, lại nhìn tới hai kẻ nọ vẫn dính lấy nhau trên không trung, con ngươi không kiềm chế nổi mà tự bốc phát lam hỏa. Chỉ thấy rất nhanh từ nơi giao tranh xuất hiện một luồng khí tức xung động ầm ầm lan ra, sau đó là một trái cầu kim sắc dần dần lớn lên, bao bộc cả hai vào bên trong rồi càng lúc lại càng lớn. Cuối cùng thì ầm một tiếng lớn, rung chuyển cả đất trời, chỉ thấy kim cầu nọ bộc phát, ánh kim quang chói mắt lan tỏa ra xung quanh với tốc độ kinh khủng, xung lực cùng sức ép lan ra khiến Phi Yếu cau mày, trong lòng thầm kinh hãi cực điểm.
Lại nhớ rằng, nàng là Thần Long, có long tức thủ vệ nên các luồng khí tức chấn nhiếp đối với nàng căn bản là vô dụng. Nhưng mà lần này thì khác hoàn toàn, nàng chỉ cảm thấy xung khí này không chỉ trấn nhiếp, nó còn có một loại năng lực khiến cho nàng nhất thời có cảm giác sợ hãi cực độ, tay chân vô lực khó mà di chuyển nổi. Kim quang lan ra tới đâu, mặt đất đất đá cùng dạng là bị cuốn theo tới đó, kim quang càng lúc càng lan tỏa nhanh, dường như muốn tham lam thôn phệ tất cả mọi thứ trên đường đi của nó. Tình cảnh này, nếu so sánh với ở thế giới thực mà Minh Tiến tới đây, có lẽ chỉ hơn chứ không hề kém vụ nổ của một trái bom nguyên tử.
Một màn kinh người qua đi, không gian nơi này dần dần im ắng lại. Phi Yến không kiềm chế nổi lo lắng, lập tức tìm tới nơi trước đây là sân tập của Minh Tiến và Xích Nha. Dọc đường đi, nàng vô cùng hãi hùng khi nhìn tới mọi thứ trên đường đi của kim khí nọ đều bị nó quét sạch, không còn một chút dấu vết nào là chúng đã từng tồn tại. Càng tới gần nơi sân đấu lúc trước, mặt đất lại càng thảm hại hơn gấp bội, dường như nghiêng vát về một bên. Phi Yến thấy vậy lại càng lo lắng, vội phi lên à quan sát, nàng bay lên, nhìn xuống. Chợt đuôi mắt giật giật, vươn tay che miệng mà không thốt lên nổi lời nào.
Chỉ thấy nơi từng là sân đấu nọ, nay là lõm xuống một cái lòng chảo lớn, bán kính có lẽ phải gấp ba bốn lần sân lúc trước. Điều kinh dị hơn cả, chính là trong cái hố đó nam nhân nhỏ bé cùng với Minh Tiến vẫn y nguyên như lúc trên không đối mặt, giữ nguyên một tư thế giao tranh. Phi Yến lại càng thêm khẩn trương, lao tới phía dưới.
Phía trong lòng chảo nọ, Minh Tiến cùng nam nhân nhỏ bé vẫn giữ nguyên thế phân tranh, nhưng kì quái là không còn cảm nhận được chân lực xuất hiện. Cả hai thân ảnh đồng dạng như hóa thành tượng đá, chỉ khác là hơi thở vẫn đều đặn xuất hiện. Chợt vang lên nhưng tiếng răng rắc. Choang!!! Thanh âm kim loại vỡ vụn vang lên, chỉ thấy trường kiếm và song liêm nọ lập tức nát vụn ra thành vô số mảnh nhỏ. Chuôi kiếm cùng thân liêm làm bằng gỗ, trực tiếp bị một cơn gió thổi qua mà bay đi như cát bụi. Nam nhân nhỏ bé nọ cùng với Minh Tiến miệng phun ra một ngụm máu lớn, loạng choạng ngã bệt xuống nền đất phía sau. Một làn bạch quang lóe lên, trực tiếp hóa lại thành Xích Nha. Xích Nha trên mặt hơi tái xanh, lại hướng tới Minh Tiến mà cười nói.
- Đánh tốt… đánh tốt a…
Hùng Lệ trở về thân thể, hắn đột ngột hít vào một hơi, không kiềm chế nổi mà phun ra một ngụm máu. Cánh cửa phòng của hắn mau mắn mở ra, một nữ Hồ chạy vội vào hướng ánh mắt lo lắng nhìn tới hắn mà hỏi han.
- Công tử, người không sao chứ? Để ta đi gọi lang y!
- Không sao, ta ổn!
Hùng Lệ húng hắng ho lên một chặp, khẽ nói. Hắn ngước mắt nhìn lên nữ Hồ nọ, sau đó hỏi.
- Cô là ai?
- Tiểu nữ là a hoàn được tộc trưởng phân phó phục dịch công tử.
Hùng Lệ nghe vậy thì khẽ gật gật đầu, đứng lên. Sau đó lại nhìn tới đám chăn gối mà mình phun máu lên, khẽ lau khóe miệng mà xấu hổ nói.
- Cái này… cái này làm phiền cô dọn dẹp rồi!
- Hì hì, không sao, công tử cứ để tiểu nữ. Công tử nên nghỉ ngơi a, tiểu nữ dọn dẹp xong sẽ lập tức mang bữa tối tới cho người!
Nữ Hồ nọ cười hì hì, mau mắn cuốn chăn nệm lại, ôm lấy mà rời đi. Chợt như nhớ ra điều gì, nàng ta lại quay lại hướng tới hắn mà hỏi.
- Không biết công tử dùng bữa có uống rượu không?
Hùng Lệ nghe vậy thì lắc đầu, hắn cười mà nói.
- Ta không biết uống rượu!
Nữ Hồ nọ nghe vậy thì bụm miệng mà cười, sau đó lui người quay lưng mang chăn nệm rời đi. Hùng Lệ khẽ bước ra ngoài, hướng khoảng sân nhỏ trước mặt mà nhìn tới, lại nhìn lên ánh trăng khuyết đang tỏa ra ánh sáng mát dịu xuống dưới mà ngắm nhìn, trong lòng chợt có cảm giác u sầu khó tả…
Giờ đã là nửa đêm, không gian vô cùng tĩnh lặng. Tại phía Tây hậu viên Kim gia, có một bóng nhân ảnh mặc áo tím đang ôm trong tay một bọc lớn, chân bước nhanh theo hành lang nhắm phía gian phòng lớn mà bước tới. Kim Minh tay ôm cái gối nhưng, ánh mắt tràn đầy vui thích mau mắn bước tới, nàng khẽ đẩy cửa gian phòng lớn, sau đó lách người vào. Chợt từ bên trong, một giọng nữ nhân vang lên khe khẽ.
- Ai?
- Mẫu thân, là con a. Kim Minh a!
- Ây, nha đầu này. Nửa đêm rồi sao không về phòng mình nghỉ ngơi, lại mò tới phòng của ta làm gì?
Kim Minh không đáp, chỉ khẽ cười hì hì, nàng mau mắn chui tọt vào trong cái giường lớn. Xắp đặt gối xong xuôi, nàng liền nằm xuống ,rúc đầu vào ngực nữ nhân mặc sa y đỏ đang nằm đó, dụi dụi đầu như thể là trẻ con thèm sữa. Kim tộc trưởng thấy vậy thì khẽ cười, mặc kệ Kim Minh làm nũng, bà vươn tay khẽ xoa xoa lên lưng nàng. Chợt Kim Minh dừng lại, ngước mắt nhìn lên, dùng một ánh mắt nghi hoặc mà hỏi.
- Mẫu thân, dường như… dường như là ngực người… ngực người có chút lớn hơn trước à nha!
Kim tộc trưởng trên mặt vẫn là cười cười, nhưng trong lòng lại giật mình đánh thót. Không nóng mà bất giác toát mồ hôi, xạ nữ hương lan tỏa nhè nhẹ. Kim Minh ngửi thấy vậy thì nét mặt lại càng kì quái, nói tiếp.
- Nha… mẫu thân, xạ hương của người cũng hơi có chút biến hóa nha!
Kim tộc trưởng ngoài mặt khẽ cười mà lắc lắc đầu, trong lòng lúc này thì hoàn toàn đối lập, run rẩy không thôi .Bà vươn tay,cốc lên trán nàng mà mắng.
- Nha đầu, ngươi lâu ngày đi không về, lại còn dám nói thân thể ta có biến hóa. Hừ!... phụ thân ngươi lâu nay có ghé về đâu…!
Bà nói tới đây, len lén thở dài u ám. Kim Minh nghe vậy thì thoáng đỏ mặt, sau đó biến hóa ra cười hì hì mà nói.
- Không biết nha, con vẫn cứ thích ngủ cùng mẫu thân nhất!