Mộng Tu Tiên

Chương 127: Tiến Nhập Linh Sơn






Bốn Hồ nữ gật gật đầu, sau đó ánh mắt đều chiếu tới phía Hùng Lệ, trong mắt ánh lên những tia tiếc nuối cùng chút u sầu. Tiên Nhược đánh bạo hôn lên mũi hắn, sau đó gạt nước mắt theo ba vị tỷ tỷ mà rời đi. Hùng Lệ cũng chỉ im lặng mà thở dài, nhìn cho tới khi bốn bóng nhân ảnh nọ hòa vào dòng người phía xa. Kim Minh thấy vậy thì im lặng, len lén thở phào, lát sau nàng mới nói.

- Tiến ca, về Kim gia thôi!

Hùng Lệ khẽ gật đầu, một Hùng một Hồ song song đi cạnh nhau trên phố.

Nói về Linh Sơn thành này, tấp nập, nhộn nhịp không khác gì thành trì của nhân tộc, chỉ khác một chút về kiểu cách ăn mặc cùng với khí tức nơi đây mà thôi. Trên đường đi, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt gặp các Hồ nhân, đủ kiểu khuôn mặt, khí chất. Nam Hồ anh tuấn, uy vũ, cao lớn, nhỏ bé… Nữ Hồ kiều mị, nhí nhảnh, kiêu sa… Thậm chí đôi khi còn gặp các tiểu hồ, chúng hoặc là chạy túm tụm một nhóm để chơi đùa, hò hét đuổi nhau; Hoặc là được dắt đi bởi một cặp nam nữ Hồ; Hoặc là hóa thân thú mà chạy đuổi nhau vòng vòng… Nơi đây không chỉ có Bạch Hồ, Hùng Lệ đã nhiều lần nhìn thấy cả những Hồ nhân có đuôi và tai màu hồng, màu cam, thậm chí còn có một số ít có màu xám hoặc là lốm đốm những khoang xám.

Y phục của Hồ nhân cũng khá thoải mái, khác hẳn với nhân tộc. Ngoài những nam Hồ anh tuấn thường ăn mặc theo kiểu thư sinh của nhân tộc, còn lại các nam Hồ khác thường là ở trần hoặc mặc một bộ quần áo đơn giản. Nữ Hồ cùng rất ít người mặc y phục nhân tộc, đa phần họ mặc một bộ quần áo màu trắng. Áo thường là loại cộc tay, màu trắng hoặc màu hồng, váy ngắn cùng màu. Thêm nữa là bộ y phục này dường như được làm từ một loại vải khá mỏng, lờ mờ có thể nhìn thấy cả nội y. Hồ nữ vốn đầy mị hoặc, thân hình kiều mị, những kiểu y phục nọ lại càng tôn thêm lên nét đẹp mê hồn. Thậm chí còn có một số chiếc váy cố ý xẻ hai bên sườn lên gần sát tới eo, cố ý khoe ra làn da trắng nơi chân đầy khiêu khích. Nếu có tên sắc lang nhân loại nào lọt vào Linh Sơn này, chỉ e cũng sẽ sớm chết bởi thiếu máu vì phun máu mũi.

Kim Minh lúc này đang vắt vẻo ngồi xếp chéo chân trên lưng Hùng Lệ, nàng khẽ cười mà nói chuyện với hắn. Vốn là Kim Minh cùng với hắn tiến vào, trên đường đã thu hút vô số ánh mắt mà nhìn tới cả hai. Điều này khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu, nhưng hắn cũng biết hiện tại đây là nơi nào, vì thế chỉ biết nhẫn nhịn trong lòng. Kim Minh đương nhiên đã sớm nhìn ra, vì thế nàng nhảy lên lưng hắn mà ngồi. Điều này khiến cho đám người dần dần không chú ý lắm nữa – Chỉ là một con thú cưỡi Bạch Hùng thôi mà.

Người lớn là vậy, nhưng có không ít đám trẻ con thì lại vô cùng dai, chúng dường như rất thích thú với Bạch Hùng mà nữ Hồ tỷ tỷ kia cưỡi. Chạy theo tíu tít phía sau, ánh mắt đầy hiếu kì cùng tò mò. Kim Minh thấy vậy cùng chỉ cười hì hì, đặc biệt là khi những tiểu Hồ Ly nọ nịnh nọt nàng.

- Xinh đẹp tỷ tỷ, cho đệ lên đó với!


- Xinh đẹp tỷ tỷ, đệ cũng muốn!

- Tỷ tỷ, kệ mấy thằng con trai này, uội ngồi lên đó với!...

Những câu nói này khiến hắn không thể kìm chế nổi, phá lên mà cười. Tiếng cười của hắn âm vang khiến cho hầu như đám người xung quanh bị thu hút mà nhìn tới. Duy chỉ có đám tiểu Hồ nọ thì thích thú vô cùng, miệng liên tục nói.

- A, đại Bạch Hùng này biết nói a!

- Ha, hay quá a. Bạch Hùng biết nói chuyện a!...

Kim Minh dường như quên mất mình đã là một Hồ nữ lớn, tính cách trẻ con lại bộc phát. Nàng hóa lại thành Tam Vỹ Hồ, ngồi trên lưng hắn mà rít lên mấy tiếng. Đám tiểu hồ nọ nghe thấy tức thì vui mừng, hóa hết thành tiểu Bạch Hồ hướng lưng hắn mà phốc phốc nhảy lên. Chỉ là có vài tiểu Bạch Hồ cố mãi mà không nhảy lên tới nơi, chỉ có thể đi lẽo đẽo bên cạnh, dùng ánh mắt ủy khuất nhìn tới Kim Minh. Nàng phì cười, khẽ nhảy xuống dùng miệng ngoặm gáy mấy tiểu Hồ nọ mà thả lên lưng hắn. Trên lưng Hùng Lệ lúc này là hơn mười tiểu Hồ, chúng đang thi nhau nhảy nhót, miệng rít lên những thanh âm đầy khoan khoái. Cảnh tượng này khiến cho những người hai bên đường phải phì cười khúc khích, cả một đoạn phố ồn ào lúc này được thay thế bằng từng tràng cười lớn, đầy vui vẻ.

Cứ như vậy cho tới khi rẽ vào một con phố khác, đi tới trước một môn quan lớn. Hai bên môn quan bày hai bức tượng cửu vỹ lớn bằng ngọc thạch, môn quan này gồm bốn cánh cổng lớn, chất gỗ màu đen, nắm tay màu vàng, cạnh đó là hai Hồ binh, thân mặc kim giáp đứng nghiêm canh gác. Đám tiểu Hồ đương nhiên biết dây là đâu, vì thế nhảy hết xuống mà hô hào nhau chạy đi. Lúc này trên lưng hắn Kim Minh nhảy xuống, lại hóa thân lại thành nhân thân, hướng tới Hùng Lệ mà nói.

- Tiến ca, ủy khuất cho ca rồi!

- Không có gì!

Hắn đáp, vươn người đứng lên, khẽ vặn người phát ra những thanh âm răng rắc. Hành động của hắn lúc này làm hai Hồ binh kia ánh mắt có chút kinh dị. Nhìn hắn lúc trước trông rất bình thường, ấy vậy mà khi đứng lên thì cao lớn vô cùng, lại kinh ngạc hơn chính là bên cạnh Bạch Hùng kia chính là một nữ Hồ Tam Vỹ. Hai Hồ binh nọ không ai bảo ai mà nét mặt đều đanh lại, tay nắm chặt trường thương.

Hùng Lệ nhìn tới cánh cửa, lại nhìn tới một cái bảng làm từ vàng nguyên chất treo trên cửa. Hắn chỉ thấy duy nhất một kí tự trạm nổi “Kim”. Dọc đường, hắn cũng đã chú ý quan sát tới chữ viết nơi này. Thật sự mà nói, nó khá giống với U Châu, chỉ là biến đổi đi một chút. Vì vậy chỉ cần quan sát kĩ là có thể dễ dàng nhận ra. Hắn hướng tới Kim Minh mà hỏi.

- Đây là nhà muội?

- Ân, đi vào thôi ca!

Kim Minh thân mật kéo tay hắn tiến tới phía môn quan, hai Hồ binh nọ lập tức bước lên, một trong hai tên nói.

- Hai người các ngươi là ai, đây là Kim gia, không phải nơi chơi đùa. Mau mau rời đi!

Kim Minh thấy vậy thì chỉ cười, giơ kim bài ra mà nói.

- Ta là Kim Minh, vậy được chứ?

Hai tên nọ thấy kim bài, lập tức phủ phục mà tung hô.

- Tham kiến Quận Chúa!

Kim Minh khẽ gật đầu, sau đó định bụng lôi kéo Hùng Lệ tiến vào .Chợt hai binh sĩ nọ vươn tay ngăn cản Hùng Lệ, việc này của họ khiến nàng cau mày, hỏi.

- Đây là sao?

- Quận Chúa thứ tội, đây là lệnh của Kim tộc trưởng. Bất cứ ai lạ mặt nếu không được sự cho phép của tộc trưởng thì không được phép vào trong nội trang!

- Hây… Từ khi nào mẫu thân lại có lệnh này a?... Thôi được rồi, phiền hai người vào thông báo với mẫu thân của ta một tiếng. Báo là Kim Minh cùng bằng hữu mới về tới. Lại nữa, vị bằng hữu này là người bảo hộ ta bình an về tới đây. Mau đi đi!

Nàng thở ra, nói. Lập tức hai tên nọ có một tên đẩy cửa nhỏ tiến vào trong. Tên còn lại vẫn nhất nhất ngăn cản Hùng Lệ phía ngoài…

- …Hừm… Nói như vậy, chính vị Bạch Hùng này là người bảo vệ cho con về tới Linh Sơn an toàn?

Một thanh âm nữ nhân đầy mị nhĩ vang lên. Nữ nhân này mặc một bộ y phục màu đỏ tươi, đang yên vị nơi chính giữa gian phòng, dùng ánh mắt thưởng lãm mà nhìn tới Hùng Lệ đang ngồi phía đối diện. Hắn lúc này đang ngồi trên một tấm bồ đoàn lớn, lưng hướng ra phía cửa, ánh mắt có chút nghiêm trang nhìn lên phía trên.


Vốn là Hồ binh nọ sau khi báo tin, lập tức nhận được lệnh đưa cả hai vào đại sảnh. Lại nhận thêm một lệnh nữa, đó là lập tức treo lên đèn lồng đỏ bên ngoài gia môn. Tin tức Kim nhị tiểu thư an toàn trở về Kim gia nhanh tróng truyền ra ngoài.

Kim Minh nghe nữ nhân áo đỏ nói, ánh mắt nàng khẽ nhìn tới phía Hùng Lệ, hai má phớt hồng lên. Sau đó quay lại nhìn tới nữ nhân kia mà đáp.

- Ân, mẫu thân. Tiến ca chính là người bảo hộ con về tới Linh Sơn!

Hùng Lệ từ đầu vốn chỉ im lặng ,để cho hai người nọ tự đối đáp. Hắn cũng biết mẫu tử xa nhau lâu ngày, ắt hẳn có nhiều chuyện để nói, vì thế nên chỉ im lặng uống trà. Nhưng cái hắn không ngờ tới, đó là mẫu thân của Kim Minh này dường như có chút thần thái chán ghét nàng, thậm chí khi nàng lao tới định ôm thì bà ta cản lại, còn mắng nàng không biết lễ phép. Hùng Lệ ánh mắt có chút ngưng trọng, trong lòng lại nhớ tới lời vị hắc y kia nói, nhất thời cảm thấy mù mờ. Vì vậy len lén dùng Thấu Tâm Thuật quan sát một phen, chỉ là sự việc vô cùng kì quái. Nội tâm nữ nhân trước mặt hắn lúc này hoàn toàn mù mờ một mảnh sương mù, cùng với Kim Minh trước đây khi bị Vô Diệp chế trụ thật không khác là mấy.

Nữ nhân áo đỏ thì lại nghĩ khác, cho rằng hắn đang mê mẩn nhan sắc của mình thì khẽ cười. Nhưng trên mặt bà ta dùng kim sa che đi, chỉ lộ ra cặp mắt phong tình vô hạn nên không ai thấy nụ cười này. “Hừm, háo sắc dễ dụ…!”. Nữ nhân áo đỏ tăng mị thuật lên mắt, trong thoáng chốc cặp mắt trang nghiêm của vị Kim tộc trưởng biến hóa ra ươn ướt, con ngươi xuất hiện những tia long lanh, tinh quang câu dẫn nhân tâm. Đột nhiên lại hít vào một hơi, sau đó thở mạnh ra. Dường như đang biểu lộ sắc thái hoảng hốt khi nghe Kim Minh kể lại việc Bạch Hùng phía dưới giải cứu mình. Nhưng kì thực lại đang cố ý dẫn dụ ánh mắt Bạch Hùng nọ tới ngực mình. Ngũ Vỹ phía sau không ngừng đong đưa, lay động.

Hùng Lệ nhìn tới cảnh này, trong lòng càng tăng thêm cảnh giác. Hắn cố ý nhắm mắt lại, né tránh sự khiêu khích ấy. Quả thật nữ Hồ áo đỏ thật sự có dáng người vô cùng đầy đặn, so với Ngân Nguyệt hay Liên Liên cũng xấp xỉ ngang phần. Nếu so sánh với Kim Minh, chỉ có hơn chứ không có kém. Nữ nhân thành thục bao giờ cũng có chút kích thích nam nhân hơn là thiếu nữ.

Kim tộc trưởng thấy hắn nhắm mắt lại thì trong lòng dấy lên chút buồn bực, nhưng rất nhanh lại suy luận theo chiều hướng khác. Bà qua lời kể cùng giọng điệu của Kim Minh, đã tám chín phần đoán Bạch Hùng này và Kim Minh thật sự có cảm tình với nhau. “Hắn biết ta là mẫu thân của Kim Minh, vì thế nên không dám tiến tới. Hì hì hì, nếu hắn thật sự biết ta chỉ là cô của Kim Minh, không biết sẽ ra sao a?...”. Cười thầm một hồi, Kim tộc trưởng thu hồi mị nhãn, bà khẽ cười mà nói.

- Ân, như vậy cảm tạ công tử chiếu cố cho Minh Nhi nhà ta!





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.