Mộng Tu Tiên

Chương 113: Lễ Phúc Hoa






Sáng sớm, khi ánh dương còn đang lấp ló nơi chấn trời, Thiên Hoa trấn dường như đã vươn vai thức giấc. Người lớn gọi đám trẻ con, các vị lão niên hô hào con cái… Ai ai cũng khẩn trương, ai ai cũng vui vẻ. Họ mau chóng thay ra những bộ y phục đẹp nhất, nhanh chân tiến ra phía đường lớn, chuẩn bị tham dự lễ Phúc Hoa.

Khi mặt trời chiếu tia nắng vàng rực đầu tiên của mình lên trấn Thiên Hoa, lập tức từ trung tâm trấn vang lên chín tiếng chuông lớn. Thanh âm nọ vang vọng đi trong không gian, như len lỏi vào khắp ngõ ngách, gõ cửa từng nhà, kêu gọi từng người mau mau khẩn trương tới vì lễ Phúc Hoa chính thức bắt đầu. Lập tức từ bốn phía trấn môn, tiếng nhã nhạc nổi lên. Một đoàn nam nhân mặc y phục đỏ, trên tay là đủ thứ nhạc cụ cầu kì đang bước theo điệu nhạc mà tiến vào trong trấn, sau họ là bốn năm nữ nhân thân mặc ca phục đang múa những điệu múa uyển chuyển, thanh thoát. Tiếng nhã nhạc sau một hồi vui tươi, bông đùa lập tức đổi sang giai điệu trang nghiêm. Hai dãy người đông đúc bên đường lập tức vỗ tay rào rào, không ít nam nhân còn huýt sáo điên cuồng. Điều này làm cho vài vị cao niên cảm thấy khó chịu, có không ít nam nhân bị nhắc nhở vì thái độ bất kính này. Cũng không trách phạt, chỉ là nhắc nhở vì tất cả đám người nọ đều là những kẻ lần đầu mới tới Thiên Hoa trấn dự hội.

Từ cả bốn trấn môn, cùng lúc tiến vào hai hàng nam nữ, thân vận trang phục như tiểu đồng. Nam hài mặc y phục màu trắng, tóc để trái đào. Nữ hài mặc một bộ y phục màu xanh ngọc, tóc buộc gọn lại phía sau bằng một sợi dây kim tuyến. Hai hàng nam nữ hài tử này khuôn mặt đều thập phần xinh đẹp đáng yêu. Chúng tung ra những cánh hoa đủ loại lên hai hàng người đứng ven đường, miệng thường trực là những nụ cười tươi rói. Kế đên là hai hàng nữ nhân, trên vai là những thanh trường kiếm. Đoàn nữ nhân này toàn thân mặc bạch y, sau lưng còn cố ý đặt hai dải lụa trắng tung bay. Đây theo truyền thống được gọi là đội vệ nữ kiếm, thủ hộ thập nữ. Để được lựa chọn vào đội ngũ này cần phải trải qua những thử thách vô cùng khó khăn: Đầu tiên là tra xét gia phả, ba đời không được có kẻ gây thị phi; Sau đó là đến kiểm tra nhan sắc, cách ứng xử,đối đáp… Sau một hồi như vậy, họ còn cần trải qua những đánh giá của các vị lão thành, và đương nhiên họ đều phải là xử nữ.

Được lọt vào đội tiểu đồng đối với tiểu hài tử, hay được lọt vào đội vệ nữ kiếm đối với các thiếu nữ được coi như có phúc phận vô cùng. Vì sau này họ luôn được tất cả mọi người trong trấn có sự chiếu cố đặc biệt, coi họ như là người của thiên giới. Vì vậy mà cuộc tuyển trọn này trở thành một cuộc ganh đua cực kì gay gắt. Riêng năm nay mà nói, để lựa chọn ra những tiểu hài và nữ nhân tham gia lễ Phúc Hoa đã khiến cho những vị đứng đầu trấn một phen hao tổn tinh huyết. Số người đăng kí đông gấp ba bốn lần hằng năm khiến cuộc tuyển lựa phải mở ra từ trước đó bốn tháng.

Kế tiếp chính là hai nữ nhân áo đỏ, trên tay hai nàng là hai chiếc chiêng lớn. Cứ đi khoảng mười bước, họ lại điểm một tiếng. Cheng!!! Ngay khi thanh âm đầu tiên được điểm lên, lập tức nhã nhạc dừng lại, hàng loạt người hai bên đường đều khom tay cúi đầu. Hai nữ nhân này đánh tiếng thứ hai rồi thứ ba, lập tức hàng dài người đều cung kính cúi đầu bái lễ. Nhị nữ này là truyền tin nữ, họ báo hiệu các thập nữ xuất hiện. Đồng thời cùng một lúc, từ bốn phía môn trấn có các cặp nữ nhân tiến vào – họ chính là các nữ nhân trong thập đại mỹ nữ. Các nàng hôm nay toàn thân vận y phục trắng vô cùng cầu kì, dải áo phía sau còn điểm thêm hai dải lụa bạch đang bay lượn trong gió. Đương nhiên không hề mang kim sa mà hoàn toàn để lộ ra diện mạo thật. Các cặp nữ nhân này, người bên trái tay phải ôm một thanh Ngọc Như Ý, tay trái cầm một cành liễu mà không ngừng chấm vào bình ngọc chứa nước thơm đang bay bên cạnh, vẩy tới hai bên. Nàng phía bên phải thì tay trái ôm Ngọc Như Ý, tay phải khẽ phất tung ra những hạt muối trắng tới hai bên. Dung mạo các nàng được trang điểm vô cùng thanh thoát, cộng thêm với mị hoặc trời sinh khiến cho không ít nam nhân tò mò, cố liếc mắt tới mà nhìn lén. Ánh mắt kẻ nào kẻ nấy đều như si như dại mà hướng tới các nàng. Lại nữa, mỗi bước chân các nàng lại vận lực, khiến cho đám cánh hoa lập tức bay lên, quay tròn bên ngoài bộ vị của mình khiến cho các nàng không khác gì thiên nữ giáng thế là mấy, thật sự mỹ diệu vô song.

Nơi tế đài, trung tâm trấn, Nam Cung Bạch Ngạc cùng với Lạc Như Hoa đang đứng đó,hai người hôm nay cũng vận y phục trắng đồng dạng với tám người còn lại. Hai nàng đứng phía trước một cái đỉnh đồng lớn màu sắc hoàng kim, kim quang lan tỏa phía sau khiến cho bất cứ ai nhìn tới cũng sẽ cho rằng đó là kim quang tỏa ra từ vẻ đẹp của hai nàng. Cách hai nàng một quãng, lùi xuống phía dưới là hai hàng nữ nhân áo vàng, trên tay ôm những khay gỗ sơn son thiết vàng, phía trên là những thẻ nhang được điểm cầu kì bởi vàng bạc, dù chưa được đốt lên nhưng mùi hương trầm đã ngào ngạt lan tỏa.


Nam Cung Bạch Ngạc khẽ ghé tai Lạc Như Hoa, hỏi nhỏ.

- Hồ Mị muội, muội năm nay sao không lựa chọn đi ban phúc mà lại chọn đứng tại tế đài cùng ta?

Lạc Như Hoa ánh mắt khẽ đảo mấy vòng, sau đó mà cười đáp.

- Ân, muội chán cảnh bị đám nam nhân soi mói rồi!

- A, ta thì nghĩ khác à nha. Muội thân là Hồ Mị tiên tử, có lẽ nào lại không thích được đám nam nhân đó sùng bái?

Lạc Như Hoa nghe vậy thì cười hì hì, nàng lắc lắc đầu.

- Muội đương nhiên thích, bất quá… bất quá phụ thân cũng mẫu thân muốn muội sau lần này phải mang về một nam nhân ưng ý a. Mẫu thân muội muốn có cháu bế rồi…

Nàng nói tới đây thì giọng nhỏ dần, hai má chợt dâng lên phấn hồng. Nam Cung Bạch Ngạc cả kinh, ánh mắt có chút ngây ngốc mà nhìn tới Lạc Như Hoa. Phải nói thêm cho rõ, danh tiếng Hồ Mị tiên tử luôn gắn liền với bản lãnh Yêu tu của nàng. Đã là Yêu tu, không tu luyện theo công pháp Yêu thú thì cũng dựa vào tu luyện Thái Bổ mà tịnh tiến tu vi. Đã là như vậy, đương nhiên mị công tương đối cao, nào còn có cảm giác xấu hổ. Uống hồ nàng còn có sủng nam Hồ à nha. Lần này là lần đầu tiên nàng thấy vị Hồ Mị muội này để lộ ra cảm xúc này. Lạc Như Hoa liếc mắt tới nàng, lập tức minh bạch suy nghĩ ấy bèn cười mà nói.

- Tỷ à, tỷ thử xem cho thật kĩ đây là nam Hồ hay nữ Hồ nha. Lại nữa, xem cho kĩ chân khí của muội đi!

Từ ống tay áo nàng, Nại Hà khẽ thò đầu ra, nó mau mắn nhảy phắt sang bên lòng Nam Cung Bạch Ngạc. Nàng vuốt ve lên tấm thân nó, sau đó nhẹ nhàng nắm đuôi nó mà tra xét, lát sau thì cả kinh nói.

- Nha… sao lại là nữ Hồ? Rõ ràng… rõ ràng lúc đó muội… muội ôm hôn một nam nhân kia mà?

- Hi hi hi… tỷ xem xét kĩ cả chân lực của muội đi a!

Nam Cung Bạch Ngạc lại nheo nheo mắt đẹp mà nhìn kĩ, chợt trên mặt xuất hiện nét kinh ngạc, nàng dụi dụi mắt mấy lần, sau đó mơ mơ hồ hồ mà nói.

- Cái này… cái này là khí tức tu tiên giả a! Không đúng… rõ ràng muội muội tản mát khí tức Hồ tộc a, có lẽ nào muội không phải Yêu tu?

- Ân, muội có phải Yêu tu đâu? Mọi thứ chỉ để che mắt phụ thân muội thôi… Còn Hồ khí, muội có là vì mẫu thân muội là Hồ nhân a…

Lạc Như Hoa khẽ cười, thì thào kể lại mọi việc. Nàng vốn không có hứng thú tu luyện Yêu pháp, cũng không hứng thú với việc tu tập Thải Bổ. Vì thế mà lẳng lặng bí mật tìm một công pháp tu tiên mà tu luyện, lại tìm kiếm một nữ Hồ, cải trang thành nam sủng để che mắt phụ thân nàng .Cũng bởi vì phụ thân nàng là một Yêu tu, thêm nữa vô cùng cố chấp, bắt ép nàng theo con đường tu yêu giả nên nàng đành bí mật chống đối. Việc truyền ra nàng là Yêu tu từ lúc nàng lọt vào một trong Thập đại mỹ nhân tu tiên giới cũng là do nàng cố ý truyền ra để vừa lòng phụ thân mà thôi. Nào ngờ chính nó đã khiến nàng không tài nào tìm kiếm được ình một nam nhân chân chính.

Phía Nam trấn môn, Quyên Quyên cùng Kỳ Dao đang tiến hành ban phúc. Thường trực trên môi nàng ta là nụ cười khả ái, lay động nhân tâm. Duy chỉ có Kỳ Dao là không hề mỉm cười, chỉ lẳng lặng làm công việc của mình. Phía Đông trấn môn, cũng có một người dùng nét mặt lạnh lùng ấy mà bày ra, đấy chính là Tuyết Liên. Thậm chí nét mặt của nàng ta còn lờ mờ tỏa ra hàn khí bức nhân khiến Vũ Vân bên cạnh vội vã truyền âm.

- Muội muội, cười lên một chút chứ? Hoặc không được thì đừng nên để vẻ mặt đó nha!...


- Ngươi tra đã tra xét kĩ cho ta chưa? Hạ Vũ?

Đứng trên một tam lâu khách điếm,một nam nhân thân vận bạch y lụa trắng, đai lưng thanh sắc dùng một nét mặt hiếu kì nói. Ánh mắt nam nhân này thì hưng phấn liếc tới phía đoàn người đang đi phía dưới đường lớn, dùng Viễn Thị Thuật mà quan sát. Chỉ thấy nam nhân này khoảng chừng mười chín hai mươi, trên mặt không có vẻ gì thật sự thu hút cho lắm, ngũ quan cũng khá bình thường ngoại trừ giọng nói của y lại mang tới sự mị nhĩ vô cùng. Một nam nhân mặc lam y phía sau y, dáng vẻ như là nô bộc cung kính khom lưng đáp.

- Thiếu gia, đã tra xét kĩ. Nơi tế đàn là Hồ Mị Tiên Tử - Lạc Như Hoa cùng với Hồng Hoa Tiên Tử - Nam Cung Bạch Ngạc. Phía Đông môn là Tuyết Lăng Tiên Tử - Tuyết Liên cùng Hắc Y Tiên Tử - Vũ Vân. Tây Môn là Bách Hoa Tiên Tử - Kiều Hồng Loan cùng Tử Vũ Tiên Tử - Hạ Bình Nhạn. Phía Nam Môn là Bạch Nhạn Tiên Tử - Đỗ Quyên Quyên cùng Lam Thiên Tiên Tử - Kỳ Dao. Phía Bắc Môn là Thiên Xảo Tiên Tử - Điệp Vũ Chi và Băng Tâm Tiên Tử - Tuyết Nhan Ly!

Nam nhân nghe vậy thì gật gù, mắt vẫn không dừng Viễn thị thuật mà nhìn tới phía xa. Lát sau, y mới nói.

- Không tính Lạc Như Hoa cùng với Nam Cung Bạch Ngạc. Bỏ qua Tuyết Liên, Kiều Hồng Loan, Hạ Bình Nhạn, Điệp Vũ Chi, Tuyết Nhan Ly. Mấy nàng này đều là môn hạ của một trong Cửu đại tông môn U Châu. Vũ Vân thì đã có lang quân, Đỗ Quyên Quyên thì nổi danh múa roi rồi… như vậy mục tiêu của ta chỉ còn lại Kỳ Dao mà thôi!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.