Mộng Tu Tiên

Chương 10: Bái biệt






Người áo đen lúc này kinh hãi,cuối cùng đành liều mạng.Hắn xuất ra một đám phù chú đem tế lên,những mong muốn nhân cơ hội nhiễu loạn đào tẩu.Ngay lập tức xuất hiện ra một đám thú yêu quỷ dị,nào là rắn rết,bọ cạp,lại còn có cả các yêu ma cấp thấp.Vu Thuần thấy vậy thì hô lên kinh dị.

- Thú phù,a …ngươi là Sắc yêu!

“Sắc Yêu” hai từ vừa nói ra khiến mọi người càng thêm rung động.Nguyên lại người áo đen này là một tên Yêu tu háo sắc,thường ỷ vào tu vi của mình mà bức hai thiếu nữ hay nữ tu cấp thấp về làm lô đỉnh tu luyện bí thuật thải âm bổ dương.Gần đây do chọc phải một tông môn tại Bắc U Châu nên bị truy tung gắt gao,nào ngờ lại trốn về Cửu U hẻo lánh này.Minh Tiến nghe vậy thì nhất thời động nộ,lời căn dặn cuối cùng của Huệ Tuệ là vệ đạo trừ ma.Hắn thấy người áo đen hóa thành một đạo hắc quang đang cấp tốc lao đi thì cười nhạt,tay bắt chú quyết,một loạt ngôn từ phạn âm cất lên.Âm ngôn hóa thành linh khí kí tự,kim quang chói lòa lập tức bao vây lấy tên nọ.Bóng đen vùng vẫy,tế ra mấy linh phù hộ thân nhưng vô dụng.Vòng sáng kim tự kia dần dần ép vào hắn,cuối cùng ngự phù bị đánh nát hết,hiện ra một khuôn mặt xanh mét,đôi mắt giảo hoạt.

- Hàng….Ma…Kinh!

Người áo đen mặt mày khổ sở thốt ra.Hắn vốn là yêu tu,nên phật tông là khắc tinh với hắn.Nhưng hiện tại bị gắt gao truy đuổi nên đành làm ra vẻ như mình là một phật tu để lẩn trốn,nào ngờ tới đây lại gặp phải đại cao thủ.Minh Tiến chậm rãi phi thân tới trước mặt hắn,mỉm cười nói.

- Nguyên lại ngươi là sắc yêu,cái này là gieo gió gặp bão thôi!

- Đại sư,xin tha mạng!

Sắc Yêu van vỉ xin tha,vẻ mặt thập phần thống khổ.Minh Tiến hơi cau mày,lát sau mới nói.

- Phật tông lấy phổ độ chúng sinh làm gốc.Nay ngươi thân mang nhiều tội nghiệt như vậy,tội chết có thể tha,xong tội sống thì khó nhân từ!

Hắn động tay,khẽ làm ra phật ấn.Miệng nghiêm nghị phát ra phạn âm,thi triển Như Lai Quyết.


- Bể khổ vô biên,quay đầu là bờ!

Lập tức phật thủ kéo từ thân người áo đen ra một viên cỡ nắm tay trẻ em,màu đen âm u.Đây là tu vi yêu tu của hắn,Minh Tiến theo đúng khẩu quyết phật tông đem phế đi toàn bộ tu vi để sau này hắn không thể hại người nữa.Hắn khẽ cau mày,lập tức phật thủ bóp nát viên yêu lực.Sau đó lại quay ra với hai đám người,cất giọng sang sảng,mang cả uy áp sư tử hống theo khiến tai đám người ong ong lên một hồi.

- Oan oan tương báo như vậy,liệu đến bao giờ mới kết thúc?Thắng cũng đổ máu,thua cũng mất mạng.Như vậy là ai được,ai mất?Tốt hơn cả là lấy thù thành bạn,liên kết với nhau.Vừa không tương tàn lại có thể phụ trợ nhau lúc khẩn yếu,các ngươi nên suy tính cho kĩ!

Minh Tiến sau khi thử nghiệm thì hưng phấn không thôi,nhưng hắn không muốn tự mình phá hỏng uy thế do mình tạo ra.Bèn thu lại áo cà sa mà nhảy về phía Bạch gia trang,lúc này tu vi của hắn về lại Khai Quang hậu kỳ đỉnh phong nhưng đám nhân sĩ Bạch gia đều cung kính nhường lối cho hắn.

-Tiến ca…à không,tiền bối.Tiểu bối xin đa tạ ngài!

- Thuần đệ,ngươi đừng khách khí.Ta với ngươi là huynh đệ,đừng nói vậy!

Minh Tiến nói xong thì xoay người bước về phía phòng mình,bỏ mặc tất cả ở đương trường.Liên Liên vội chạy theo sau,nàng được Bạch phu nhân phân phó làm nha hoàn hầu hạ hắn nên chẳng ai dị nghị gì cả.Lúc này chỉ còn Bạch gia cùng với Ngự Liên gia sắc mặt biến đổi,hồi lâu thì cả hai bên đều rút lui.Minh Tiến về tới phòng thì hai mắt đã díp cả lại,một tháng nay hắn chỉ gắng tu tập nhờ Thiên Hoa Ngọc hoàn của Huệ Tuệ,giờ hắn đã gắng gượng lắm rồi.Đẩy của vào phòng,hắn lăn ra giường ngáy như sấm.Liên Liên theo vào tới nơi,thấy vậy không khỏi phì cười khúc khích không thôi.Nàng tháo giày,lấy nước lau mặt cho hắn sau đó ra đóng cửa phòng để hắn ngủ…

Hắn mê man tới tận nửa đêm mới tỉnh dậy vì khát nước.Minh Tiến nhăn nhó,lồm cồm bò ra khỏi giường,ngáp ngắn ngáp dài một hồi rồi mới đứng lên. “Thật là đã quá đi”.Nhìn lại trên bàn thấy có cốc trà thì không khỏi mừng,vội vơ lấy ừng ực mà uống.Khà ra một hơi khoan khoái,hắn ngồi xuống ghế tĩnh tọa.Phàm là người tu tiên,việc đả tọa vô cũng quan trọng.Nhưng với Minh Tiến thì lại khác,bản thân hắn vốn là Loạn linh căn,lại được truyền thừa công pháp tu tập một đời của Huệ Tuệ,thế nên đả tọa với hắn không quan trọng tẹo nào.Mỗi ngày chỉ cần để nội tức bản thân đảo qua một chu kì kinh mạch là đủ.Dù có cố đả tọa nhiều hơn cũng chẳng có lợi thêm chút nào,mà bỏ không đả tọa thì tu vi sẽ tự động giảm xuống.Chừng khoảng một nén nhang thì hắn mở mắt. “Hiện tại nơi đây đúng là không còn thứ gì có ích với bản thân mình nữa,có lẽ nên tìm đường đi sâu vào trong nội địa U Châu thôi!”

Minh Tiến sau một hồi đắn đo cũng đã đưa ra quyết định cho riêng mình,lặng lẽ đẩy cửa,nhún mình nhảy lên nóc nhà.Dù gì giờ đây hắn cũng là một tu tiên giả,thân pháp đương nhiên ăn đứt mấy tay cao thủ võ lâm nhân giới,nhẹ nhàng đáp xuống không một tiếng động.Minh Tiến khẽ liếc lên trời,trên màn đêm tĩnh mịch,ánh trăng tròn tỏa ra ánh sáng mát dịu khiến hắn thư thái vô cùng,cứ ngắm nhìn mãi không thôi.Phía sau hắn không rõ từ bao giờ đã xuất hiện một bóng nhân ảnh,tà áo phất phơ bay trong gió trông u tịch vô cùng.

Minh Tiến tuy không thả ra thần thức,nhưng giác quan của hắn đâu có như tu vi hiện thời.Dù gì hắn cũng truyền thừa toàn bộ chân lực của một lão quái Hóa Thần kỳ nên dễ dàng nhận ra có người ở phía sau.Hắn cười nói.

- Cô nương không ngủ hay sao,đã khuya rồi mà còn thức như vậy.Không tốt cho sức khỏe đâu!

Một giọng nói nhỏ nhẹ,thập phần ôn nhu mà hắn đã nghe tới quen tai vang lên.

- Đa tạ công tử quan tâm,nhưng Liên Liên là tu tiên giả chứ đâu phải phàm nhân?

Minh Tiến khẽ mỉm cười quay lại nhìn,chỉ thấy dưới ánh trăng mờ ảo là bóng dáng một thiếu nữ đang đứng,tà áo bay nhè nhẹ trong gió đêm.Khuôn mặt xinh đẹp như mờ ảo ẩn hiện dưới ánh trăng khiến cho người khác nhìn vào mà mê đắm.Lại nghe nàng hỏi.

-Công tử đang định rời nơi này sao?

- Ha ha,cô nương đùa hay sao?Rời nơi đây thì ta biết đi đâu?

Minh Tiến gãi gãi đầu,làm ra vẻ nhất thời ngây ngốc.Trong lòng thì thầm rung động,hắn quả thật giật mình trước sự tinh ý của nữ nhân này.

- Công tử không cần phải dối ta,ta tuy tu vi kém cỏi nhưng cũng đâu phải là con bé ngốc đâu?

Nói tới đây thì hai má nàng phị ra,làm ra vẻ hờn dỗi,hứ lên một cái.Minh Tiến chỉ cười cầu hòa,xoa xoa cái mũi một cái rồi nhìn lên ánh trăng trên à nói.

- Nếu vậy ta cũng không cần nói nữa,chắc cô nương tự hiểu chứ?Ta đã từng nói,ta vốn không thuộc về nơi này,sớm muộn gì ta cũng phải tìm về với cha mẹ ta.Tu tiên chỉ là công cụ để ta tìm đường về mà thôi!

Liên Liên không nói thêm gì,chỉ từ từ bước tới gần hắn.Nàng bạo gan ôm lấy lưng hắn,giọng run run.

- Công tử đi đâu cũng vậy,nhưng phải thành toàn cho Liên Liên một việc.

- Là việc gì?

Minh Tiến chủ động gỡ tay nàng ra khỏi thân mình,nhẹ nhàng quay đầu lại.Liên Liên ấp úng cúi đầu,một lát sau dường như đã quyết ý bèn ngẩng lên,trang trọng nhìn hắn.

- Thành toàn cho Liên Liên …hầu hạ công tử!

Nói xong thì hai má xuất hiện một rặng mây hồng,cúi đầu ngả vào lồng ngực hắn mà thổn thức.Minh Tiến đâu có bị vô cảm,nhưng rất nhanh hắn hít vào một hơi,trong mắt chỉ còn lại sự trống rỗng vô định,nhàn nhạt nói.

- Tình cảm của cô nương ta xin nhận,nhưng hiện tại ta không muốn liên lụy tới ai cả.Hơn nữa giờ tu vi của ta và của cô còn quá thấp,nếu song tu thì chỉ có hại,làm như vậy cô sẽ có tâm ma,sau này sao có thể bình an tiến giai?

- Vậy phải tới bao giờ?Chẳng lẽ…chẳng lẽ chàng…chàng không có ta trong mắt sao?Ta đâu có thua kém ai đâu?

Liên Liên đã thay đổi cách xưng hô,giọng cũng trở nên mềm mại như tơ,ngọt ngào như mật.Nếu là kẻ khác có lẽ đã không kiềm chế nổi,nhưng với hắn thì khác.Hắn vốn thân truyền là phật tu,lại có cả Vô Thần hỗ trợ nên trấn tĩnh hơn cả.Hơi thở nàng càng ngày càng trở nên nóng bỏng,gấp rút.Hai bàn tay thon bám lấy cổ hắn mà kéo xuống.Minh Tiến hơi bất ngờ,nhưng rồi tự chủ ôm nàng vào lòng,cố tránh đi hơi thở thơm ngát đầy khiêu khích ấy.

- Hiện giờ không thể được.

- Tại sao vậy?Hay trong tim chàng có ai khác rồi?

Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng,Minh Tiến cảm thấy sự run rẩy của nàng,khe khẽ vươn tay vuốt lên mái tóc mây mà nói.

- Không,nhưng giờ ta không thể cùng nàng…ít nhất cho tới khi đạt tới Nguyên Anh.Nếu không toàn bộ tu vi của ta sẽ tự nhiên tiêu tán.Không thể tu tập lại được!Hơn nữa ta không muốn chặn lại con đường tiên đạo của nàng,nàng hiểu chứ?


Liên Liên nghe vậy thì trong lòng đã thỏa mãn rồi,ít ra trong lòng người này có nàng,nàng chỉ cần như vậy là đủ.Nếu theo lý mà nói,sau sự thể hiện thần thông cao ngút trời của Minh Tiến,lúc này chỉ cần hắn ra ngoài sẽ có vô số nữ tu xinh đẹp tự nguyện hiến thân cùng hắn song tu.Tiên đạo vốn gian nan,chỉ cần có người chỉ điểm thì chắc chắn sẽ tiến giai,uống hồ song tu đạo lữ lại là một người có tu vi cao thì cơ hội ấy lại càng lớn hơn nhiều.Minh Tiến thừa biết điều này,xong sau khi thi triển tâm pháp Thấu Tâm thuật đặc thù của phật tông với nàng thì hắn thấy thật xấu hổ vì đã nghĩ nàng như vậy.

Im lặng một hồi lâu,cuối cùng Liên Liên là người mở lời trước.

- Vậy chàng định đi đâu,bao giờ mới quay về đây?

- Ta muốn vào sâu nội địa U Châu để tìm hiểu tin tức,ngay khi kết thành Nguyên Anh sẽ lập tức quay về đây.Chỉ là ta đi rồi…còn nàng thì sao?Hay là hai ta cùng nhau rời đi,vậy tốt hơn không?

Nói tới đấy,tay hắn khẽ xiết lấy eo thon của Liên Liên.Hắn vốn là một kẻ luôn tự ti về bản thân mình,nay bỗng nhiên lại được một thiếu nữ xinh đẹp quan hoài khiến hắn ngây ngất.Chỉ là phật tu vốn kiêng kị nữ sắc nên hắn không dám làm bậy mà thôi.Trong lòng hắn đang hận không thể đè nàng ra mà ăn sống,ý nghĩ đen tối ấy nhanh chóng bị dẹp bỏ khi bàn tay nhỏ nhắn của nàng vuốt lên má hắn.

Liên Liên ngước cặp mắt đen láy lên nhìn sâu vào ánh mắt nam nhân kia,cả đời này này nàng chỉ ghi khắc trong tim có một hình bóng này thôi.Tim nàng đập loạn liên hồi,một lát sau mới chấn tĩnh lại được,hít một hơi dài rồi mới nói.

- Đa tạ chàng quan hoài,nhưng thiếp không thể rời nơi đây mà đi được.

- Tại sao vậy?

- Chàng không biết,thiếp từ nhỏ thân cô thế cô.May có Bạch phu nhân chiếu cố nên mới có ngày hôm nay.Nếu đột ngột bỏ đi chẳng phải là quá bất hiếu hay sao?Một ngày làm cha mẹ,cả đời làm cha mẹ.Thiếp đâu phải loại người ấy.

- Ừm,vậy để ta giúp nàng một chút.Để ít nhất nàng có thể tự bảo vệ mình!





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.