Mộng Nhiễu Lâm Lam

Chương 42:




Edit: Mogami
“Không biết là con bé nó bị làm sao nữa, cô vừa cúp máy được một lúc thì nó vùng vằng chạy ra ngoài. Kệ nó đi, Tiểu Lâm, vào ngồi chơi đã.”
Từ chối lời mời của cô Dương, Ngũ Thi Lâm cầm chú rùa đáng yêu đưa cho cô Dương rồi chào cô, chầm chậm đi bộ về nhà.
Trên màn hình điện thoại di động của nàng là tin nhắn Dương Chi vừa mới gửi đến: “Ta không bao giờ thèm nhìn mặt ngươi nữa! ! ! ! ! !”
Ngũ Thi Lang kể, nó vừa mới đăng nhập vào tài khoản Lâm Uyên Ngư Nhi.
Ngũ Thi Lang kể, nó mang hai tài khoản đi lang thang, đang đi thì tài khoản Chánh Tại Thải Thảo nhận được tin nhắn của Dương Chi, nó tưởng là Dương Chi đã biết Lâm Uyên Ngư Nhi chính là Chánh Tại Thải Thảo.
Ngũ Thi Lang kể, nó lỡ mồm nói với Dương Chi một câu, hai tài khoản cùng 1 chủ nhân.
Thời tiết bây giờ thay đổi bất thường.
Ngũ Thi Lâm mở ô che, chầm chậm đi bộ trên đường.
Nhìn mọi người mỗi người một vẻ ở xung quanh, nhớ lại tin nhắn lúc trước của Dương Chi, Ngũ Thi Lâm cúi đầu, kéo ô xuống thấp, chán nản chạy dưới mưa.
Từ trước tới giờ chưa từng lừa dối Dương Chi chuyện gì cả.
Nàng vốn dự định chờ một hai ngày nữa sẽ kể cho Dương Chi chuyện Lâm Uyên Ngư Nhi với Chánh Tại Thải Thảo là một, rồi mới vui vẻ nói rằng để thử xem cô ấy có nhận ra mình không.
Nhưng mà, nếu bây giờ nàng giải thích với Dương Chi như vậy, chắc chắn Dương Chi sẽ không tin.
Nếu chính nàng kể chuyện này cho Dương Chi trước, thì chuyện này sẽ chỉ là ‘Trêu đùa’.
Mà nếu để cho Dương Chi biết trước khi nàng kể ra, thì chuyện này sẽ được tính là ‘Lừa gạt’.
Chỉ là một ‘trước’ một ‘sau’ mà kết quả hoàn toàn khác nhau.
Tiểu Chi chắc là rất tức giận?
Nếu không thì sẽ không nhắn tin đến là không bao nhờ thèm nhìn mặt nàng nữa.
Làm sao bây giờ…
Làm sao bây giờ…
Mưa lúc to lúc nhỏ, tiếng mưa rơi lên ô che vang bên tai nàng từng hồi từng hồi, mãi không dứt.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác như có một khối đá to lớn chèn chặt trong lồng ngực của nàng. Mắt nàng dần dần nhòe đi.
Bị chiếc ô càng ngày càng kéo thấp xuống che mất tầm mắt, Ngũ Thi Lâm cố gắng mở to mắt vẫn không nhìn thấy gì cả.
Hai mắt đẫm lệ, mờ mờ ảo ảo, hình như nàng đụng phải một người, bước thêm một bước thì đã bị cản lại.
“Thật xin lỗi.”
Đợi một lúc, người trước mặt không hề có vẻ sẽ tránh sang.
Ngũ Thi Lâm không nói gì nữa, tự mình bước sang một bước, muốn tránh sang bên cạnh.
Rồi người bị đâm vào lại gọi tên nàng.
“Thi Lâm.”
Giọng nói trầm trầm gọi tên nàng, nàng giật mình, Ngũ Thi Lâm cảm thấy âm thanh kia rất ôn nhu, chậm rãi quay lại, giơ ô lên cao để nhìn cho rõ.
“Thi Lâm, có chuyện gì vậy?”
Đầu tiên là quần ướt đẫm, tiếp đó áo cũng ướt đẫm, tiếp nữa, là ô đã hạ xuống, gương mặt tuấn tú kia cũng ướt đẫm.
“Sao mà anh lại…” Phát hiện ra giọng nói của mình mang theo cả tiếng nức nở, Ngũ Thi Lâm liền hạ giọng xuống “Sao mà cả người anh lại ướt đẫm thế kia.”
Hoàng Lam nghe thấy giọng nói của Ngũ Thi Lâm, nhíu mày, cuối cùng vẫn trả lời câu hỏi của nàng.
“Anh lên xe bus thì phát hiện ra là đánh rơi vở, liền quay lại. Không ngờ đột nhiên trời lại đổ mưa, chạy vội đi mua ô…” Động tác của Hoàng Lam có vẻ không được tự nhiên, tay cầm chặt vào một cái ô khác, “Nghĩ em cũng giống anh, không mang ô theo, liền… Cũng may em có mang ô.”
Nói xong, Hoàng Lam còn định nói tiếp, bỗng nhiên kéo tay Ngũ Thi Lâm vào phía mình, Ngũ Thi Lâm liền đứng dưới ô của anh.
Một chiếc xe đạp phóng vèo qua.
Ô của nàng còn chưa kịp thu lại đã bị đâm vào.
Quanh vinh mà lại hi sinh thảm thương.
Thấy mắt Ngũ Thi Lâm đỏ hoe, giọng nói Hoàng Lam bỗng trở nên vững vàng lạ thường “Em làm sao thế? Có chuyện gì thì có thể kể cho anh nghe a.”
Ngũ Thi Lâm không nói gì, chỉ đứng nhìn Hoàng Lam.
Em lào sao thế? Có chuyện gì thì có thể kể cho anh nghe a.
Kế cho anh nghe a…
Người trước mặt đang nhìn nàng chăm chú, dáng vẻ lo lắng.
Anh đang quan tâm nàng.
Mà cả người anh vẫn còn ướt đẫm.
Nhất lời, nàng cảm thấy xúc động, giống như từng đợt sóng lăn tăn, từng đợt từng đợt đập vào bờ.
Cuối cùng cũng đến một ngày, sự quan tâm của anh đến được tâm tư của nàng, bắt đầu gieo hạt, mọc rễ rồi nảy mầm.
“Không có việc gì đâu” Ngũ Thi Lâm dịu dàng nhìn anh, dùng một lí do rất rất phổ biến để trả lời “Bụi bay vào mắt em thôi mà, hơi khó chịu.”
Nghe thấy câu trả lời này, Hoàng Lam không nói thêm gì nữa. Chỉ nhìn nàng chăm chú.
Bị anh nhìn như vậy, nàng không được tự nhiên.
Tuy rằng lúc này nàng không muốn nói bất cứ câu nào cả, cũng không muốn gặp bất cứ ai hết nhưng mà nhìn quần áo Hoàng Lam ướt sũng như vậy, nàng vẫn mở miệng nói: “Hoàng Lam sư huynh, em dẫn anh đi… Xem có bộ quần áo nào hợp với anh không.”
Nhưng Hoàng Lam không có dáng vẻ nào là muốn đi cả.
Ngũ Thi Lâm cuống lên, hơn nữa lúc này nàng rất rất muốn ngấm một chút nước mưa, nàng đang định đi bộ dưới mưa.
Hoàng Lam kéo tay nàng “Vội gì chứ” nói xong mỉm cười nhìn nàng “Em giúp anh chọn đi, anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ quần áo nào hợp với anh cả.”
Nhìn thấy Ngũ Thi Lâm vẫn đang chứa chan tâm sự, Hoàng Lam thở dài một cái, tiện tay cất cái ô mua cho Ngũ Thi Lâm từ lúc nãy vào trong túi đồ. “Em dẫn đường đi.”
Ngũ Thi Lâm tròn mắt nhìn Hoàng Lam đang gập cái ô kia lại, ý của anh là, sẽ đi chung ô với anh?
Đột nhiên, Ngũ Thi lâm nhớ ra trang giấy có vẽ hình kia, hai má tự dưng nóng bừng, ánh mắt vô tình liếc đến chỗ cái ô đã bị xe đạp tông vào kia.
Nhìn theo ánh mắt của Ngũ Thi Lâm, Hoàng Lam cũng nhìn thấy cái ô kia.
Anh xoay người, cúi đầu nói với Ngũ Thi Lâm: “Đi thôi, chúng ta ra nhặt cái ô kia lên.”
Nhặt ô lên xong, Ngũ Thi Lâm chỉ đường, hai người đi đến một cửa hàng chỉ chuyên trang phục nam, Ngũ Thi Lâm chọn cho Hoàng Lam một bộ quần áo.
Sau đó…
Bọn họ lấy quần áo làm vật đính ước, sau đó liền phát triển thành một đoạn tình cảm lưu luyến không rời.
Đương nhiên, đây là… Giả.
Thật ra là sau đó, Hoàng Lam ngượng ngùng nhìn Ngũ Thi Lâm, cúi đầu nói nhỏ: “Anh quên mang thẻ.” (Mo: cực kì mất hình tượng, trừ 100 điểm soái ca!!)
Sau đó…
Hoàng Lam mặc một bộ quần áo mới bị Ngũ Thi Lâm áp tải đến điểm dừng xe bus.
Lúc này, mưa cũng nhẹ hạt hơn.
Mưa phùn lất phất, Hoàng Lam nói với Ngũ Thi Lâm: “Cảm ơn em, Thi Lâm” nói xong, anh lại lấy chiếc ô kia ra, đưa cho Ngũ Thi Lâm “Vừa hay, có chiếc ô này làm thứ gán nợ đầu tiên.”
Ngũ Thi Lâm nghe xong, mỉm cười. (Mo: đưa 1 là phải trả lại 10 à nha!!)
Sau đó, chợt nhớ ra điều gì đó, Ngũ Thi Lâm rút trong túi xách ra một quyển sổ bìa màu đen, đưa cho Hoàng Lam: “Đây là sổ của anh à?”
Ánh mắt lảng tránh Hoàng Lam.
Nàng nhớ lại, bức vẽ kia nàng đã kẹp trở lại như cũ.
Nhìn theo chiếc xe bus rời đi, sắc mặt Ngũ Thi Lâm lại tốt đen trở lại.
Phiền muộn trong lòng vừa mới nguôi ngoai đi chút xíu, giờ lại phục hồi như cũ.
Tiểu Chi…
Không giận nữa có được không?
Ngươi nói gì ta cũng nghe lời ngươi…
Về đến nhà, nghe mẹ nàng làu bàu một lúc, Ngũ Thi Lâm vẫn theo thói quen cũ, đi theo sau mẹ nàng, chờ bà nói xong.
Nhìn thấy ánh mắt hối lỗi của Ngũ Thi Lang, Ngũ Thi Lâm chỉ mỉm cười lắc đầu, đó chính là hành động uy hiếp nó phải làm nhiều món ngon cho nàng ăn khuya.
Mau khai giảng, rất muốn quay trở lại quãng thời gian ăn chơi.
Mà vừa mới gọi điện thoại tới, Dương Chi vẫn tiếp tục tắt mày, điệu bộ rất bất mãn.
Tiểu Chi…
Mà ngày hôm nay khởi động máy tính, đăng nhập vào trò chơi, Ngũ Thi Lâm không tài nào tìm được Dương Chi.
Bữa tối trôi qua, khởi động máy tính.
Ngũ Thi Lâm nhanh chóng đăng nhập trò chơi, định tìm Dương Chi thì lại nhận được tin nhắn của Ngàn Niệm Nhi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.