Mộng Ngã

Chương 7: Tây Kỳ Thành




2 Tháng sau............................. Tây Kỳ Thành.........................
-Đệ lãi được bao nhiều- A Tam tò mò
-Cũng được tầm 40 lượng vàng.
-Cái gì, đệ bỏ vốn vào đoàn trưởng bao nhiêu thế.
-Hơn 25 lượng.
-Cái gì? sao đệ nói là còn có 4 lượng 50 cơ mà?
-Đệ lừa tên đoàn phó thôi. Huynh nghĩ hắn cần 4 lượng của đệ sao? Cái hắn cần chính là thể diện của hắn trước mặt thằng cháu hắn thôi, chỉ cần đưa ra sát giá hắn nói, số ngân lượng còn lại là sự phụ thuộc của đệ cho hắn, cho hắn cảm giác điều khiển và nắm bắt người khác, hắn tất để yên cho đệ. Loại tiểu nhân, điều khiển có gì khó? Càng nhiều dục vọng, càng nhiều bản ngã càng dễ thuần hóa, hahaha.
-Dạ Vũ, đệ thật là âm hiểm, còn lừa cả ta nữa,haizz... trời ơi, ta đúng là A Tam ngốc, ta hiểu rồi, ai cũng gọi ta là A Tam ngốc, còn cứ tưởng mình thông minh, chỉ dạy đệ đệ, không ngờ mình là thằng ngốc bị lừa.... Mà đệ kiếm đâu lắm ngân lượng thế, tiền làm công cả năm của ta chắc cũng chẳng được thế.
-Có chút kỷ vật cha mẹ còn lại, đệ bán thôi!
-Cái gì, kỷ vật cha mẹ để còn lại của cha mẹ cũng bán..... ta bắt đầu nghi ngờ về câu chuyện thất lạc của đệ rồi đó, đệ lừa ta phải không?
-Không có không có. Chỉ là cách nhìn khác mà thôi...
-Cách nhìn khác?
Vũ khoác vai thân mật A Tam nói:
-Để đệ nói cho huynh nghe, huynh thử nghĩ mà xem, kỷ vật quan trọng hơn hay được tìm lại cha mẹ quan trong hơn?
-Tất nhiên là tìm lại cha mẹ, gặp rồi thì muốn bao nhiêu kỷ vật chẳng được.
-Đúng, thay vì giữ khư khư nó, tại sao không tiếp bước cha đệ, dùng nó để kiếm tiền, thành thương gia thành đạt, có tiếng tăm, sau đó tìm cha mẹ chẳng phải dễ hơn sao. Lúc đó gặp cha mẹ chẳng phải viên mãn hơn sao?
-Cũng đúng, hay thật............................... mà đệ xa ta ra, ăn nói cũng thật là xảo ngôn, càng ngày càng nguy hiểm, chuyện như thế mà cũng nói ra được, lỡ không tìm được cha mẹ thật thì sao? Lỡ buôn bán thất bại thì sao? Ta không phải A Tam ngốc đâu.
-Thôi mà thôi mà, coi như đệ xin lỗi huynh, đệ tạ lỗi bằng thú vui đặc biệt được chưa?
-Thú vui đặc biệt? là cái gì?............ Ta có cảm giác đệ càng ngày càng xa cách đó, vào thành thì rõ- Vũ gian xảo trả lời.
Giữa chốn phồn hoa của Tây Kỳ Thành, vẫn có một tòa các hiện lên thật khác biệt, 5 tầng lầu, hay nói đúng hơn giống năm hình hôp chữ nhật xếp lên nhau,với thiết kế bao quanh tứ phía 5 tầng này đều là hành lang vươn ra khỏi mái che, chắc mưa cũng thích hạ vô đây. Nhưng chẳng nề hà gì, các thiếu nữ ăn mặc trang phục hở hảng, tà áo xẻ tới thận eo, bó sát toàn thân, càng làm tôn nên thân hình hoàn mỹ của các nàng, đứng mời chào khách. Như những cánh bướm, tỏa hết hương sắc, như những cánh hoa xuân thì tỏa hương, mời gọi ong bướm lả lơi. Rồi tàn phai, rồi héo mòn.
Trước sảnh trên lầu 5, ở nơi cao nhất, có tấm biển đề:
A Tam: Đây là nơi nào thế? ----------- Hoa Lâu Các -Vũ ngước lên
Hoa Lâu Các? để làm gì?
----Vũ khoái chí nói: Hahaha tất nhiên là làm chuyện vui vẻ rồi, huynh chẳng lẽ chưa nếm mùi nữ nhân sao?
-Cái gì...ta...nhưng mà... đệ, đệ... ta không nhận ra đệ nữa.....ta.
Vũ lại khoác vai ân cần "khuyên bảo":
-Đừng bảo huynh không hứng thú đi? Không biết mùi nữ nhân Vũ Quốc ra sao nhỉ, haizzz, ẩm ướt quá đi, thật giống thời tiết nơi này vậy. Có nàng chắc giống sương mai chăng- thật trong lành và tươi mát. Hay là giống "Dạ Vũ" đệ đây- thật ẩm thấp và ướt át.
-AAyzzzz. Huynh có biết tại sao huynh tới giờ vẫn không có nữ nhân nào để ý không? Có phải huynh cảm thấy mình thật tốt nhưng sao phụ nữ lại chọn những tên như đệ không? Huynh thật không hiểu nổi họ đúng không?
-Đúng Đúng.
-Hahahahhaa Vấn đề không phải tại phụ nữ mà là tại huynh?
-Tại ta?
-Đúng thế, nghe đệ "giảng đạo" đây này:
-Huynh nghĩ phụ nữ họ cần cái gì?
-A Tam ngơ ngác hỏi lại: Cần cái gì? Chẳng phải người đàn ông tốt có thể chăm lo cho họ sao?
-Đúng, ai chả biết, nhưng nó không phải bản chất của vấn đề. Cái họ cần ở người đàn ông nhiều lắm nhưng mà chung quy lại có mấy kiểu này: Thứ nhất, cũng là quan trọng nhất: Tiền tài, danh tiếng
Huynh nhắc lại đi:
-"Tiền tài, danh tiếng"
-Thứ hai: "Dục Vọng"
-"Dục Vọng"
-Cái cuối cùng cũng là cái huynh nghĩ là mình có thể có và cũng ít quan trọng nhất: Sự chia sẻ, cảm thông, cảm giác được bảo vệ và trở che.
-Huynh nghĩ mình có thể hiểu họ, chia sẻ cảm thông họ không?
-Ta.....
-Huynh nghĩ huynh có thể bảo vệ được họ trước kẻ giàu có hơn và quyền lực hơn không?
-Ta....
-Huynh đã thấy vấn đề chưa?
-Nói như vậy ta chẳng có một nữ nhân nào thích sao?
-Nói thế cũng không phải, tất nhiên sẽ có, nhưng là loại đã qua tay nhiều tên như đệ rồi, mệt mỏi, sợ hãi kiểu ảo mộng rồi, họ tự cho nó là trưởng thành nhưng thực ra chỉ là bông hoa đó đã héo mòn rồi, huynh là lựa chọn phù hợp hơn, an toàn hơn cho tương lai mà thôi. Huynh muốn nữ nhân của mình là hàng thải sao?
-A tam:...............
Còn một loại nữa, cũng thích, tóm lại là thích huynh nhưng mà thấy người tốt hơn sẽ thay đổi, đó là bản năng của họ, sự lựa chọn, đó là cách xã hội này, thương đoàn này vận hành. Kẻ ưu tú mới được làm đoàn trưởng thôi. Huynh sẽ không có quyền tự quyết trong tay, phải trông chờ vào sự chung thủy của họ. Mệt mỏi lắm, hiểu không? thôi đệ mệt quá! Họ muốn cả ba thứ kia đó, thiếu một cái là nguy hiểm, ai cho họ nhiều hơn là họ theo. Dễ thương lắm! Tóm lại là hiểu chưa?
-Ta... ta.. vẫn chưa hiểu lắm
-Thì đó, không hiểu thì giờ mới tìm hiểu, phải có thất bại mới có thành công, đại sự gì cũng có khởi đầu, đâu phải đoàn trưởng sinh ra đã là đoàn trưởng đâu. Vào thôi...
Ta..ta..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.