Mộng Ngã

Chương 14: Lập Nghiệp




Bước từng bước qua chiếc cổng, nó vẫn đứng đó " Âm Dương Phái", hắn nhìn lên dòng chữ mà thở dài, Yến còn đang mê man trong giấc ngủ, không biết nàng sẽ lại vào tay ai khác đây, thật hỗn độn. Cảm giác xe lạnh đầu sớm mai, những làn sương mờ nhẹ nhàng vờn qua thân thể hắn, cái xúc cảm ngày đầu tiên tới đây bất giác nổi lên, nhìn lướt lại một lần, Vũ bước đi. Lần đi trên con đường này đi trái ngược với lần trước, hắn lững thững một mình bước xuống từng bậc thang, nó dài vô tận, có khi hơn hai mươi dặm lận, lại có khi như tên Nguyệt Tĩnh lại hay! Hắn nghĩ vậy.
Giờ ta phải đi đâu chứ, về nhà? Không được, đã hứa là trả thù xong mới quay về gặp tỷ, không thành thì mất mặt. Suy nghĩ một hồi hắn quyết định quay lại Cửu Băng Quốc, tới đó rồi tính tiếp. Hơn mười ngày cuối cùng hắn cũng vác xác tới đó, đi bán một chút thảo dược và một viên Tẩy Thủy không đạt chuẩn mà hắn luyện lúc trước. Người của thương hội như thấy hắn như thấy được tiên vậy, cầu khẩn làm quen không thôi, nói dối mãi là có người nhà làm tiên nhân cho, hơn 500 lượng vàng, đổi sang ngân phiếu được lưu thông khắp các quốc gia, Vũ lại điên rồi, đúng là hổ xuống đồng bằng mặc không bằng chó thì vẫn có giá. Nhận tiền xong hắn trốn đám kia thật nhanh kiếm một phòng trọ mà nghĩ về con đường phải đi tiếp.
Bây giờ cũng gọi là có vốn, 500 lượng vàng lận, hay là ta quên đi mối thù này, tiếp tục thương nghiệp như cha, chăm sóc tỷ của mình sống đến hết đời trong vinh hoa,...hư, có tiền rồi nữ nhân muốn bao nhiêu chẳng được...v.vv.,....liệu cha và mẫu thân có muốn ta tiếp tục hận thù hay không chứ......rồi nghĩ tới việc trở thành tiên nhân, cố gắng như thế cuối cùng vẫn vô dụng, ngưng khí còn chẳng nổi chứ huống chi trả thù. Hay là đi tìm đám người Thần Tộc kia, nhưng theo tư liệu Âm Dương phái đưa cho hắn, Biệt Toái lục địa thực chất là một hòn đảo hoang rộng lớn vô cùng, còn ngoài hải khơi kia một đi không trở về nên cũng chẳng ai giám thử nữa. Biệt Toái hoang đảo được chia làm 3 phần chính. Phía Tây là nơi này, nhưng lãnh thổ có tiên nhân tu luyện cũng chẳng thấm vào đâu, tiếp từ đó qua trung tâm tới gần phía tây là Ác Sâm lâm- địa bàn của yêu thú. Còn Thần Tộc nọ ở đầu phía Đông bên kia của Đảo, muốn băng qua Ác Sâm lâm tối thiểu cũng phải Kim Đan sơ kỳ, nếu gặp xui cũng chẳng còn mạng huống chi là ta, mà đám Thần Lực tộc theo ghi chép của một vị gọi là Vương Cửu Tuyết- tông trưởng của Cửu Băng Tông từ xa xưa đã băng qua Ác Sâm lâm ghi lại thì đám người kia mất tích rồi, có khi chết hết rồi cũng nên, mà thế quái nào ta lại liên quan tới bọn họ chứ, sự mờ mịt và chán nản chiếm lấy Vũ. Hắn quyết định rồi, ta lập nghiệp thương gia thật lớn mạnh sau đó về chăm sóc tỷ, cũng gọi là đỡ mất mặt.
Rất nhanh, việc đầu tiên hắn làm là tạo quan hệ với các thương hội ở Cửu Băng Quốc nhờ cái tiếng gọi là người nhà làm tiên nhân và hứa sẽ cung cấp tiên dược đều cho bọn họ. Thực việc trồng tiên dược không phải hắn là người đầu tiên nghĩ ra, có điều đám người đi trước có thử bao nhiêu thì tiên dược cũng héo rũ rồi tàn, nhưng hắn biết cách tạo ra sự khác biệt, cựu tiên dù sao thì cũng đã từng làm tiên. Đó chỉ là thứ nhất, thương hội buôn bán tiên dược danh sách tiêu thụ không trên hai mươi loại và bọn họ thực chẳng biết cách dùng, chỉ hoàn uống, hầm canh...v.v. nhưng Vũ thì khác. Sau khoảng hơn năm năm, hắn đã mua hẳn mấy ngọn núi lớn của Bắc Băng Quốc chuyên dùng trồng thảo dược, mở dược các gọi là Vũ Các trị bệnh bán thuốc, phân bộ trải khắp Vũ Quốc cùng Cửu Băng Quốc. Thêm đó mở thương hội riêng gọi là Tiên Thương hội gần như độc quyền buôn bán tiên dược và áo lông thú từ Thảo Quốc nhờ quan hệ xưa với đoàn trưởng, người hắn đi nhờ ở Thành Nam xưng là Thông Vận- Thông Vận cũng như hắn sau chuyến đó về mở thương hội chứ không còn đi buôn. Tiên Thương hội có khoảng hơn hai mươi phân bộ rải rác khắp Bắc Băng Quốc và Vũ Quốc. Cùng với Tiên Hồng Các bao gồm hàng chục tửu điếm lớn nhỏ phục vụ các thức ăn chế biến cùng với tiên dược và chuyện ong bướm cho giới thượng lưu. Quản lý Tiên Hồng Các nổi tiếng mỹ nhân là nhất phu nhân của hắn, người ta nghe đồn nàng đã ngoài tuổi tam tuần nhưng nhan sắc mặn mà, toát lên vẻ cao quý chỉ ước khó cầu, thực không ai khác chính là Thục Yến. Nàng lẽ tưởng sẽ được ở Âm Dương Phái qua tay kẻ khác nhưng chẳng ai ngờ cũng không khác hắn, ngỡ tưởng cuộc đời số phận đi một vòng điểm xuất phát lại là kết thúc thì nghe nói có thương nhân nọ trẻ tuổi tài thương, âm hiểu dược thảo tên Dạ Vũ, sau khi nàng tới Vũ thực chẳng đuổi xua, hắn là người trọng tình cũng không quên quãng thời gian cũ. Vũ cũng đã về gặp lại tỷ mình, Nguyên Thảo khóc hết nước mắt, nàng nào cần trả thù gì chứ, nàng cũng chẳng cần hắn làm nên công danh sự nghiệp, chỉ cần tiểu đệ vui vẻ hạnh phúc là được rồi. Đoạn thời gian sau tỷ hắn được gả cho Long Lĩnh, người huynh đệ kết nghĩa khi xưa, hôn lễ trong đám thượng lưu Vũ Quốc và Cửu Băng Quốc tìm ra người không biết cũng khó, hắn cũng kết hôn với Lâm Nhi, nhưng nàng chỉ là thiếp bởi đã sau Thục Yến.
--------------
Phong Vực, trong trọ quán xưa........
"Haiz,.......Nhìn ngươi lên sự nghiệp, lòng không vướng bận ta cũng mãn nguyện, lúc tiễn ngươi đi Âm Dương phái, ta thực lòng hận thù cũ không quên được, cuối cùng cũng tìm được người có khả năng trả mối thù mà ta mang theo cả cuộc đời không trả được. Nhưng sau đó ta ân hận lắm, ta sợ ngươi lại giống mình, trả thù rồi thì sao chứ, người cũng đã mất, con người ta chỉ cố tìm một lý do bám víu vào quá khứ mà không chấp nhận thực tại thôi, mất cái ván gỗ đó rồi lại ngập trong biển hận, hận lại càng hận. Còn không thành thì đau khổ dằn vặt mình vô dụng, sống trong lửa hận thiêu lòng....."- Trương lão thở dài, đôi mắt đã đục nhưng đã nguôi ngoai nhìn xa xăm, những bông tuyết rơi ngoài kia cũng như đang làm nguội lòng lão.
Vũ cũng vậy, hắn chẳng biết nói gì, nhưng liệu có thật mình sẽ như lão không? Tìm được bình yên cho mình, mình đã làm gì được gì chứ? Lửa hận cũ liệu đã được mấy năm, liệu khi nhắm mắt, ta có hối hận? - Hắn tự hỏi lòn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.