Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 69: Chuyện cũ




Editor: Nguyệt Ngạn
Beta: An Lam
-Sinh rồi, sinh rồi! Lão gia, phu nhân sinh rồi!
Bà đỡ ôm theo đứa bé vui mừng đi tới thư phòng của Dịch lão gia.
-Mau, mau cho ta nhìn xem!
Dịch lão gia cũng không thể chờ đợi được nữa, vươn tay ra tiếp, vui mừng đến nỗi hai mắt cười chỉ còn một đường chỉ. Có trời mới biết, hắn mong chờ có đứa bé này bao nhiêu!
-Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia, là một nam hài tử! Nhìn tướng mạo của tiểu công tử, nhất định sau này sẽ làm được sự lớn, thực sự đều là do phúc khí của lão gia và phu nhân!
Bà đỡ luôn miệng khen ngợi tiểu nam hài khá ái, nhưng trong mắt chỉ hiện lên ánh trắng của từng thỏi bạc.
-Đúng, đúng! Người đâu, mau thưởng! Mau thưởng!
Dịch lão gia ôm đứa trẻ xoay vài vòng, bình thường hắn cũng không thích nghe lời nịnh hót, nhưng nay lại thoải mái mà cười to.
-Xin đa tạ lão gia!
Bà đỡ như mở cờ trong bụng, nhưng cũng không cao hứng được lâu, thì trong phòng của phu nhân lại truyền đến tiếng khóc thanh thúy nỉ non của trẻ con, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn.
-Cái gì… có chuyện gì vậy?
Dịch lão gia nhìn đứa trẻ trong tay, lúc này này giật mình phát hiện, đứa trẻ này thế nhưng một tiếng cũng không khóc! Vậy mà bên trong phòng…
Nha đầu bên cạnh Dịch phu nhân vội vội vàng vàng chạy tới, tay đầy máu:
-Lão gia! Phu nhân, lại sinh thêm một tiểu công tử nữa!
-Cái gì? Còn một đứa nữa! Mau, bà đỡ, mau nhìn xem!
Dịch lão gia vẫn phải bỏ qua tình huống phức tạp trước mắt, hoảng loạn đem bà đỡ tới phòng của phu nhân. Cho đến khi đứa trẻ còn lại cũng thuận lợi ra ngoài, lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước kiểm tra, đại phu nói Dịch phu nhân chỉ mang thai một đứa nhỏ, vì thế mà bà đỡ mới ôm đứa nhỏ đầu tiên đi ra ngoài để tranh công với lão gia. Bà ta hoàn toàn không ngờ đến trong bụng của phu nhân lại còn một đứa nữa. Cái tình huống này cũng làm cho tay chân mọi người trở nên luống cuống.
Rốt cục thì tất cả sự tình cũng đều giải quết ổn thỏa, Dịch phu nhân mê man bất tỉnh nằm trên giường, lúc này cũng đã tỉnh lại. Dịch lão gia ngồi bên cạnh giường, hai tay ôm một đôi hài tử, khóe mắt cũng đã lấp lánh hơi nước:
-Phu nhân! Vất vả cho nàng rồi, nàng hãy cho các con cái tên đi!
Dịch phu nhân suy yếu gật đầu, khóe môi tái nhợt giương lên, vươn tay sờ lên hài tử sinh sau, may mà, may mà…
Về sau, hai đứa nhỏ cũng có tên. Ca ca gọi là Lê Hân, Lê là ánh bình minh, Hân là sáng sủa, ý nghĩ là tiểu hài tử mang đến ánh sáng cho cuộc sống của bọn họ. Mà đệ đệ gọi là Thiên Hựu, đứa nhỏ được trời phù hộ, vì thế mà nó mới được thuận lợi sinh ra ở thế giới này.
Mấy năm sau, Lê Hân cùng Thiên Hựu cũng đã dần trưởng thành, dung mạo hai người giống như như đúc.
Từ nhỏ, Lê Hân đã vô cùng hiếu động ham chơi, ngoại trừ gặp chuyện gì cũng không khóc, thì cả ngày lẫn đêm đều chuồn ra ngoài chơi, gạt cha mẹ đi chơi khắp nơi. Luôn gây ra rắc rối, trước khi bị người khác phát hiện, đều nhanh chóng bỏ trốn mất dạng.
Mà tính tình của Thiên Hựu lại hoàn toàn tương phản, từ nhỏ đã rất lạnh nhạt, trầm mặc ít nói. Ngoại trừ lúc sinh ra khóc một tiếng kinh thiên động địa, thì mấy năm nay, cơ hồ đều không nói lời nào. Thiên Hựu chỉ thường xuyên ngồi trên giường trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ đến phát ngốc. Chỉ là thỉnh thoảng Thiên Hựu bị Lê Hân kéo ra ngoài cùng chơi, nhưng là cũng không khơi dậy nổi nửa điểm hứng thú.
Dần dần, tính tình âm trầm của Thiên Hựu cũng làm cho Lê Hân trở nên sợ hãi, hắn như thế nào lại có một đệ đệ đầu gỗ như vậy ! Bất quá, bình thường, hắn cũng rất yêu thương người đệ đệ này. Bởi vì phụ thân và mẫu thân cũng đã kể cho hắn sự tình lúc hắn cùng đệ đệ mới sinh ra, hắn nghĩ thầm, chắc lúc đó đệ đệ ở trong bụng mẫu thân đợi quá lâu, cho nên đầu có chút choáng váng. Nhưng hắn là ca ca, tuyệt đối không thể ghét bỏ đệ đệ mình.
Từ đó về sau, Lê Hần càng chịu khó dẫn theo Thiên Hựu đi chơi. Rốt cuộc cũng có một ngày, hắn vô ý thấy được nét mặt ẩn ẩn ý cười của Thiên Hựu.
Chỉ là những ngày vui vẻ này cũng không quá nhiều, năm Lê Hân cùng Thiên Hựu tám tuổi, vì Thiên Hựu không cẩn thận chạy vội qua đường mà bị một xe ngựa tông phải, làm cho Dịch phủ đều loạn hết cả lên. Vì vậy mà Dịch lão gia cùng Dịch phu nhân đều thêm trách cứ Lê Hân, trách hắn là ca ca mà không chiếu cố cho đệ đệ. Rồi đánh hắn một trận.
Nhưng Lê Hân vẫn không khóc một tiếng, mà chỉ cắn răng chịu đau đớn. Hắn chỉ biết nén đau đớn mà len lén nhìn vào phòng của Thiên Hựu, nhìn thấy phụ thân lo lắng cho đệ đệ, cùng với mẫu thân đã khóc sưng cả hai mắt. Hai người đều ngày đêm canh giữ, dốc lòng chăm sóc cho Thiên Hựu.
Lê Hân đáng thương, khi hắn nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng có điểm ủy khuất, cũng có chút chua xót. Tử nhỏ hắn cũng biết, bởi vì đệ đệ không được khỏe, cho nên cha mẹ đều yêu thương đệ đệ nhiều hơn, thậm chí phần lớn thời gian của hai người cũng đều ở bên cạnh đệ đệ. Mà hắn, nhiều lúc, chỉ vì muốn được cha mẹ quan tâm, nên cố ý làm ra một chút chuyện xấu, cũng chỉ muốn nhận được sự quan tâm nhiều hơn của cha mẹ mà thôi.
Hắn biết, đệ đệ sinh bệnh, nên được cha mẹ yêu thương hiều hơn là chuyện đương nhiên. Vì thế, hắn chỉ cần một chút là cũng đủ rồi.
Chỉ là, từ sau chuyện này, cả cha mẹ đều cho rằng hắn làm hại đệ đệ bị thương, cho nên từ đó về sau đều không thèm quan tâm đến hắn nữa. Điều này làm cho hắn vô cùng khó chịu, nhưng là từ trước đến nay hắn luôn tâm cao khí ngạo, cho nên cũng không thèm đi giải thích với cha mẹ.
Nhìn Thiên Hựu nằm trên giường tỉnh lại, câu đầu tiên mà đệ đệ nói là:
-Là, ca ca…
Lê Hân còn không có nghe rõ đệ đệ đang nói cái gì, bởi vì Thiên Hựu vừa mới tỉnh lại, người còn rất yếu, cho nên ngươi ở xa tất nhiên không thể nghe thấy được. Nhưng chỉ vì câu nói tiếp theo của nương, đã làm cho tim Lê Hân lạnh đi một nửa:
-Cha mẹ đều biết, là ca ca con không tốt, là nó làm hại con bị thương. Phụ thân cũng đã trừng phạt nó, con nghỉ ngơi thật tốt, hảo hảo dưỡng thường !
Rõ ràng không phải là hắn làm cho đệ đệ bị thương, nhưng vì sao đệ ấy lại nói dối như vậy…
Nhìn bóng đen ngoài cửa sổ từ từ biến mất, Thiên Hựu suy yếu nằm ở trên giường cố gắng lắc đầu, chỉ là động tác quả nhẹ, cha mẹ đều không có nhìn thấy.
Kỳ thực Thiên Hựu muốn nói là: Chính ca ca đã cứu con, là con không cẩn thận, hai ngươi không nên giận ca ca…
Thế nhưng, đến cuối cùng Thiên Hựu cũng không thể nói ra những lời này, mà Lê Hân cũng không thể nghe thấy
Về sau, khi thương thế của Thiên Hựu tốt lên, nhưng không biết vì sao, lại trở nên thông minh hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn không nói chuyện nhiều, nhưng là ngày nào cũng ngồi đọc sách, mỗi khi thi, thành tích đều cao hơn Lê Hân rất nhiều.
Điều này làm cho Dịch lão gia cùng Dịch phu nhân vui mừng rất nhiều. Hai người cho rằng ông trời có mắt, phù hộ cho tiểu nhi tử của bọ họ, cho nên nhất thời đều đem tình thương đặt hết vào Thiên Hựu, còn đối với đại nhi tử ham chơi Lê Hân thì thái độ càng lạnh nhạt.
Dần dần, Lê Hân bắt đầu không thích người đệ đệ này, cảm giác giống như trước kia hắn cố tình giả bộ để đạt được tình yêu thương của cha mẹ. Sau này, Lê Hân vẫn thường xuyên trêu trọc cùng khi dễ Thiên Hựu. Thỉnh thoảng hắn lại xé tan sách của Thiên Hựu, rồi lại viết tên của mình lên sách vở của đệ đệ, có khi lại cố ý mang đệ đệ đến một nơi thật xa, để cho đệ đệ đến trường bị muộn. Tất cả những chuyện này, Thiên Hựu đều biết, nhưng cũng không nói gì, vẫn vô cùng phối hợp để mình bị ca ca trêu trọc.
Nhưng thái độ đó của Thiên Hựu càng làm cho Lê Hân cảm thấy khó chịu, bởi vì mỗi lần Thiên Hựu đến trễ, thì phu tử đều đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn, mắng hắn không chịu chiếu cố đệ đệ, mắng hắn vì sao một mình mình đi học mà không dẫn đệ đệ đi theo.
Hắn cảm giác, những chuyện này là do Thiên Hựu cố ý bày mưu hãm hại hắn. Mỗi lần đều tùy ý để cho hắn khi dễ, nhưng ở sau lưng lại âm thầm cáo trạng với cha mẹ.
Rốt cuộc có một ngày, Lê Hân không nhịn được nữa, liền đem Thiên Hựu đến một địa phương thật xa, đánh cho hắn một trận. Sau đó đem theo bao quần áo đã chuẩn bị tốt, trốn đi khỏi nhà.
Lúc đó, Thiên Hựu chỉ biết nhìn theo bóng lưng của ca ca, không nói tiếng nào. Kỳ thực dưới một góc độ nào đó, cả hai huynh đệ bọn họ đêu rất giống nhau, đều là dạng người tâm cao khí ngạo, không thèm giải thích với người khác. Vì vậy mới làm cho hiểu lầm giữa bọn họ ngày càng sâu, ngày càng đi đến ngõ tắc. trừ phi là lưỡng bại câu thương, bằng không, vĩnh viễn bọn họ đều không giải thích cho nhau.
Ba năm sau, Lê Hân trở về, nói với cha mẹ là trên đường hắn đi có gặp được một vị thần tiên, sắp tới hắn sẽ được bái vị thần tiên này làm sư phụ. Nhưng thái độ của cha mẹ vẫn như xưa, căn bản là không tin những gì hắn nói, cho nên điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác thất bại. hắn vốn luôn muốn chứng minh cho cha mẹ biết, mình căn bản không hề thua kém Thiên Hựu, nhưng thật không ngờ kết quả này lại không như những gì hắn muốn.
Nhìn thấy người đệ đệ mang theo gương mặt giống hắn như đúc, ba năm sau, tính tình hắn vẫn không thay đổi, càng làm cho hắn căm giận hơn mà thôi.
Hắn rất chán ghét Thiên Hựu! Vì sao ngay từ nhỏ cho mẹ đều chỉ yêu thương Thiên Hựu! Vì sao bọn họ chỉ tin tưởng Thiên Hựu mà không chịu tin tưởng hắn! Vì sao chỉ cần Thiên Hựu là ra một chút sự tình, bọn họ đều sẽ cao hứng cả ngày, mà đối với hắn thì chẳng thèm quan tâm?
Mà sau đó lại xảy ra một chuyện vô cùng làm cho Lê Hân tức giận, đó là ngày mà hắn cùng với thần tiên ước định, thì vị thần tiên đó nói với hắn là đã nhận làm người. Vốn người mà vị thần tiên muốn thu làm đồ đệ không phải là hắn , mà chính là đệ đệ của hắn – Thiên Hựu. Bởi vì bộ dáng của hai người họ quá giống nhau, cho nên mới có thể nhận sai.
Nhìn vị trí mà Thiên Hựu đứng vốn nên là của hắn, hai tay dưới tay áo của Lê Hân nắm chặt thành quyền.
Dịch Thiên Hựu, một ngày nào đó ta sẽ nói cho ngươi biết, ta so với ngươi, cũng không bao giờ kém hơn!
Từ đó về sau, hai thiếu gia Dịch phủ không còn xuất hiện nữa. Mà mỗi lúc đề cập đến, thì Dịch lão gia cùng Dịch phu nhân đều vui mừng nói rằng Thiên Hựu đi theo một vị thần tiên tu tiên, nhưng khi nhắc đến Lê Hân thì lại im lặng không nói gì.
Năm năm sau, tất cả thế nhân đều biết, Nguyên Dương đạo nhân của Thiên Thanh có một đệ tử kỳ tài ngút trời Dịch Vân Lạc. Bời vì nhân quả kiếp trước của hắn, cho nên lúc sinh ra hồn phách của hắn không được đầy đủ. Sau khi bái Nguyên Dương đạo nhân là sư phụ, Nguyên Dương đạo nhân đã mất năm năm mới tìm về được hồn phách còn lại cho hắn. Cho nên từ đó tu vi của hắn tiến triển cực nhanh, hắn chỉ cần tu hành một năm, thì có thể hơn người khác mất ba năm tu hành. Là một thiên tài hiếm có của tiên giới.
Mà bảy năm sau, Lê Hân cùng Dịch Vân Lạc mới được tái kiến nhau.
Khi đó Dịch Vân Lạc mười tám tuổi, trong lúc hắn xuống núi lịch lãm, gặp được một nữ tử bị thương nặng. Hắn vừa gặp đã thương, liền quyết định cuộc đời này, hắn sẽ vì nàng mà bỏ qua nhiều năm tu luyện cũng không trở về Thiên Thanh.
Vì vậy hắn ở giữa một sườn núi ngoài Nhạc Châu thành, xây một ngôi nhà nhỏ, ngày đêm vì nữ tử đó chữa thương cho nàng. Một năm sau, khi vết thương của nữ tử đó khỏi hẳn, thì ngay trước đêm hai người bọn họ thành thân, nữ tử đó đã để lại một bức thư rồi trốn đi. Về sau cũng chưa bao giờ xuất hiện lại.
Dịch Vân lạc đợi ở đó một ngày một đêm, cho đến khi gặp lại Lê Hân. Lê Hân ở trước mặt hắn cười lớn, thì hắn mới biết được thì ra đây chỉ là âm mưu của Lê Hân nhằm vào mình.
Là hắn muốn trả thù mình những chuyện năm xưa, hắn đã sớm biết mình ở chỗ này. Cho nên ngay khi Nguyên Dương đạo nhân xuất quan, hắn đã đến tất cả chuyện này nói cho Nguyên Dương đạo nhân biết. Sau đó Nguyên Dương đạo nhân liền đi tìm cô gái kia. Về phần vì sao nàng phải ly khai, thì không cần nói Dịch Vân Lạc cũng biết.
Mà lúc hắn gặp lại Lê Hân, thì hắn đã không còn Lê Hân năm xưa, mà hắn đã dần dấn thân vào ma giới, trở thành hộ pháp đắc ý nhất của Ma Quân, Ứng Bá Thiên.
Những chuyện này, hết thảy đều bắt đầu ân oán giữa bọn họ. Cho đến trăm năm sau, một người trở thành Thượng tiên cao nhất tiên giới, một người trở thành Ma Quân hùng bá nhất một phương. Ân oán tình cừu giữa Dịch Vân Lạc và Ứng Bá Thiên, vẫn luôn là sóng ngầm mãnh liệt. Chỉ là trên đời này, người biết được ân oán giữa hai bọn họ, cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.