Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 57: Điều tra




Editor: Nguyệt Ngạn
Beta: An Lam
Trải qua chuyện bị lén hạ độc, Tiên kiếm đại hội lần này chỉ có thể tạm dừng lại. Nguyên nhân thứ nhất là, mặc dù các trưởng môn và đệ tử trúng độc đều được Dịch Vân Lạc dùng nội lực hút một phần lớn chất độc ra, nhưng dù sao độc tính của Thực tâm độc rất mạnh, cho nên kinh mạch của bọn họ cũng bị tổn thương không ít, nhất định phải nghỉ ngơi liên tục bảy bảy bốn chín ngày, sau đó dùng chân khí thanh lọc lại cơ thể, có như vậy mới triệt để loại bỏ hết được độc tố.
Nguyên nhân thứ hai, chính là sự việc này đã xảy ra hai ngày, nhưng đến giờ vẫn chưa bắt được kẻ hạ độc, người người trong Thiên Thanh đều lo lắng không yên, rơi vào sự khủng hoảng trước nay chưa từng có. May mà độc của Dịch Vân Lạc cũng đã được giải, nên đã kịp thời trấn an tâm lý hoang mang cho các đệ tử. Nhưng thủy chung cũng không phải kế lâu dài, một ngày còn chưa tìm ra được hung thủ, vậy thì các chưởng môn cùng đệ tử cũng phải ở lại Thiên Thanh.
Trong chính điện của Thiên Thanh, Hạo Huyền cùng Viêm Mạch nhìn thấy Dịch Vân Lạc không có chuyện gì, rốt cục tâm tình cũng hạ xuống. Vốn lúc trước cho rằng hắn không muốn tình hình chuyển biến xấu đi, mới nói dối độc trên người đã được giải, làm cho bọn hắn không khỏi càng thêm lo lắng. Nhưng lúc này chính mắt thấy được Dịch Vân Lạc bình yên vô sự, mặc dù kinh hỷ nhưng cũng không khỏi hoài nghi.
Nghe nói Mộng Tịch lấy nước trong Bích Nguyệt đầm cho Dịch Vân Lạc dùng, nghi ngờ trong lòng hai người lại càng sâu. Bích Nguyệt đầm tuy là thánh vật, nhưng cũng không thể trị khỏi chí độc của Ma tộc, nên bọn họ cũng bán tín bán nghi. Huống cho vì để đảm bảo an toàn, ngày đó bọn họ đã đem tất cả đồ ăn sáng toàn bộ hủy đi, hiện bọn họ cũng không thể lấy nước ở Bích Nguyệt đầm nghiệm chứng xem có thể giải được Thực tâm độc hay không.
Đương nhiên, Mộng Tịch cũng nói chính nàng một mình đi đến Bích Nguyệt đầm, cũng không có đem việc Hạo Khiên ca ca cứu nàng và mang nàng đến Bích Thủy đầm nói cho sư phụ cùng hai vị sư tôn. Nếu không chỉ sợ Viêm Mạch sư tôn trước nay tính tình luôn nghiêm khắc sẽ lại trách phạt Hạo Khiên ca ca. Dù sao trong chuyện này nàng cũng vì nóng lòng muốn cứu sư phụ, nhưng Hạo Khiên ca ca lại không có lý do gì phải làm như vậy. Hắn giúp nàng nhiều như vậy, sao nàng có thể nhẫn tâm làm hắn dính đến chuyện này. Nhưng sau đó hai vị sư tôn cũng không nhắc lại chuyện này nữa, cũng không có ý trách phạt nàng, nên chuyện này nàng cũng không để trong lòng.
-Sư đệ, ngươi không có chuyện gì, thật sự tốt quá!
Hão Huyền kiểm tra lại một phen toàn thân Dịch Vân Lạc, chính xác là không còn lưu lại Thực tâm độc nữa, mới thở phào nhẹ nhõm , vỗ vai Dịch Vân Lạc nói.
Dịch Vân Lạc vuốt cằm nói:
-Làm cho sư huynh lo lắng.
-Không sao, không sao.
Hạo Huyền khoát tay, thở dài nói:
-Hiện nay có thể cứu được lục giới, trừ đệ ra cũng không tìm được người thứ hai. Nếu là ngươi có chuyện gì xảy ra. Chúng ta cũng không biết lấy đâu ra công đạo để bù cho Thượng đế cùng chúng sinh lục giới.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Hạo Huyền càng lo lắng hơn cho thân thể của Dịch Vân Lạc.
-Ta tất nhiên biết chuyện đó. Chỉ cần cho đến khi mọi chuyện chấm dứt, ta sẽ không để thân thể mình có việc gì.
Dịch Vân Lạc nhàn nhạt nói.
Nghe được lời nói của Dịch Vân Lạc, Hạo Huyền ngoại trừ thở dài bất đắc dĩ ra, cũng không làm được bất cứ chuyện gì:
-Ai! Chuyện này cũng đều là vì ân oán của ngươi và Ứng Bá Thiên, mà hắn ta lại chấp niệm quá sâu, đem việc này liên lụy đến lục giới. Ta biết mặc dù ngươi không nói ra, nhưng tất nhiên trong lòng cũng không dễ chịu. Chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình, cũng đừng tự một mình gánh vác, trách nhiệm to lớn này cũng không thể chỉ mỗi mình ngươi mà gánh vác được.
Nghe được lời nói của Hạo Huyền, làm Mộng Tịch đứng một bên như bị lọt vào sương mù, đáy mắt mờ mịt, lại thấy Dịch Vân Lạc kiên định nói:
-Nhưng chuyện này chung quy cũng bắt nguồn từ ta, nên phải do ta giải quyết.
-Vậy ngươi có bỏ được đồ đệ của ngươi sao?
Giống như đang suy nghĩ đến chuyện gì, Hạo Huyền liếc mắt về phía Mộng Tịch vẫn đang ngoan ngoãn đứng phía sau Dịch Vân Lạc, lại nói tiếp:
-Hiện nay bên cạnh ngươi cũng không chỉ có một mình, trách nhiệm của ngươi cũng không chỉ có mỗi lục giới.
Dịch Vân Lạc trầm mặc không nói gì, nhưng Mộng Tịch lại nhanh miệng nói:
-Chưởng môn sư bá cũng không cần phải lo lắng, con hiện giờ cũng đã trưởng thành, không còn là một tiểu cô nương không hiểu chuyện nữa. Con bây giờ đã là đồ đệ của sư phụ, như vậy về tình về lí con phải thay sư phụ gánh bớt âu lo mới phải. Ngày sau bất luận sư phụ muốn làm chuyện gì, nếu có cần, Mộng Tịch tự nhiên dốc hết sức mình cùng sư phụ bảo hộ muôn dân lục giới.
Lời nói không kiêu ngạo không nóng nảy, không nhanh không chậm, cũng không có tự ti. Hạo Huyền nghe lời nói của Mộng Tịch, rốt cục cũng lộ ra vẻ tươi cười hòa nhã, ấm áp, hài lòng gật đầu nói:
-Tốt, tốt. Vân Lạc có một đồ đệ hiểu chuyện như ngươi, cũng không uổng công mấy năm nay hắn dốc lòng dạy bảo.
Dịch Vân Lạc đối với tiểu đồ đệ này rất tốt, Hạo Huyền cũng có thể nhìn ra việc đó. Đã nhiều năm như vậy, rất khó có một người có thể làm cho hắn tiết lộ ra cảm xúc chôn sâu dưới lòng, việc này đúng là không dễ ! Cho dù lúc đó Dịch Vân Lạc thật sư không cho Mộng Tịch thay hắn phân ưu, nhưng có lời nói này của nàng, cũng không uổng những khổ tâm bao lâu nay của hắn.
Sau khi Mộng Tịch tạ ơn Hạo Huyền khen ngợi, cũng không nó thêm gì nữa. Dịch Vân Lạc đem những gì nàng nói đặt trong đáy lòng, từng chữ từng chữ rõ ràng mà kiên định. Mặc dù trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng sâu trong lòng lại sinh ra một tia ấm áp.
-Sư huynh, hiện giờ thiên hạ chưa định, ta thấy huynh vẫn nên tiếp tục đảm nhiệm chức vị chưởng mô này đi.
Viêm Mạch một bên suy nghĩ sâu xa nói.
Từ khi Dịch Vân Lạc trở lại Thiên Thanh, chuyện này Viêm Mạch cùng Hạo Huyền cũng đã nói với hắn biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào Dịch Vân Lạc cũng đều từ chối. Lúc đầu là bởi vì tu vi của hắn còn chưa có khôi phục hoàn toàn, về sau hắn lại thu Mộng Tịch làm đồ đệ, hắn muốn có thời gian dạy dỗ đồ đệ, còn phải xử lý công vụ, không tìm được cách thuyết phục nên bọn họ cũng không có miễn cưỡng hắn. Nhưng hiện giờ tình thế nguy cấp, Dịch Vân Lạc là nên lần nữa tiếp nhận chức vị chưởng môn, đi ra chủ trì đại cục.
Dịch Vân Lạc lắc đầu, trầm ngâm nói:
-Ta là chưởng môn hay là sư huynh cũng không quan trọng, cho dù ta không phải là chưởng môn của Thiên Thanh, thì chuyện thủ hộ lục giới ta nhất định sẽ làm.
Viêm Mạch nghe Dịch Vân Lạc nói vậy, vội nói:
-Sư huynh, ta cũng không có ý như vậy.
-Ta biết.
Ánh mắt thâm thúy mà u tĩnh. Dịch Vân Lạc tiếp tục nói:
-Việc ai làm chưởng môn cũng không cần nhắc lại, ta sẽ không làm. Có một số việc, không có hạn chế thân phận, cũng sẽ dễ làm hơn.
-Thế nhưng…
Viêm Mạch còn đang muốn nói điều gì, lại bị Hạo Huyền ngăn lại. Vươn tay lôi kéo Viêm Mạch đang kích động, Hạo Huyền vuốt chòm râu, cười nói:
-Sư đệ đã không muốn, vậy không nên ép buộc hắn. Thế gian vạn vật đều đã có số định sẵn, không éo buộc nói không chừng lại đạt được kết quả mong muốn.
Ánh mắt thâm trầm nhìn Dịch Vân Lạc, Hạo Huyền cũng hiểu suy nghĩ của hắn. Nếu như Dịch Vân Lạc đã nói như vậy, chính là hắn đã suy nghĩ ra đối sách. Người sư đệ này, từ trước đến giờ vẫn chưa từng làm mình thất vọng !
Dịch Vân Lạc khẽ gật đầu, xem như là trả lời ý của Hạo Huyền.
Viêm Mạch cũng chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ, lại nói tiếp:
-Vậy hung thủ hạ độc lần này, sư huynh đã có đầu mối gì chưa?
-Lưới trời lồng lộng, nhưng khó lọt, thời cơ cho chúng ta lập tức sẽ tới.
Dịch Vân Lạc vừa nói, vừa đi qua phía cửa.
Quả nhiên không lâu sau, cửa điện mở ra, Mộ Dung Diệc Hàn từ ngoài điện nhanh chóng đi vào, cung kính nói:
-Tôn thượng, sư phụ, sư thúc, chúng ta vừa mới bắt được một tên đệ tử lén lút ở cửa núi, hiện đã mang đến bên ngoài điện, xin hỏi tôn thượng muốn xử trí như thế nào?
-Trước tiên hãy dẫn hắn vào, thuận tiện đi mời tám vị chưởng môn đến, cho là đã bắt được hung thủ hạ độc.
Dịch Vân Lạc đạm bạc nói.
-Đệ tử tuân mệnh.
Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt Mộ Dung Diệc Hàn có dừng lại trên bóng dáng của Mộng Tịch một chút, liền xoay người đi ra ngoài.
-Sư huynh, rốt cục có chuyện gì?
Dịch Vân Lạc đi đến ghế bên cạnh chưởng môn ngồi xuống, chậm rãi nói:
-Đợi mọi người đến đông đủ rồi hãy nói.
Bát đại chưởng môn rất nhanh đã tụ tập bên trong đại điện, người nào sắc mặt cũng nghiêm trọng nhìn nhau.
Đợi thật lâu cũng không thấy Dịch Vân Lạc nói chuyện, Diệp Hành không chịu nổi nữa hỏi:
-Tôn thượng, xin hỏi hung thủ hiện đang ở đâu?
Dịch Vân Lạc vẫn không vội trả lời, mà ánh mắt nhàn nhạt đảo qua mấy vị chưởng môn. Từ lúc bọn họ vào cửa, Dịch Vân Lạc liền quan sát nhất cử nhất động của bọn họ. Những yêu mà giả mạo đệ tử bọn họ đã bắt được hết từ lúc vào núi, vì vậy người mà Mộ Dung Diệc Hàn bắt được kia chắc chắn cũng không phải yêu ma biến thành. Như vậy, chắc chắn trong này còn một người nữa, mặc dù đệ tử kia tư chất không kém, nhưng cũng không dám cả gan làm loạn. Nếu như không có người phía sau bày mưu đặt kế, làm sao dám ở Thiên Thanh làm càn?
Lại qua thời gian nửa ly trà, Dịch Vân Lạc mới nói với Mộ Dung Diệc Hàn:
-Đem người dẫn tới.
Khi thấy Mộ Dung Diệc Hàn dẫn tới đệ tử mặc y phục thanh sam kia, nhất thời trên mặt các vị chưởng môn âm trầm tới cực điểm, đặc biệt là chưởng môn phái Thanh Thành. Thân thể trúng độc chưa hoàn toàn khôi phục, hiện giờ sắc mặt càng tái nhợt, ly trà trên tay cũng rơi xuống “Loảng xoảng”, bọt nước từ dưới sàn nhà văng lên làm ướt cả vạt áo.
Người này không ai khác, chính là đại đệ tử của chưởng môn phái Thanh Thành Mạnh Lăng Côn – Mạnh Tiêu Nhiên! Từng có lời đồn hắn là một trong ba người có pháp lực cao nhất trong tiên kiếm đại hội lần này, còn hai người còn lại chính là Hạo Khiên cùng Mộ Dung Diệc Hàn của Thiên Thanh.
Lúc này, Mạnh Tiêu Nhiên quỳ thẳng tắp dưới đất, cúi đầu xuống đất làm người khác không thể nhìn rõ sắc mặt của hắn bây giờ như thế nào. Mà Mạnh Lăng Côn giờ phút này khóe miệng trắng bệch khẽ mím, bàn tay bên trong ống tay áo nắm chặt.
-Tại sao lại là ngươi?
Vỗ bàn phẫn nộ đứng lên, Diệp Hành đi tới trước mặt Mạnh Tiêu Nhiên, cả kinh nói.
Mạnh Tiêu Nhiên vẫn như trước không nói lời nào, mặt không đổi sắc nhìn xuống dưới mặt đất.
-Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Diệp Hành lại chuyển hướng nhằm vào Mộ Dung Diệc Hàn đang đứng bên cạnh, nổi giận đùng đùng hỏi. Bọn họ nói đã bắt được hung thủ, chẳng lẽ người này chính là hung thủ.
-Hồi Diệp chưởng môn, lúc chúng ta đang đi tuần quanh núi, lại phát hiện người này đang lén lút xuống núi, còn ra tay đánh bị thương hai đệ tử, có ý đồ muốn xuống núi.
Mộ Dung Diệc Hàn đáp.
-Chạy trốn?
Diệp hành chỉ tay vào Mạnh Tiêu Nhiên, phẫn nộ quát:
-Chẳng lẽ ngươi chính là hung thủ hạ độc? Nói, vì sao phải làm như vậy? Là ai sai khiến ngươi làm chuyện này?
Tính tình Diệp Hành chính là quá nóng nảy, hơn nữa, trong tất cả những chưởng môn bị trúng độc, hắn là người bị nặng nhất, cũng khó trách khỏi hiện giờ lại phẫn nộ như vậy.
-Diệp chưởng môn, ngươi trước tiên cứ ngồi xuống bình tĩnh một chút. Trước tiên hãy nghe Mạnh chưởng môn nói đã.
Dịch Vân Lạc nhìn về phía Mạnh Lăng Côn, lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời, tầm mắt của mọi người trong điện không hẹn mà cùng nhìn về phía Mạnh Lăng Côn vẫn đang im lặng. Nặng nề thở dài, Mạnh Lăng Côn đi về phía Mạnh Tiêu Nhiên đang quỳ, giơ tay kéo hắn lên.
-Việc đã đến mức này, ta cũng không muốn giấu giếm nữa. Nhưng việc hạ độc này không phải ta làm, còn chuyện của Lăng Tiêu, muốn trách thì trách ta đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.