Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 110: Duyên phận kì lạ




Thời gian quay lại năm ngày trước. Năm ngày này bọn Mộng Tịch vẫn theo đạo ánh sáng kia mà đi, ánh sáng khi tỏ khi mờ. Lúc ban ngày hơn phân nửa không thể thấy được ánh sánh đó, chỉ có ban đêm mới lờ mờ thấy được một chút nhưng cũng không duy trì được bao lâu. Điều này khiến bọn Mộng Tịch gặp rất nhiều phiền phức; may mắn là ánh sáng vẫn luôn hướng về phía tây.
Chạng vạng, sác trời dần tối, Thi vương gối tay sau đầu nằm trên thảm cỏ bên bờ sông nhỏ, miệng ngậm một cọng cỏ khô:
-Các ngươi nói xem chúng ta còn phải đi bao lâu nữa? Đã năm ngày. Trừ ánh sáng bên ngoài ra không phát hiện thêm chút gì nữa. Có phải chúng ta nhầm hướng rồi không?
-Không đâu. Chương môn nói những mảnh vỡ của đá Nữ Oa tự có cảm ứng với nhau. Nó đã dẫn chúng ta tới đây nhất định là không có nhầm lẫn.
Mộng Tịch ôm đầu gối ngồi bên cạnh hắn. Gió nhẹ thoảng qua, vài sợi tóc của nàng theo gió bay bay.
Vừa đem ba khối linh thạch để chung một chỗ, quang mang chợt sáng; so với trước đây càng sáng rực rỡ. Vì thế bọn họ lập tức đuổi theo đến đây; nhưng vừa đến bờ sông này đạo ánh sáng đó đột nhiên biến mất, bọn họ chỉ đành dừng lại nghỉ ngơi.
-Nhưng ta không hiểu. Vì sao có lúc lại thấy ánh sáng, có lúc lại không? Theo lý thuyết thì mảnh vỡ thứ tư vẫn còn tồn tại, ánh sáng không nên mất mới đúng.
Thi vương nghiêng người, chống khuỷu tay xuống đất, hơi nâng đầu lên.
-Phải hay không đâu phải ngươi có thể không chế được.
Mộ Dung Diệc Hàn nhìn chăm chú vào khoảnh rừng nhỏ đối diện bờ sông, chau mày.
-Đây là thần vật, ai có thể không chế được nó!
Thi vương nói, quay đầu lại nhìn:
-Huống chi quanh đây không giống có người sinh sống.
-Nói cũng đúng.
Hiếm khi Mộ Dung Diệc Hàn tán thành, gật gật đầu.
-Mộng Tịch, nàng thấy thế nào?
Mộng Tịch lắc đầu:
-Ta không biết. Nhưng ta có cảm giác mãnh liệt là quanh đây có mảnh vỡ thứ tư tồn tại.
Thi vương nhíu mày, ngồi dậy:
-Mộng Tịch, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.
-Hả? Chuyện gì?
Mộng Tịch nháy nháy mắt.
Thi vương nghiêm túc hỏi nàng:
-Vì sao chỉ khi ở trong tay ngươi thì ba khối linh thạch này mới phát ra ánh sáng cam?
Lời này không phải tùy tiện mà nói ra. Mấy ngày trước bởi vì hiếu kì nên Thi vương lấy ba khối linh thạch trong tay Mộng Tịch xem thử. Dù hắn dùng biện pháp gì đi nữa cũng không thể làm cho ba khối linh thạch này kết hợp lại. Chúng tựa như ba cá thể độc lập, quang mang vẫn thi nhau tự lóe sáng. Nhưng vào tay Mộng Tịch lại khác; nàng hoàn toàn không cần thi triển bất cứ thuật pháp nào. Chỉ cần đem ba khối linh thạch này đặt trong tay, chúng sẽ tự động kết hợp lại, giống như có một lực hút, hút chúng vào cùng nhau.
Bàn về tu vi, Mộng Tịch không bằng một phần mười Thi vương, pháp lực càng không cần nói. Vậy vì sao nàng giữ ba khối linh thạch lại có hiệu quả như thế?Thi vương nhớ tới ngày ấy ngoài hoàng cung, Mộng Tịch cầm mảnh vỡ thứ ba, trong nháy mắt nó liền sáng lên, đôi mày không khỏi chau lại.
Chẳng lẽ… Mộng Tịch có liên quan đến đá Nữ Oa?
Mộng Tịch thấy thái độ ngiêm túc của Thi vương, sống lưng vô thức thẳng lên. Nàng cũng không biết vì sao nữa! Có thể là giống như Hạo Huyền nói, nàng chính là người hữu duyên chăng?
Thi vương thấy bộ dáng mờ mịt của nàng cũng không hỏi tới. Hắn đem ý niệm vừa nảy lên cưỡng chế dững lại. Hi vọng là hắn nghĩ nhiều.
***
Trời tối rất nhanh, không gian đen như mực, giơ tay không thấy được năm ngón.
Mộ Dung Diệc Hàn cùng Thi vương đi vào rừng thu thập một ít cành khô, đốt thành đống lửa nhỏ ở bờ sông. Mặc dù không nói ra lời nhưng lại không hẹn mà cùng thấy chỗ này thật quỷ dị. Vì thế hai người không đi xa, cũng không cho Mộng Tịch rời khỏi họ. Dù sao đối với Thi vương mà nói, ăn hay không đều như nhau, hắn không đói. Về phần Mộ Dung Diệc Hàn và Mộng Tịch, dù vẫn mang thân phàm nhân nhưng có nội lực hộ thể, một ngày không ăn cũng không vấn đề gì.
Thế là Mộng Tịch cầm ba khối linh thạch ngẩn người suốt một canh giờ, cuối cùng không chịu được nữa, mí mắt nặng nề khép lại.
Tiếng hít thở đều đặn truyền vào tai Mộ Dung Diệc Hàn. Hằn cười cười kéo Mộng Tịch đến bên cạnh, để nàng gối lên đùi mình, lại cởi áo khoác đắp cho nàng.
-Ngươi… Ngươi thật sự không để tâm chút nào sao?
Sau một lúc yên tĩnh Thi vương mở miệng hỏi.
-Để ý cái gì?
Khóe mắt Mộ Dung Diệc Hàn còn vương ý cười, chậm rãi rời khỏi khuôn mặt Mộng Tịch.
-Nàng không thích ngươi.
Lấy tính cách của Mộ Dung Diệc Hàn sao có thể dễ dàng tha thứ cho Mộng Tịch? Hơn nữa hắn còn đồng ý cùng nàng đi cứu Dịch Vân Lạc? Nói thế nào đi nữa Dịch Vân Lạc cũng là tình địch của hắn!
Mộ Dung Diệc Hàn cười nhạt, nhìn về phía bên kia bờ sông, ý cười trong mắt dần mất đi:
-Ta đã sớm biết người lòng nàng là ai.Ngày đó nếu Tôn thượng không đả thương ta nàng cũng không đồng ý gả cho ta.
-Ngươi biết? Vậy vì sao ngươi còn…
Thi vương không hiểu. Hắn sống một mình đã ngàn năm, không biết tình là gì. Nhưng đi theo Mộng Tịch, ít nhiều cũng hiểu biết được. Nhưng giới hạn giữa hai người, cảm tình với Mộ Dung Diệc Hàn, hắn thật sự không hiểu hết được.
Thi vương không nói ra nhưng Mộ Dung Diệc Hàn lại biết hắn muốn hỏi gì.
-Giống như ngươi, thích đánh đông đánh tây. Thứ không chiếm được ngươi một lòng muốn đạt được. Sau khi có được nhưng lại không muốn lấy dùng; bởi ngươi sợ sẽ phá hủy nó. Cảm tình cũng thế. Nếu đạt được rồi lo sợ mất đi, chi bằng dứt khoát buông tay, nhìn từ xa, tinh tế cảm nhận.
Trước khi mất trí nhớ trong lòng Mộng Tịch không có hắn. Dù sau khi mất trí nhớ nàng thích hắn, cũng chỉ là bề ngoài. Rồi sẽ có ngày nàng khôi phục trí nhớ, nhận ra tình yêu chân chính trong lòng. Hắn không muốn đến lúc đó nhìn nàng thương tâm đau khổ. Vì thế từ khi bắt đầu Mộ Dung Diệc Hàn đã không tính toán thật sự thành thân với Mộng Tịch. Hắn muốn nhân cơ hội này khiến Dịch Vân Lạc nhìn rõ tình cảm của mình, giúp Mộng Tịch có được hạnh phúc thật sự. Bằng không, với thân phận của hắn, dù cho khi đó hắn không phải Thái tử thì cũng không thể không thông qua phụ hoàng mà tự ý quyết định được ?!
Ừm … Đương nhiên nếu Mộng tịch thật sự thích hắn, hắn cũng không bận tâm nhiều như thế. Đáng tiếc, không có chuyện như vậy.
Được rồi! Thi vương thừa nhận hắn tựa hồ đã hiểu được một ít, chỉ muốn xác nhận thêm. Nay bị Mộ Dung Diệc Hàn nói như thế, lại mù mịt… Hay là để việc này lắng xuống, hắn đi hỏi Mộng Tịch rồi cũng đi thể nghiệm một phen xem tình là gì?
Ngay khi cả Thi vương và Mộ Dung Diệc Hàn đều ôm tâm sự thì rừng cây đối diện chợt phát ra tiếng hô thật lớn; kèm theo đó là tiếng vang đinh tai nhức óc và bạch quang ngút trời. Đất rung núi chuyển, bọt nước dưới sông văng khắp nơi, một số loài cá nhỏ giống như cá chép bị bắn ngược lên, quẫy quẫy vài cái liền vội trở về trong nước.
Mộ Dung Diệc Hàn vội vàng ôm Mộng Tịch lui về sau mấy bước mới không bị ướt nước. Đống lửa bọn họ đốt đã sớm lụi tàn, khói xanh lượn lờ.
Động tĩnh lớn như vậy đánh thúc Mộng Tịch. Nhưng khi nàng mở mắt ra tất cả đã khôi phục im lặng làm Mộng Tịch suýt nữa cho rằng tiếng nổ kia cùng những rung động kịch liệt nàng cảm nhận được là nằm mơ. Nhìn Mộ Dung Diệc Hàn và Thi vương nhíu mày nhìn chằm chằm khu rừng phía trước, Mộng Tịch chắc chắn chuyện vừa rồi không phải nàng mơ. Là có thật!
Như vậy trong rừng cây kia rốt cuộc ẩn giấu cái gì? Có thể trong khoảnh khắc ngắn ngủi tạo ra tiếng nổ thật lớn, là cái gì?
Một ý niệm chợt lóe trong đầu Mộng Tịch, nàng lập tức lấy ra ba khối linh thạch. Quả nhiên không ngoài dự liệu, ba khối linh thạch kia phát ra ánh sáng chót mắt.
-Đi! Chúng ta đi xem một chút!
Trong chớp mắt ba người vượt qua con sông nhỏ đi vào khu rừng phía trước. Tìm được hướng phát ra ánh sáng vừa rồi Thi vương và Mộ Dung Diệc Hàn, một trước một sau, cùng che chở Mộng Tịch tiến tới đó.
-Cẩn thận một chút. Phía trước có động tĩnh.
Chưa đi được mấy bước Thi vương đã lên tiếng nhắc nhở.
-Có phải Linh thạch không?
Mộ Dung Diệc Hàn bước chậm lại, rút ra bội kiếm, chém vào lùm cây um tùm, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
-Không đúng. Đá Nữ Oa dù có linh tính đi nữa cũng chỉ là vật chết. Nhưng phía trước…
Thi vương ngừng hẳn lại, hắn cảm giác được càng đi về phía trước cảm giác áp bách càng nặng. Nhất định ở sâu trong rừng cây kia có cái gì đó không đơn giản!
-Các ngươi xem này!
Mộng Tịch đột nhiên hô lớn. Vừa dứt lời quang mang của ba khối linh thạch trong tay nàng tối sầm xuống, linh tính vừa rồi cũng biến mất.
-Điều đó… Không thể nào! Ta vừa cảm thấy…
Trong phút chốc Thi vương gãi đầu, hắn không biết nói thế nào nữa. Động tĩnh trước mắt đột nhiên không thấy đâu, cảm giác áp bức cũng biến mất.
-Chuyện gì xảy ra?
Mộ Dung Diệc Hàn xoay người hỏi.
Thi vương lắc lắc đầu. Trong rừng rậm đen kịt này, các gì cũng vộ dụng. Hai tay âm thầm kết ấn, lên tiếng:
-Đi thôi. Xem rồi nói.
-Được.
Mộng Tịch đáp lại một chữ đơn giản, không nói thêm gì nữa. Đây là mảnh vỡ thứ tư rồi! Chỉ cần lấy được nó, mảnh thứ năm cũng sẽ tìm thấy nhanh hơn. Đủ năm mảnh vỡ của đá Nữ Oa Sư phụ có thể tỉnh lại rồi.
Mải nghĩ, cước bộ của Mộng Tịch cũng nhanh hơn. Dù đang ở trong rừng cây âm u nhưng Mộng Tịch giống như đang đi trên đất bằng. Rất nhanh, Sư phụ sẽ tỉnh lại…
Có điều mọi chuyện không đơn giản như Mộng Tịch nghĩ. Trên đời này có rất nhiều chuyện ngoài dự liệu, mà lần này chính là như thế.
Đồng thời với lấy được, chính là mất đi. Đây chính là quy luật cân bằng của thế gian! Bất luận là lúc nào, đều tồn tại vững chắc như thế.
Thật vất vả ra khỏi rừng cây, bọn họ phát hiện đang đứng bên vách núi. Cúi đầu nhìn xuống dưới, đáy vực lộ ra tia sáng, vừa đúng là bạch quang khi nãy. Có lẽ ánh sáng họ nhìn thấy là từ đây truyền đến chăng?!
Mộ Dung Diệc Hàn nhấc một tảng đá dùng sức ném xuống, chờ nửa ngày cũng không nghe được tiếng vọng lại, cau mày nói:
-Thoạt nhìn rất sâu.
-Sâu không thấy đáy.
Thi vương nhìn Mộng Tịch.
-Ngươi muốn xuống sao?
Mộng Tịch gần như không chút do dự gật đầu. Đã đi tới đây rồi sao có thể vì vách núi quá sâu nên dừng lại không xuống?
Ba người bọn Mộng Tịch nhảy xuống không lâu, trên một chỗ bằng phẳng của vách núi, một bóng đen lẳng lặng nhìn theo hướng bọn họ. Gió đêm thổi áo bào hắn tung bay, khối ngọc bội màu hổ phách bên hông như ẩn như hiện.
Thoáng ngập ngừng, rồi bóng đen kia cũng thả người nhảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.