Mộng Giang Hồ

Chương 8: Thu Qua Đông Tới






Miệng nhai nhồm nhoàm mẩu lương khô, Cơm Trắng chợt nhớ ra điều gì đó, hắn nuốt nước bọt, cất lời: “ Chị Tiều Á! Phạm trưởng binh có phải có võ công rất cao không?”
“ Hì! Tên đầu gỗ đó mạnh lắm, hắn luyện được khinh công này, nói chung võ lực mạnh lắm.
Nếu không có gì thay đổi sắp tới hắn sẽ được phong làm cửu phẩm tướng quân đấy.
Tuy xuất thân bần hàn nhưng với nỗ lực không ngừng nên mới hơn 25 niên tuổi một chút hắn đã được cất nhắc làm tướng quân rồi.
Thế là rất giỏi ở quê ta rồi.”- Tiểu Á cảm thán.
Phẩm vị trong quân đội Long Quốc khá phức tạp, phải có chiến lực mạnh mẽ và mưu lược cầm quân cũng như kinh nghiệm xa trường nhiều năm mới được phong hàm cao, theo đó chức vị tướng quân được chia thành chín phẩm, thấp nhất là Cửu phẩm, cao nhất là Nhất phẩm hay con gọi là đại nguyên soái hoặc đại thống lĩnh, Nhị phẩm được coi là thống lĩnh.
Nói chung chỉ cần chiến tích càng lớn, tốc độ thăng tiến của ngươi càng cao, đã có rất nhiều trường hợp có người đặc cách được phong hàm vượt cấp nhờ chiến công vang dội của mình.
Thậm chí Long Quốc còn có quy định đặc biệt là đánh thắng tướng địch cấp bậc nào, được phong cấp bậc đấy, vì vậy chư binh Long Quốc ra trận luôn hăng hái lập công, người người trui rèn để có được chức vị cao trong quân doanh.
“ Phạm trưởng binh vậy mà mới ngoài 25 tuổi á?”- Cơm Trắng trợn tròn mắt thất thố sau khi biết Phạm Tuyệt vậy mà mới chỉ có 25 tuổi.
Đơn giản là bởi vì với bộ râu quai nón ôm nửa khuôn mặt cùng làn da màu đồng khiến Phạm Tuyệt nom già hơn so với tuổi, dù sao quân binh hoạt động trên xa trường nắng gió không mấy người có được màu da đẹp như thư sinh cả.
Tiểu Á lấy tay nhéo nhẹ má Cơm Trắng, cười nói: “ Nhìn hắn râu ria xồm xoàm nhưng vẫn trẻ lắm.
Hi hi.
Nếu không phải hắn đầu đất dùng dằng mãi không vào thẳng vấn đề thì có khi bây giờ ta đã thành Phạm phu nhân rồi cũng nên.
Hi hi.”
“ Ui! Vậy là chị Tiểu Á cũng thích hắn, ha ha.”- Cơm Trắng bông đùa.
“ Thẳng nhãi này! nói thế ta mất giá.”- Tiểu Á nhéo mạnh má tiểu hài tử đang trêu mình, nhưng trong lòng đầy vui thích.
Cơm Trắng sau khi trêu lại im lặng một lúc, hắn lại suy nghĩ điều gì đó.
Cơm Trắng nghĩ về người thần bí áo tím tên Lục Giang kia, một thân công phu rất giỏi, cơ hồ còn mạnh hơn Phạm Tuyệt dù hắn chưa nhìn viên trưởng binh kia ra tay chính thức.

Khó được nói nhiều một hôm, Cơm Trắng bèn cất tiếng hỏi Tiểu Á:
“ Chị Tiểu Á! Chị có biết nam tử áo tím kia không, lúc nãy em thấy hắn cười nói vô tư trước mặt hai vị long vương, chắc hẳn địa vị của y rất cao a?”
“ Haha! Ngược lại đấy! Y chẳng có địa vị gì ở Long Quốc của ta cả, thực tế y là một kẻ giang hồ, mà Long Quốc ta không thích mấy tên du thủ du thực suốt ngày bôn ba đấy nên danh tiếng của y không nổi, ta cũng chỉ biết y là một trong hai đồ đệ của Thiên Vũ Vương thôi.”
“ Thiên Vũ Vương cũng có đồ đệ sao? Đệ tưởng ngài ấy là một vị binh gia, chí ít đồ đệ cũng phải nhà binh chứ?”- Cơm Trắng vẫn còn tò mò, so với một đứa bé 11 tuổi bình thường thì thực sự Cơm Trắng biết nhiều lắm, dẫu sao năm xưa hắn cũng là học trò cưng của thầy đồ trong thôn, được thầy kể cho rất nhiều thứ.
“ Hi hi! Ngươi hỏi khó quá! Nhưng ai bắt long vương không được thu đồ đệ bình thường chứ.
Dù sao Thiên Vũ Vương ở Long Quốc ta nổi tiếng là có một thân công phu cao tuyệt thế gian, dù là các cao thủ võ lâm gặp ngài cũng phải tránh đường vòng mà đi.
Một thân công phu như thế mà chỉ dạy cho mỗi con cháu chả uổng phí sao, ngài thu học đồ là chuyện bình thường thôi.”- Tiểu Á ôn tồn giải thích.
“ Vậy...”- Cơm Trắng vừa nói nhỏ vừa cẩn thận dò xét xung quanh – “ Tên áo tím đó so với Phạm trưởng binh ai lợi hại hơn a?”
Tiểu Á bụm miệng phì cười, tên nhóc này bình thường cạy mồm không được nửa lời vậy mà khi hỏi thì hỏi không ngừng nghỉ khiến nàng khổ sở không thôi.
Điều hài tử vừa hỏi kì thực Tiểu Á cũng thắc mắc, dù sao cũng chỉ mới gặp tên áo tím kia lần đầu, cũng không biết so sánh với Phạm Tuyệt thì sẽ như thế nào.
Lúc này, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “ Cái này! Ta cũng không biết a.”
“ Có cái gì khó nói đấy! Lê Lục Giang mạnh hơn ta nhiều lắm.
Thiên Vũ Vương tài giỏi là không phải bàn.
Danh sư ắt xuất cao đồ thôi mà, nàng cần gì phải ngại nói.
Ha ha.”
Không biết từ bao giờ Phạm Tuyệt đã xuất hiện trước mặt hai chị em, tình cờ nghe được chủ đề của hai người, nhanh nhảu xen miệng vào.
Kỳ thật, cái này cũng chẳng có gì khó nói, cơ duyên của mỗi người khác nhau, có cái gì tốt ghen tị, cứ sảng khoái mà nói thôi.
Hơn nữa, tư chất của tên Lê Lục Giang kia rõ ràng là rất tốt, học võ là hợp lý nhất rồi, chỉ là tính cách không đủ tốt để theo nghiệp binh, nếu không Long Quốc ắt hẳn sẽ xuất hiện thêm một viên long tướng rồi.
Phạm Tuyệt ngồi xuống cạnh Cơm Trắng, thành ra ba người ngồi tụm lại với nhau dưới gốc cây lớn.
Viên trưởng binh thở dài, ánh mắt mệt mỏi, y vừa cật lực hỗ trợ an hem thu dọn chiến trường, tự tay chôn cất cho các huynh đệ hi sinh.

Phạm Tuyệt có chút buồn bã, không biết một ngày kia, nếu hắn phơi thây ngoài xa trường, liệu có ai sẽ giúp hắn đào một cái huyệt tạm bợ không.
Thân tử sĩ ngoài xa trường, còn gì hạnh phúc hơn được yên giấc nơi đất mẹ thân yêu, chỉ là không nhiều kẻ có được diễm phúc ấy.
Không muốn tâm trạng ba người trầm xuống, Phạm Tuyệt chủ động nói: “ Kì thực từng có một khoảng thời gian, Lê Lục Giang từng tham gia tòng quân.
Xong sau này chán cảnh gió tanh mưa máu nơi xa trường, hắn giải ngũ đi theo anh hắn tiêu dao chốn giang hồ, dù tuổi đời còn trẻ.”
Tiểu Á bị khơi gợi tò mò bèn hỏi: “ Hắn là người thế nào? Có vẻ không đứng đắn lắm.”
“Lê Lục Giang là tên giang hồ ham chơi đúng nghĩa, tính tình hào sảng, nhân hậu, phải nỗi thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Ở Long Quốc, tính tình đùa nghịch nữ nhân của hắn khiến danh tiếng không tốt cho lắm.
Kì thực ở Cửu Địa hắn lại rất nổi tiếng, ta từng nghe nói qua hắn được mệnh danh là Bách Khí Chi Sư hay bậc thầy vũ khí gì gì đấy.
Nói chung cũng được xếp vào một trong mười vị thiên tài võ học trẻ tuổi đương thời của Cửu Địa.”- Phạm Tuyệt không mặn không nhạt giải thích.
“ Vậy gia thân thì sao? Ắt hẳn là xuất thân từ gia đình có địa vị cao, hoặc quen biết lớn nên mới bái Thiên Vũ Vương làm thầy đi?”- Tiểu Á thắc mắc.
Kì thực cũng không có gì lạ, trừ khi là cơ duyên trời cho không thì hiếm khi những người tầng lớp bình dân được giới cao tầng để mắt, thế gian ở đâu cũng vậy, mây tầng nào gặp gió tầng nấy.
Phạm Tuyệt lắc đầu, không cho là phải: “ Không rõ! Có vẻ như y chỉ là trẻ mồ côi bình thường, may mắn chơi cùng với hai người anh kết nghĩa lúc bé nên lọt vào mắt Thiên Vũ Vương.
Dù sao hắn cũng là trời sinh võ phôi, tốt luyện võ, Thiên Vũ Vương không thu thì danh sư khác có ánh mắt tốt cũng sẽ thu.”
Tiểu Á ngạc nhiên: “ Hắn có hai người anh ư? Ta cứ tưởng trước giờ chỉ có mỗi một người tên Trần Bắc Hải, một người cũng rất giỏi, tính tình lại rất tốt nữa.”
Phạm Tuyệt cười ha hả, nói: “ Đó mới là nhị ca của hắn! Đại ca của hắn nàng ngược lại rất quen thuộc đấy.
Ta cá là nếu trời cho cơ hội hẳn là nàng cũng muốn được làm thê thiếp của hắn.”
Tiểu Á cắn môi, lườm mắt, giọng nói mang chút cáu bẳn: “ Đừng có nghĩ ai cũng tâm đen như ngươi vậy! Tốt nhất đừng có thừa nước đục thả câu, nói rõ là ai cho bà.”
Thấy phản ứng không vui của Tiểu Á, viên trưởng binh cười hòa hoãn: “ Haha! Hạ hỏa, hạ hỏa.

Kỳ thực đại ca của Lê Lục Giang cũng không phải ai xa lạ, chính là đệ nhất mỹ nam tử, thống lĩnh trẻ nhất trong lịch sử Dạ Long vệ, đơn vị tinh nhuệ nhất Long Quốc ta, Lý thống lĩnh Lý Văn Tuấn.”
Tiểu Á há hốc mồm ngạc nhiên: “ Trời đất! Vậy mà là Lý thống lĩnh.
Thật không thể tin được mà.”
Thấy phản ứng thất thố của Tiểu Á, Cơm Trắng lại bị gợi tính tò mò.
Rốt cục Lý thống lĩnh kia là ai mà có thể khiến Phạm Tuyệt không hết lời hoa mỹ miêu tả, khiến Tiểu Á ngạc nhiên đến vậy.
“ Chị Tiểu Á! Lý thống lĩnh gì đó rất đặc biệt sao?”
“ Rất rất đặc biệt! Đó chính là đệ nhất mỹ nam tử của Long Quốc, người gặp người thích, nữ nhân mê mệt không thôi.”- Tiểu Á nhoẻn miệng cười, ánh mắt long lanh, vừa nói vừa liên tưởng.
Phạm Tuyệt liếc mắt, tỏ vẻ không vui: “ Hừ! Đúng là nữ nhân.”.
Hắn lại kể tiếp: “ Kì thực không chỉ nữ nhân mê mẩn y, mà nam nhân chúng ta cũng không giấu được sự ngưỡng mộ.
Hắn thật sự rất lợi hại, văn võ song toàn, tài ba mưu lược nhưng có chút việc khiến người sợ hãi, hít thở không thông.
Mấy tuần trăng trước, Lý thống lĩnh trực tiếp cầm 2 vạn quân vậy mà thành công phá hai thành trì lớn là Nam Châu và Tung Châu của Thiên Quốc, chặt đầu 5 vạn nhân khẩu, xác chất như núi, máu chảy thành sông, thực là cảnh tượng ghê rợn.”
Cơm Trắng tròn xoe mắt, thật tàn ác.
Cả thôn nhỏ của hắn cũng vừa bị tàn sát xong, kí ức còn đọng lại trong đầu.
Hắn không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng 5 vạn thây xác chất như nào.
Tuy vị Lý thống lĩnh kia có thể rất tài giỏi, nhưng không khỏi quá tàn ác đi.
Nghĩ đến đây, mặt hắn không khỏi nhăn lại.
“ Ngươi đừng có mà trách cứ hay ghê sợ ngài ấy! Thử hỏi mỗi lần quân Thiên Quốc xâm lấn, bao nhiêu nhân mạng Cửu Địa các ngươi cùng Long Quốc bị chúng đồ sát chứ, hơn nữa lũ người kia cũng cứng đầu, tử thủ không hàng, đó là kết cục phải nhận mà thôi.
Chiến tranh là vậy, ngươi không chết thì ta vong.
Muốn trách phải trách Thiên Quốc tham lam, dã tâm không bỏ, gây hấn với chúng ta.” – Phạm Tuyệt lườm mắt, nhắc nhở Cơm Trắng.
Sau đó hắn lại thở dài, ánh mắt xa xăm, cảm thán- “ Nói thì nói như thế! Nhưng kỳ thực là người ai mà không tham, chỉ là bách tính vô tội lại trở thành vật tế cho lòng tham vô đáy đó.

Giữa chiến trường khốc liệt, đao kiếm vô tình, ai cũng chỉ là con sâu cái kiến, mạng như cỏ rác mà thôi.
Chiến tranh hay hòa bình chỉ hơn kém nhau một ý niệm, tham thì chết, nhịn thì sống.
"
“Làm người, chung quy lại cũng chỉ như cỏ cây, vươn lên từ đất cát, rồi cũng trở về với đất cát mà thôi, chết cũng không mang đi được gì cả, chỉ có hối tiếc đi theo xuống đáy mồ, tham lam để rồi làm gì, chẳng phải là may áo cưới cho người sao.” – Tiểu Á nhắm mắt, lên tiếng.
Cơm Trắng cúi gằm mặt, hơi gật đầu tỏ vẻ đồng ý với viên trưởng binh và Tiểu Á.
Tuy mới 11 tuổi nhưng hắn đã trải qua chính cái cảm giác ấy, cảm giác mạng sống con người bị rẻ rúng trước đường đao mũi kiếm.
Có lẽ chỉ có cường giả chân chính mới tự tin giữ được mạng sống quý giá của mình.
Không gian yên tĩnh, Tiểu Á từ lúc Phạm Tuyệt kể chiến tích của Lý Văn Tuấn đã trở nên trầm mặc, Cơm Trắng cũng vậy.
Một chút gượng gạo xâm chiếm bầu không khí lúc này.
Ba người không muốn tiếp tục chủ đề máu me đó, chỉ là chưa có chuyện gì để nói, cuối cùng nhường chỗ cho sự im lặng.
Bất chợt, xuất hiện những bông trắng, từ từ phiêu lãng giữa không trung, là tuyết, là tuyết trắng mùa đông., vậy là thu đã qua, đông tới mang theo sự lạnh giá của mình.
Thế gian cũng vậy, từ từ chuyển động, không đợi người, bỏ lại bao kỷ niệm đẹp cùng những mối tang thương.
Là xuân, là hạ hay là thu, cuối cùng cũng sẽ kết thúc tại đông giá rét.
Một mầm cây hoặc vượt qua mùa đông và xuất hiện rực rỡ ở mùa xuân, hoặc sẽ vĩnh viễn nằm lại nơi mặt đất ẩm thấp đầy mùi bùn.
Bỏ qua mọi sự, Cơm Trắng đưa tay ra, đỡ từng bông tuyết đầu mùa, cảm nhận một vị lạnh trong lòng bàn tay, nhìn ngắm hơi thở mình hóa thành sương vào trong không khí, hắn trầm tư suy nghĩ.
Cơm Trắng chính là một mầm cây, chỉ là đang ở độ đông giá rét, không còn bóng cây lớn chở che gió rét ở trên, phải tự mình vươn lên.
Tương lai vô định, liệu mầm cây ấy có vươn mình để xanh tốt, nở hoa rực rỡ khi xuân đến, hay sẽ đổ gục, úa tàn dưới tầng tuyết dày lạnh lẽo.
Là cô nhi, sinh tồn giữa thời hoang loạn, thật khó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.