Mộng Giang Hồ

Chương 5: Niềm Kiêu Hãnh Của Long Quốc






Được một lúc, Cơm Trắng ngừng khóc, Tiểu Á tươi cười vỗ vai.
Phạm Tuyệt nhanh chóng bới ra vài củ khoai đã nướng chín.
Mùi thơm ngào ngạt tràn vào trong mũi khiến tâm trạng mọi người tốt hơn rất nhiều.
“ Qua mấy ngày đồng hành mà chị quên không hỏi tên nhóc, nhóc tên là gì?”- Tiểu Á bóc một củ khoai đưa cho Cơm Trắng.
“ À đúng đấy, từ lúc ngươi đi theo cứ im lặng suốt, ta cũng ngại hỏi.”- Phạm Tuyệt miệng ngồm ngoàm nói.
“ Cơm Trắng! Đệ tên Trần Cơm Trắng, nghe rất lạ phải không.”- Cơm Trắng lí nhí.
“ Có cái gì lạ đấy! Ở Long Quốc có nhiều tên nghe lạ hơn nhiều.”- Phạm Tuyệt mút mút ngón tay, nhanh nhảu nói.
Tiểu Á gật đầu đồng ý, cười thích thú: “ Ở Long Quốc chuyện tên tuổi của bình dân cũng không khác biệt lắm, ta cũng tên một chữ Á này, lúc đầu ta tưởng cha mẹ đặt tên theo nghĩa tự, sau này hỏi thì hóa ra chỉ đơn giản là âm Á khi kêu đau thôi.
Hi hi.”
Khó được không khí thoải mái, Cơm Trắng hỏi nhiều một câu: “ Vậy còn xưng hô thì sao, sao tỉ xưng chị em?”
“ Có cái gì lạ đâu, phương nam không xưng hô như Cửu Địa hay Thiên Quốc.
Xưng anh chị em thay cho huynh tỉ muội đệ, nghe thuận mồm hơn ấy mà.”- Tiểu Á ôn tồn.
Cơm Trắng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Kì thật hắn cũng đoán rằng mỗi nơi sẽ có các phong tục riêng, nhưng không nghĩ đến việc xưng hô cũng khác.
Đông Thành bị ảnh hưởng bởi thư giáo rất mạnh, nên việc xưng hô cũng được coi trọng rất cao.
Thư giáo bắt nguồn từ Thiên Quốc, theo bước chân xâm lược và giao thương của Thiên Quốc mà trở thành tôn giáo ảnh hưởng mạnh nhất tới các quốc gia.
Thôn nhỏ của Cơm Trắng trước kia cũng có một vị thầy đồ đến dạy vỡ lòng thư giáo cho lũ trẻ trong làng, trong đó có Cơm Trắng.
Xong vì có đợt đói kém, không thể trông đợi cấp tế từ những thôn dân thiếu đói khổn khổ, vị thầy đồ đó đành rời đi nơi khác, để lại một đám hài tử hiếu học đáng thương.
Trời khô ráo, quân lính không dựng lán, đều quây quần bên đống lửa sưởi ấm, trò chuyện vui vẻ.
Thi thoảng các tốp lính canh gác đổi phiên cho nhau tạo nên một chút xáo trộn nho nhỏ.
Một dáng vẻ già nua từ từ tiến về phía ba người Phạm Tuyệt.
Người đến mặc trường bào, hai tay chắp sao lưng, dáng người quắc thước, ánh mắt mang vẻ tang thương của người từng trải qua nhiều biến cố.
Lão nhân đó chính là Thiên Vũ Vương.
Quân lính thấy Thiên Vũ Vương đến lập tức đứng dậy hành lễ.
Lão long vương cười nhẹ khoát tay ra hiệu mọi người cứ tự nhiên.
Lão nhân cất tiếng hiền từ nói với Cơm Trắng: “ Sao! Đi theo chúng ta mấy ngày không thấy mệt chứ?”

Phạm Tuyệt nháy mắt nhìn Cơm Trắng, ý nhắc nhở hắn kính cẩn một chút.
Cơm Trắng vội vàng chắp tay hành lễ, đáp: “ Bẩm long vương! Tiểu nhân không mệt, Phạm trưởng binh và Tiểu Á tỷ chăm sóc rất tốt ạ.”
“ Tốt tốt! Thế là tốt rồi.
Chuyện đã qua thì để qua đi, không phải đau buồn nhiều mà làm gì.
Sau này theo quân có thể sẽ vất vả đấy, ngươi hãy cố gắng.”- lão nhân vuốt vuốt chòm râu dài, cười hiền từ, lại nói tiếp -“ Hài tử ngươi làm ta nhớ về mấy đứa cháu, chúng cũng tầm tuổi ngươi.
Haha.
Sau này, trưởng thành, có khả năng thì hãy đến Diệt Thiên Thành của ta làm khách.”
Thiên Vũ Vương nói xong, ra hiệu cho ba người ngồi xuống.
Rồi một mình lão nhân tiến nhẹ về phía sau, hỏi thăm một vài binh lính khác.
Lão nhân đến rồi đi, nhẹ nhàng, mang phong thái của một trưởng bối hiền từ trong nhà, luôn giữ gìn phúc ấm cho con cháu.
Quân lính đối với sự nhiệt tình của long vương cảm thấy bớt nhớ nhà hơn.
Đối với họ, Thiên Vũ Vương luôn như một vị thánh nhân vậy.
Cơm Trắng nhìn nhận thái độ của mọi người dành cho Thiên Vũ Vương, cũng hiểu ra phần nào thái độ của mọi người.
Hắn cũng rất tò mò về vị long vương mặc áo chàm kia nữa, tiếc là bản tính kiệm lời làm hắn khó mở miệng.
Thật may mắn, Phạm Tuyệt ngồi cạnh hắn đúng là một con vẹt, nói không dứt lời, khiến hài tử mở mang không ít.
“ Ai da! Trong các vị long vương, Thiên Vũ Vương vẫn là dễ chịu nhất a?”
“ Ta chưa tiếp xúc với các vị long vương khác.
Phạm trưởng binh ý vậy là sao?”- Tiểu Á tò mò.
Khó được người đẹp đưa câu hỏi, Phạm Tuyệt khoái chí, hắn lập tức ra vẻ nghiêm túc, ánh mắt nghiêm nghị, bắt đầu kể:
“ Hừm! Tuy ta mới ngót nghét 30 tuổi nhưng trong quân doanh đã hơn mười năm, may mắn từng trực tiếp phục vụ bốn vị long vương của Thất Tướng Long Vương.
Nàng cũng biết đấy, mười hai vị trụ vương là những người không phải hoàng thất mà vẫn được phong vương, họ toàn những người mưu lược, văn võ song toàn cả.
Ngũ Nhạc Long Vương thì thôi, ta là lính, cũng không có tiếp xúc với họ, không biết họ ra sao.
Nhưng ta từng theo chân bốn vị long vương trong Thất Tướng Long Vương.
Ta từng phục vụ ‘Quỳnh Vương’ Lê Thị Quỳnh lúc mới nhập ngũ, sau này có theo quân của ‘Vũ Long Vương’ Vũ Văn Thanh, bây giờ là nhị vị long vương Khúc Long và Mạc Thiên Vũ.”
“ Ngươi vậy mà chưa từng kể rằng ngươi từng thuộc quân doanh của Vũ Long Vương và Quỳnh Vương đấy.”- Tiểu Á bĩu môi.
“ Nàng có hỏi đâu mà ta kể!” - Phạm Tuyệt nhăn mặt oan ức.
“ Nói chung thì Thiên Vũ Vương dễ tính nhất, gần binh lính nhất, như trưởng bối bình thường trong nhà vậy.
Khúc Long Vương lạnh lùng và khiến mọi người sợ hãi dù ngài chẳng làm gì cả.
Vũ Long Vương thì nổi tiếng tính nóng như lửa a, ta sợ nhất mỗi lần ngài ấy nổi giận, quân lính bị phạt rất thảm.
Quỳnh Vương thì bên luyện quân, nghiêm khắc thôi rồi.” – viên trưởng binh tiếp tục cảm thán.
“ Mấy vị long vương đó, rất lợi hại sao.”- Cơm Trắng không nhịn nổi tò mò, hỏi nhẹ.
“ Rất lợi hại! 12 vị trụ vương đều rất lợi hại.
Có thể nói là họ là niềm kiêu hãnh của Long Quốc ta, đem chúng ta từ vị thế nước chư hầu trở thành ngang hàng với Thiên Quốc.”- Tiểu Á ngược lại biết một chút, trả lời.
Cơm Trắng đương nhiên biết Thiên Quốc rất lớn, rất mạnh, chỉ là kiến thức của hắn về Long Quốc còn rất sơ sài.
“ Đúng vây! Họ chính là niềm kiêu hãnh của chúng ta, có thể trong lịch sử Long Quốc cũng có rất nhiều vị anh hùng như vậy, thế nhưng thời điểm hiện tại là thời điểm thịnh trị nhất của Long Quốc trong lịch sử.
Kết quả đó là nhờ một tay 12 vị trụ vương cùng các vị hiền nhân gây dựng nên.”- Phạm Tuyệt tiếp tục huyên thuyên.
“ Ngoài tài dụng binh, kinh bang tế thế, điều khiến các vị long vương cực kỳ lợi hại nữa chính là võ lực, chiến lực kinh người.
Nhớ năm xưa, Khúc Long Vương đơn thương độc mã, giữa hàng vạn binh mã Thiên Quốc, nhẹ nhàng khinh công lấy đầu cẩu Hoàng Đế Thiên Quốc mà vẫn an toàn trở ra trước sự ngỡ ngàng của các cao thủ Thiên Quốc, phải nói là ngạo thị quần hùng, uy vũ vô cùng, ha ha.
Bất kể là võ lâm giang hồ hay quan trường tứ đại quốc đều là sợ hãi thán phục long vương nhà chúng ta.
Tưởng tượng đến cảnh đó lòng ta lại nhiệt huyết sôi trào.”- Phạm Tuyệt ngoác mồm cười lớn, đến nỗi mấy binh lính bên cạnh phải nhắc nhở hắn bé cái mồm lại, đêm rồi không để cho ai ngủ.
“ Thiên Vũ Vương thì sao?”- Cơm Trắng tò mò gặng hỏi, hắn có cảm tình với vị long vương này nhất.
Thiên Vũ Vương là một vị có đẳng cấp cực cao ở Đông Thành, vậy mà chủ động xuống ngựa hỏi han, nhường áo tơi cho hắn, hành động sau đó lại chả khác nào ân công của hắn vậy.
Ngoài Thiên Vũ Vương với Khúc Long Vương thì hắn cũng không quan tâm các vị anh hào khác rồi.
“ Ha ha! Còn phải nói, Thiên Vũ Vương cực kỳ lợi hại.
Tay cầm Diệt Thiên huyền đao làm từ quặng sắt thiên ngoại, nặng hơn 40 cân.
Giữa chiến trường ngài như mãnh hổ tả xung hữu đột, không người là địch.
Luận đơn đả độc đấu, thiên hạ hiếm có người dám cùng ngài tranh phong.

Nhớ năm xưa Thống lĩnh Nam quân Thiên Quốc là Ngô Phụng, danh tiếng đương thịnh thế, từng là hạng người vô địch đương thời, một tay gây dựng nên Ngô gia, một trong tứ đại thế gia phụ triều của Thiên Quốc, vậy mà đơn đả độc đấu vẫn bị Thiên Vũ Vương một đao chém chết.
Ha ha, cảnh tượng nhìn thống soái của địch đương trường bị chém là bực nào vinh quang a.”- Phạm Tuyệt phấn khích như thể hắn đã từng chứng kiến hết vậy.
Kỳ thực mấy truyền thuyết ly kì về các vị long vương vẫn được truyền tụng không chỉ riêng ở Long Quốc mà còn cả Đông Thành.
Nhờ vào tài năng của họ mà Long Quốc bước vào thời kỳ thịnh trị chưa từng có.
Nhưng cũng đừng thấy thế Long Quốc mạnh mà khinh thường các nước khác.
Kỳ thực Thiên Quốc không yếu, ngàn năm qua chưa có thời kì nào Thiên Quốc mạnh như bây giờ, nếu chấp nhận đánh đổi dốc túi đánh hết sức một trận với Long Quốc thì hươu chết về tay ai cũng còn khó nói.
Chỉ là diện tích Thiên Quốc rất lớn, phía bắc thường xuyên bị man tộc Bắc Hoang đánh phá, Câu Quốc ở phía đông bắc và Hải Quốc ở biển Vô Nhai cũng không ngừng lớn mạnh, là mối đe dọa lớn với Thiên Quốc.
Song quyền nan tứ địch thủ, thế sự thịnh vượng chung, lùi một bước trời cao biển rộng, cao tầng Thiên Quốc hiểu điều đó.
Chỉ là miếng bánh Cửu Địa quá hấp dẫn, chậm chân là thiệt, vì vậy trong triều đình Thiên Quốc vẫn chưa thống nhất được cách ứng phó.
.......
Trời về khuya, tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, nhưng Cơm Trắng thì chưa.
Hắn cảm thấy hứng thú với những truyền thuyết về các vị danh nhân Long Quốc kia, chỉ là còn Cửu Địa, Cửu Địa chẳng lẽ không có người nào nổi danh trong thời đại này sao.
Dẫu sao Cơm Trắng cũng là người Cửu Địa, hắn cũng muốn có một chút tự hào về danh nhân bản địa của mình, chỉ là hắn mới bước ra khỏi ổ, chưa hiểu thế sự, cũng không biết nhiều.
Tò mò đấy, nhưng Cơm Trắng bản tính kiệm lời, ngại hỏi, mà theo những gì hắn nghe được từ Tiểu Á thì có vẻ người Long Quốc không quan tâm lắm đến Cửu Địa, bất kể là danh nhân hay thế lực, trừ phi xuất hiện Cửu Chủ mới.
Cơm Trắng tự nhủ: “ Mà thôi, biết cũng chưa giải quyết được gì, sau này tính tiếp.”
Sáng hôm sau, do không dựng trại, đoàn người nhanh chóng thu dọn, lên đường.
Tác phong của quân sĩ vẫn là rất nhanh, tất cả lại là kỵ binh nên hành trình được rút ngắn đi rất nhiều.
Trời bắt đầu nổi gió, nhiệt độ càng ngày càng hạ thập, mùa đông đang đến rất gần.
Điều này thực sự sẽ là trở ngại nếu như không sớm tới được tiền tuyến.
Tuyết đầu mùa ở Đông Thành luôn cực kỳ khắc nghiệt, việc đi lại sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Rời khỏi sơn cốc, đoàn người ngựa tiến vào một vùng rừng lá thưa, tán cây chỉ cao tầm hơn một trượng, các gốc cây cách thưa nhau, cây bụi và cỏ dại đặc biệt ít, thuận lợi cho người và hoang thú đi lại ở dưới.
Trời cuối thu, cây cối đã rụng gần hết lá, tuy nhiên để ẩn náu trên cành thì vẫn đủ dùng.
Nếu là một toán cường đạo bình thường, nơi đây hoàn toàn là một quãng đường thuận lợi để phục kích các đoàn áp tiêu chở hàng, thương nhân hoặc thậm chí là các đoàn dã ngoại của các thế lực lớn.
Thực tế khu rừng thưa này chính là nơi tương đối nổi tiếng với các vụ cướp bí ẩn, vì lý do đó mà nó có tên là rừng Tặc Lâm.
Tiếc là đoàn người ngựa đang đi này không phải áp tiêu thồ hàng gì, của cải cũng chẳng có gì ngoài đao kiếm luôn sẵn sàng huy động tàn sát bất cứ kẻ nào ngáng đường.
Long kỵ Long Quốc không phải thứ giá áo túi cơm, đều là hạng tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Phải biết rằng ngựa Long Quốc rất bé, vì vậy đơn vị kỵ binh thường là dùng ngựa mua từ Cửu Địa, đặc biệt là từ các Ly Xứ và Đoài Xứ vốn to khỏe để làm chiến mã.

Đã mất công đầu tư cho chiến mã thì nhân lực chắc chắn cũng được tuyển chọn cực kỳ gắt gao, hơn một nửa binh sĩ ở đây đều có thể sử dụng khinh công cơ bản, và tất cả đều thông thuộc bộ pháp nên dù không chiến đấu trên lưng ngựa thì binh lính vẫn dư sức giáp lá cà với bất kỳ lực lượng nào.
Chưa kể hai người dẫn đoàn tuy là lão nhân tuổi gần thất thập nhưng lại chính là hai lão long vương trong Thất Tướng Long Vương của Long Quốc, thực lực hàng đầu kể cả trên võ lâm lẫn chiến trường.
Đội hình như thế, cường đạo cắc ké tấn công thì khác nào tự mình thắt cổ chê mạng dài, chết không có chỗ chôn.
Thế nhưng cường đạo không dám tấn công nhưng nếu đội hình tinh nhuệ của một thế lực lớn như môn phái, thế gia hoặc thậm chí là một quốc gia lớn thì lại là chuyện khác.
Chỉ là chuyện như vậy cực kỳ hiếm có xảy ra.
Rừng Tặc Lâm tuy có thể ẩn núp nhưng không thể che giấu nhân số quá lớn, đặc biệt trong những ngày cuối thu như vậy.
Tuy vậy, nhân mã Long Quốc vẫn hết sức cẩn thận, dáo dác thăm dò xung quanh, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Khác với đám thuộc hạ căng thẳng không thôi, hai vị long vương vẫn bình thản như thường.
Không phải họ chủ quan, mà với thực lực của họ thì không có gì có thể khiến họ lo lắng, trừ phi mấy cao thủ cao tầng các thế lực xuất mã.
Kể cả xảy ra chuyện như vậy, hai lão nhân cũng chẳng để bụng, cả Đông Thành này, có mấy người có thể là đối thủ của họ.
Đừng nghĩ hai lão long vương già nua mà coi thường, lão hổ già nhưng nanh vuốt chưa rụng, cảm thấy tốt nhảy vào thử xem.
Chưa kể chuyện có thể một lúc huy động nhiều cao thủ chỉ để giết đại cao thủ là không thể nào, bài học của nhãn tiền khi vây giết một vị long vương Long Quốc năm xưa vẫn còn đấy, không có kẻ nào nguyện ý chịu chết vô ích trong một trận loạn chiến cả.
Trời nhiều mây sáng sủa, gió rét thổi mạnh, sau hơn nửa ngày liên tục di chuyển, đoàn người đã tiến sâu vào rừng Tặc Lâm.
Sau một đoạn thời gian dài căng mình tập trung, thăm dò xung quanh, nhiều người có hơi chút buổng lỏng cơ thể.
Cơm Trắng cũng vậy, tuy chỉ là quá giang xong thấy thái độ cẩn thận của mọi người, hắn không thể chủ quan.
Tiếc là thể lực có hạn, tâm lực còn yếu, việc duy trì độ tập trung cao trong khoảng thời gian dài khiến tiều tử mệt mỏi không thôi.
Thấy vậy, Phạm Tuyệt nhếch mép, cười nói: “ Nhóc con! Sau này theo chân ta cần rèn luyện nhiều, chứ sức ngươi như vậy đi chăn ngựa có ngày mệt chết trên máng cỏ.”
Cơm Trắng ngược lại không có để ý.
Hắn nhắm mắt hô hấp sâu một chút, điều tiết hơi thở giúp hắn đỡ mệt hơn.
Phương pháp Tiểu Á dạy hắn vậy mà hiệu quả.
Đột nhiên, Khúc Long Vương giơ tay ra hiệu đoàn quân dừng lại.
Ngay lập tức tiếng gươm giáo soàn soạt vang lên, ánh mắt mọi người lộ ra vẻ căng thẳng.
Tuy vậy rất khó để địch nhân quan sát được biểu cảm của quân lính.
Những chiếc mặt nạ gỗ giúp che giấu cảm xúc của long kỵ rất tốt, khiến kẻ địch bối rối không biết nhân tâm địch ra sao.
Trong một khoảnh khắc, tất cả nhiễu âm từ người ngựa đều bị thay thế bởi không gian tĩnh mịch, tất cả đều im lặng theo dõi kỳ biến..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.