Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ

Chương 42: Mối nguy của thần hội (nhị)




Sau một tháng ở chung, Kleist đã nắm rõ quy luật sinh hoạt của Hắc Ám thần tế tự. Mỗi tuần hắn ta sẽ biến mất ít nhất hai ngày, mũi McKee rất thính, cho rằng thời gian ấy hắn ta bỏ đi ăn thịt. Trước khi Hắc Ám thần tế tự đưa thịt thỏ, Kleist sẽ nghi ngờ kết luận này, nhưng sau vụ thịt thỏ, hắn nghĩ suy đoán này rất hợp lý.
Có lẽ yên tâm rằng bọn họ hiểu biết không sâu về ma pháp trận, cũng không có thạch anh làm năng lượng, không thể rời khỏi con đường thí luyện, nên Hắc Ám thần tế tự canh chừng bọn họ không nghiêm ngặt lắm. Chỉ cần họ không tới gần nhà gỗ của hắn, hắn cơ bản chỉ mặc kệ bọn họ. Hơn nữa, Kleist nhìn ra được hắn ta rất cao hứng khi có được hàng xóm náo nhiệt như vậy.
Mỗi lần trước khi đi xa nhà, Hắc Ám thần tế tự đều sẽ đến tìm nhóm người Kleist báo tin, để tránh mình biến mất quá lâu, vắng vẻ hàng xóm mới – mặc dù Kleist và mấy người còn lại đều cảm thấy chỉ có hắn ta mới nghĩ vậy.
Taiya trước sau như một vẫn không thèm nhìn, Danco nói ít nên cũng chả khác gì không thèm nhìn, McKee toàn nói nhảm, chỉ mình Kleist nói được mấy lời khách sáo. Hắc Ám thần tế tự biết rõ, nhưng vẫn thích tám nhảm với bọn họ.
Sáng nay, Hắc Ám thần tế tự vừa xuất hiện, McKee biết cơ hội ra tay đã đến.
“Hôm nay thời tiết thật đẹp.” Lời mở đầu của hắn ta vĩnh viễn nhàm chán.
Nằm trên chiếc ghế dựa Danco tự tay làm ra, McKee lười biếng nói: “Đúng vậy, tuyết không rơi đâu.”
Hắc Ám thần tế tự hỏi: “Hôm nay tâm trạng thế nào?”
“Đại khái giống ngày hôm qua, hôm trước, hôm kia, hôm kìa. Trước nữa thì ta không nhớ rõ. Nói chung không có gì đặc biệt, dù sao cũng không có thay đổi gì kích động lòng người.”
Hắc Ám thần tế tự nói: “Đúng vậy.”
“Ở đây có gì chơi không?”
“Chơi? Chúng ta có thể xây một căn nhà lớn hơn chút nữa.”
“…… Nói sau đi.”
“Ngươi ngủ tiếp nữa thì sẽ biến thành heo.”
McKee “vụt” nhảy dựng lên, nhảy đến trước mặt hắn ta, một ngón tay gần như sắp chọt vào mặt hắn, “Cho dù ngươi là địa chủ, ta cũng không thể dễ dàng tha thứ cho việc ngươi dám sỉ nhục ta như vậy.”
Kleist từ bên trong đi ra, tay bưng một tô trái cây nghiền. Đây là cách ăn bọn họ mới khám phá ra mấy ngày nay. “Ngươi lại tới nữa à.”
Hắc Ám thần tế tự đảo mắt nhìn cái tô trong tay hắn, đoán xem đối phương có thể suy xét đến thịt thỏ mà giữ mình ở lại ăn tối hay không, lại nghĩ nhỡ bọn họ đưa ra lời mời mời, mình nên đồng ý hay từ chối.
“Hôm nay tính cho ta biết suối thiêng trong tay ngươi có tác dụng gì chưa?” Kleist thuận miệng hỏi. Vấn đề này hắn đã hỏi gần một tháng, lúc đầu còn che che lấp lấp, bây giờ thì hỏi thẳng, nhưng đáp án chưa bao giờ thay đổi.
“Không.” Hắc Ám thần tế tự uyển chuyển từ chối, “Hôm nay ta có chuyện phải làm, chỉ sợ không thể ở lại ăn trưa với các ngươi được.”
McKee, Kleist: “……”
Kleist nói: “Cứ tự nhiên, không cần để ý chúng ta.”
Hắc Ám thần tế tự tiếc hận: “Hôm nay thực sự rất xin lỗi.”
McKee có thâm ý khác: “Ta hiểu mà.”
Hắc Ám thần tế tự tự cho đây là tình hữu nghị giữa bọn họ, trong lòng đắc ý một hồi, tiêu sái phất tay đi vào rừng.
McKee ăn xong trái cây nghiền Kleist làm, sau đó cùng hắn về phòng gọi Taiya và Danco dậy.
Lúc sắp vào phòng, mặt Kleist chợt giật giật, ngăn McKee lại, lôi tuột hắn sang cách vách. “Hay là gọi Danco trước đi.”
Danco nằm sấp trên giường, phần hông đang cọ xát vào giường.
McKee: “……”
Kleist làm như không thấy, nói: “Sao rồi?”
McKee miễn cưỡng phục hồi tinh thần, nuốt nước miếng nói: “Hắn, ừm, trên người hắn không có thuốc nước ma pháp. À, nhưng tôi lấy được cái này.” Hắn lấy trong tay áo một cái lọ đen to cỡ ngón cái, hoa văn trên mặt giống như đúc hoa văn trên đoản kiếm Kleist cho McKee mượn.
“Là thần Hắc Ám gì đó hả?” Hắn hỏi.
Kleist do dự cầm trong tay, không mở nắp lọ ra, trả nó về, “Giữ cẩn thận. Sau này tìm người mở.” Đồ gì đó của thần Hắc Ám tốt nhất nên để người của thần hội mở. Đấu khí của hắn bị giam cầm, không thích hợp làm việc này.
McKee cất cái lọ đi, xấu hổ nói: “Suối thanh xuân cho tôi, suối sức mạnh cho Taiya, suối phục hồi thì có nhiều nhưng vô dụng với cậu. Tôi muốn trộm suối cuối cùng cho cậu nhưng không biết ở đâu. Vậy cái này cho cậu đi.”
Kleist nghĩ nghĩ, cảm thấy đặt thứ này bên cạnh McKee cũng không an toàn lắm, liền thu lại. “Cám ơn.”
McKee hơi đỏ mặt.
Kleist liếc nhìn Danco còn đang vận động, “Ta đi gọi Taiya rời giường.”
Hắn đi rồi, McKee nhìn Danco mặt càng đỏ hơn. Long đều kéo dài như vậy sao? Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên hình ảnh mình bị Danco đặt dưới thân……
“Bốp bốp!” Hắn vỗ cho mình hai cái, quay đầu phát hiện Danco đã dừng lại, ánh mắt vừa mơ màng vừa nghi hoặc nhìn hắn, dường như không hiểu hắn đang yên lành sao lại đi tự ngược.
“Ta đi trộm gì đó đây, ngươi trông nhà cho tốt nhé.” McKee chạy trối chết.
Danco: “……”
Bên kia, Kleist đứng ở cửa nhìn Taiya cố gắng lấy tay giải quyết dục vọng, nghi ngờ không biết đề nghị của mình là đúng hay sai. Vì Taiya hình như còn ham thích chuyện này hơn cả trước kia.
Hơn nữa, khác với Danco là, Taiya rất biết suy một ra ba.
Giống như hiện tại.
Taiya làm được một nửa thì dừng lại, hai mắt ủy khuất nhìn hắn, “Ta mệt.” Chỗ đó vẫn ‘một gậy chọc trời’.
“Nghỉ một lát đi.”
“Ngươi giúp ta?” Mắt nó lóe sáng lấp lánh.
Kleist nói: “Muốn cắt hả?” Hắn rút kiếm.
Taiya: “……”
Vẫn nên tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm thôi.
Taiya tiếp tục ư ư hừ hừ.
Kleist nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, lát nữa là có thể đi.”
……
Taiya càng ra sức.
Kleist: “……” Thật là vận động nhiệt tình bằng cả sinh mạng.
Hắc Ám thần tế tự giấu thuốc nước ma pháp dưới đệm giường, McKee không tốn nhiều sức đã tìm ra, còn có bộ sách hắn ta quý nhất, pháp trượng, chăn bông, đồ chơi bằng gỗ…… Chỉ không có thạch anh.
Bộ sách thì lúc phơi Kleist đã lục qua một lần, nên nhặt pháp trượng lên xem. Làm bằng gỗ tím ở lãnh địa Tử dạ tinh linh, có thể là thứ tốt. Hắn thuận tay bỏ vào túi không gian.
McKee trợn mắt há mồm nhìn hắn.
Kleist lại lấy ra: “Anh muốn?”
McKee nói: “Tôi tưởng……” Đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ phải là người ngay thẳng cương trực công chính không lấy của nhân dân dù chỉ một cây kim sợi chỉ, bất đắc dĩ mới trộm thuốc nước ma pháp, dùng xong nhất định sẽ trả về, còn kèm theo một lá thư xin lỗi giải thích rành mạch lưu loát. Hiển nhiên mượn gió bẻ măng như bây giờ là thế nào?!
Kleist nói: “Đây là đồ vật của Hắc Ám thần điện, đáng giá nghiên cứu.”
McKee: “……” Cũng đúng, Hắc Ám thần điện vừa nghe là biết không phải thứ tốt rồi, nói không chừng ngày ngày đêm đêm đều nghĩ cách đối địch với Quang Minh thần hội, xâm chiếm Mộng đại lục, tiêu diệt toàn nhân loại. Là đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ, hành động có trách nhiệm đề phòng của Kleist không sai.
……
Nhưng vẫn cứ thấy không đúng chỗ nào đó!
Kleist xóa chỗ sai trên ma pháp trận, dùng thuốc nước ma pháp vẽ lại. McKee hỏi: “Nó thông đến đâu?”
Kleist nói: “Không biết.”
“Lỡ không phải Mộng đại lục thì sao?” McKee đột nhiên nghĩ tới khả năng cực xấu. Nếu người sắp đặt con đường thí luyện thực sự không muốn họ ra ngoài, có lẽ sẽ đặt cửa ra của ma pháp trận ở nơi vô cùng nguy hiểm. “Có khi là Xiguimo?”
Kleist nói: “Xiguimo cũng là Mộng đại lục.” Vả lại chỗ đó không có gì đáng sợ.
Nhưng đối với McKee, Xiguimo nguy hiểm không thua gì Vong Linh giới. “Cũng có thể là Vong Linh giới, trực tiếp đưa chúng ta đi chết.”
Kleist nói: “Nhân loại không dễ tiến vào Vong Linh giới như vậy.”
“Cậu phải suy xét đến mọi khả năng.” McKee bị tưởng tượng của mình dọa sợ.
“Anh nghĩ người thiết kế con đường thí luyện sau khi rời khỏi chỗ này thì sẽ đi đâu?” Nếu ma pháp trận thực sự thông tới nơi nguy hiểm, thì sẽ để lại thạch anh.
“Mộng đại lục?”
Kleist vẽ xong nét cuối cùng.
“Nhưng…… người thiết kế con đường này không phải nữ thần Quang Minh sao? Hoặc là thần Hắc Ám? Bọn họ đâu cần di chuyển bằng ma pháp trận?”
Kleist dứt khoát hỏi: “Có đi hay không?”
“Đi.” McKee không chút do dự trả lời. Đi ít nhất còn có cơ hội rời đi. “Nhưng chúng ta tìm thạch anh ở đâu ra? A, tôi nhớ cậu cho lão Hắc Long hai hòn…… vẫn còn đúng không?”
Kleist lấy hai hòn nguyên tố tinh trong túi không gian ra.
Mắt McKee sáng lên, tay duỗi ra muốn sờ nhưng lại ngại ngần, miệng phát ra tiếng “chậc chậc” tán thưởng.
“Đây là cái gì?”
Taiya và Danco châu đầu lại.
Danco có thấy Kleist đưa cho lão Hắc Long hai hòn, nhưng lão Hắc Long cất quá nhanh, nó chưa kịp nhìn kĩ, lúc này cũng nhịn không được tham lam nhìn.
“Thu thập hành lý xuất phát thôi.” Kleist là người duy nhất bình tĩnh.
“Ừ.”
Đồng ý thì đống ý, nhưng kẻ trộm vẫn lưu luyến không muốn bỏ tay ra.
“Hắc Ám thần tế tự về rồi.” Kleist nói.
Kẻ trộm lập tức thu tay lại, mắt nhìn chằm chằm về hướng rừng đá.
Kleist thong dong đi vào ma pháp trận, ngoắc ngoắc bọn họ.
McKee nói: “Cậu lừa ai hả? Hắn đã về đâu.”
Kleist nói: “Phải.”
“…… Đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ sao lại gạt người?” ‘Tấm bia thánh nhân’ trong lòng McKee lung lay sắp đổ.
Kleist đáp: “Trên lý thuyết thì không thể.”
McKee nói: “Vậy cậu……”
“Ta luôn sống thực tế.”
“……”
Hai người hai long chen vào giữa ma pháp trận, Kleist trịnh trọng đặt nguyên tố tinh vào. “Khởi động ma pháp trận xong, chúng ta không hẳn có thể trở lại Mộng đại lục, nhưng các ngươi có nguyện ý thử không?”
McKee không chút do dự trả lời: “Nguyện ý.”
Taiya khoanh tay nói: “Có bổn soái long ở đây, các ngươi cứ yên tâm đi.” Từ khi đạt được kỹ năng đóng băng, mỗi ngày, lòng tự tin của nó đều tăng lên với tốc độ kinh người.
Danco gật đầu.
Kleist nâng nguyên tố tinh, sắc mặt hơi đổi.
Hắc Ám thần tế tự chậm rãi đi ra từ rừng cây, cười dài nhìn bọn họ.
Taiya và Danco nhanh chóng che trước mặt McKee và Kleist.
Hắc Ám thần tế tự nói: “Thật không ngờ các ngươi lại mang theo thạch anh.”
McKee khẩn trương nói: “Đó là tài sản riêng của chúng ta.”
“Thuốc nước ma pháp cũng là tài sản riêng của ta.”
“……”
Kleist cất nguyên tố tinh vào túi không gian: “Không có nguyên tố tinh, các ngươi đi không được.”
Hắc Ám thần tế tự nói: “Không có đấu khí, các ngươi cũng đi không được.”
Kleist nói: “Ta có thể dạy đấu khí cho McKee.”
Mắt McKee sáng lên, vui sướng nhìn hắn.
Hắc Ám thần tế tự cười lạnh: “Vậy sao, nếu các ngươi có thể sống đến lúc đó.”
McKee rũ mắt, oán hận nhìn hắn ta.
Kleist nói: “Mau nói ý đồ của ngươi.”
“Các ngươi trộm đồ của ta.” Hắc Ám thần tế tự nói, “Làm đúng lắm. Không thì ta cũng sẽ không nửa đường vòng về, còn thấy được một màn phấn khích như thế.”
Kleist nói: “Còn gì nữa?”
“Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, đồ vật ta có thể từ bỏ.” Hắc Ám thần tế tự vô cùng hào phóng.
Kleist lấy cái lọ đen ra, hết sức thất vọng: “Thoạt nhìn không phải thứ gì tốt.”
“Không phải thứ gì tốt?!” Hắc Ám thần tế tự thiếu chút nữa méo cả miệng, “Ngươi là đồ không biết nhìn hàng! Đó là suối thiêng do ta thủ hộ, tên gọi trường sinh.”
Kleist giương mày lên, “Đây là lý do ngươi sống được đến bây giờ sao?” Điều này có thể giải thích vì sao Hắc Ám thần tế tự là nhân loại nhưng tuổi thọ lại dài như vậy.
Hắn nói: “Xem như thế đi.”
“Cởi bỏ giam cầm trong trong cơ thể ta, chúng ta đưa ngươi đi.” Kleist quyết định rất nhanh.
“Hả?” McKee kéo tay áo hắn.
Hắc Ám thần tế tự nói: “Rời khỏi đây rồi, ta sẽ cởi bỏ cấm chế cho ngươi. Ma pháp trận có, thạch anh cũng có, cởi bỏ cấm chế cho ngươi rồi, ngươi hoàn toàn không cần ta nữa.”
Kleist nói: “Rời khỏi nơi này rồi, ngươi cũng không dùng đến ta nữa.”
“Các ngươi đã cầm suối thiêng của ta.”
“Cấm chế trong cơ thể ta là do ngươi hạ.”
Hai người đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, dường như chỉ cần có một lời không hợp sẽ lập tức ra tay đánh nhau. Taiya và Danco chuẩn bị tùy thời biến thân, McKee cũng do dự không biết có nên lấy đoản kiếm hắc ám kia ra không. Suối thanh xuân còn nhiều, hẳn là có thể đánh vài lần.
Hắc Ám thần tế tự nhượng bộ: “Ta có thể cởi bỏ một nửa cấm chế.”
Kleist nói: “Một nửa?”
“Ngươi có thể sử dụng đấu khí, nhưng mỗi lần sử dụng, xiềng xích hắc ám sẽ siết chặt trái tim ngươi, khiến ngươi đau đớn cùng cực.” Hắc Ám thần tế tự buông tay, “Đương nhiên, đây là tạm thời. Một khi rời khỏi nơi này, ta sẽ thu hồi toàn bộ xiềng xích hắc ám.”
Taiya cả giận: “Vậy có gì khác đâu?”
“Có thể dùng vào thời khắc mấu chốt.” Hắc Ám thần tế tự chậm rãi nói, “Đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ vào thời khắc mấu chốt có thể đẩy bạn mình dùng kiếm bóng tối, chút đau đớn ấy chắc không tới nỗi không chịu được đâu nhỉ?”
McKee lập tức bốc hỏa, “Ta thích, ta tự nguyện, ta cao hứng, ngươi quản được sao!”
Kleist thấy Hắc Ám thần tế tự lải nhải lâu như vậy cũng không ra tay, bắt đầu hoài nghi năng lực của hắn ta. Có lẽ, hắn ta không mạnh như hắn nghĩ.
Hắc Ám thần tế tự nhìn thấu ý nghĩ của hắn trước, “Cả rừng đen này chính là ma pháp trận ta bố trí rất nhiều năm, một khi vận dụng, toàn bộ rừng cây sẽ bị hủy trong chớp mắt, bao gồm cả ma pháp trận truyền tống. Các ngươi muốn thử không?”
Hắn ta lộ ra ranh giới cuối cùng.
Kleist nhìn rừng cây tối tăm như mực đen đậm đặc che kín hơn nửa bầu trời, trầm giọng nói: “Thành giao.”
Hắc Ám thần tế tự vẽ ma pháp trận, để Kleist đứng trong đó, sau đó nhẹ giọng niệm chú ngữ. Sương mù màu đen tỏa ra từ cơ thể Kleist chậm rãi nhập vào trận pháp.
Kleist cảm giác được đấu khí bị giam cầm hồi lâu rục rịch, cổ tay vừa động, liền nghe giọng nam thanh lãnh phía sau cảnh cáo: “Đừng lộn xộn.” Cùng lúc đó, đau đớn như kim đâm khắp tứ chi truyền đến. Hắn cắn chặt răng, nhanh chóng xoay người đấm một phát lên mũi người đằng sau.
Hắc Ám thần tế tự không phòng bị, bị đánh ngã chổng vó.
Kleist thu hồi đấu khí, toát mồ hôi lạnh bình phục đau đớn.
Taiya hùng hổ xông lên, đạp chân lên ngực Hắc Ám thần tế tự.
Hắc Ám thần tế tự niệm chú, chật vật tránh khỏi chân nó, xuất hiện tại nơi cách đó năm sáu mét. “Đủ rồi! Nếu các ngươi giết ta, đời này cũng đừng mong khôi phục đấu khí cho hắn!” Hắn ta tức giận nói,“Trên thế giới này, ta là Hắc Ám thần tế tự duy nhất.”
Kleist nói: “Ta có thể thể tìm đến Giáo hoàng Hắc Ám.”
Hắc Ám thần tế tự đùa cợt: “Quang Minh thần hội thực sự vẫn ngu xuẩn như vậy. Hắc Ám thần điện không có Giáo hoàng, nếu có, đó chính là đại nhân Harvey. Ngài ấy là người duy nhất có thể ra lệnh cho chúng ta.”
“Nói cách khác, địa vị của ngươi tại Hắc Ám thần điện gần với đại nhân…… Harvey?” McKee kinh ngạc. Hắn ta bình thường toàn ra vẻ gà mẹ, không ngờ lại quyền cao chức trọng như thế.
Hắc Ám thần tế tự nói: “Chế độ cấp bậc là nguồn gốc tội ác. Hắc Ám thần điện không có chuyện đó, chúng ta độc lập và tự do.”
McKee nói: “Không có thủ hạ thì nói đại đi.”
Kleist nói: “Pháp sư vong linh cũng vậy.”
Hắc Ám thần tế tự mới bị đánh đến tức giận, bình tĩnh một chút, dục vọng muốn rời đi áp đảo hết thảy, “Đừng nhiều lời nữa, chúng ta mau đi thôi.”
“Ngươi không thu dọn đồ đạc hả?” McKee hỏi.
Hắc Ám thần tế tự nổi giận: “Không phải ngươi giúp ta dọn qua một lần rồi sao?”
“Ách……”
Bước vào ma pháp trận lần nữa, đám người Kleist không còn giữ nguyên tâm trạng như lúc đầu. Ngay cả McKee luôn vô tư cũng nhìn chằm chằm sau lưng Hắc Ám thần tế tự, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, vẻ mặt chất chứa tâm sự nặng nề.
Hắc Ám thần tế tự kiểm tra ma pháp trận một lần, cúi đầu sờ nguyên tố tinh, mắt sáng rỡ như đang gặp lại người yêu xa cách lâu ngày.
McKee khẽ nói: “Sao tôi thấy ánh mắt hắn như vậy đáng sợ quá?”
Kleist đáp: “Lần đầu tiên nhìn thấy người và đá yêu nhau.”
“Ta rốt cuộc có thể ra ngoài rồi.” Hắc Ám thần tế tự kiềm chế kích động.
Kleist nói: “Nếu hợp tác với kỵ sĩ sớm hơn thì có khi ngươi đã ở bên ngoài từ lâu rồi.”
Hắc Ám thần tế tự nói: “Ngươi tưởng ta chưa từng lục soát thi thể bọn họ sao?”
McKee nói: “Tôi biết ánh mắt hắn sao lại đáng sợ như vậy rồi.”
Hắc Ám thần tế tự hít một hơi thật sâu, “Các ngươi chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi.”
McKee vừa trả lời, cảnh sắc trước mắt liền trở nên méo mó.
Giây tiếp theo, một khu rừng mới xuất hiện trước mặt bọn họ.
……
Người và long ngơ ngác nhìn rừng cây.
Hắc Ám thần tế tự đột nhiên giậm chân giận dữ: “Tại sao?! Tại sao?! Tại sao chúng ta đến đến đi đi vẫn ở trong rừng?!”
McKee rù rì: “Chẳng lẽ con đường thí luyện không chỉ có một đoạn?”
Kleist đi một vòng, đến bên một gốc cây, khom lưng hít ngửi.
Taiya nhíu mũi chạy tới: “Mùi gì vậy?”
“Nước tiểu động vật, dùng để đánh dấu địa bàn.”
“…… Mùi nồng quá.”
Kleist nói: “Mau cởi bỏ xiềng xích cho ta.”
Hắc Ám thần tế tự đảo mắt: “Nhưng chúng ta vẫn chưa rời đi.”
“Ngươi muốn đổi ý?” Kleist nheo mắt.
“Trừ phi ngươi trả suối trường sinh cho ta.”
McKee bực bội: “Ngươi bảo từ bỏ rồi mà?”
“Nếu rời đi được, ta đương nhiên từ bỏ, nhưng bây giờ có đi được đâu.” Hắc Ám thần tế tự ra bộ ta rất dễ thương lượng, “Ta cần thứ khác để bù lại tổn thất.”
Kleist rút kiếm.
Hắc Ám thần tế tự nháy mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.
Kleist cố nén đau đớn thả đấu khí ra bốn phía. Đấu khí mang theo Quang Minh thần lực có lực sát thương rất lớn với thuộc tính hắc ám của Hắc Ám thần tế tự. Chỉ nghe bên trái rừng cây truyền ra một tiếng rên.
Taiya lập tức chui vào.
McKee thấy Kleist chạy hơi lảo đảo, giục Danco biến thân, kéo Kleist ngồi lên, tìm kiếm từ trên không.
Nhưng Hắc Ám thần tế tự vô cùng giảo hoạt, Taiya nhìn hắn ta rẽ sang bên trái, lại thấy bóng hắn thấp thoáng ở bên phải, cứ thế qua hai ba lần thì hoàn toàn mất dạng. Kleist nhảy xuống khỏi lưng Danco, đang muốn nói chuyện thì bị Taiya kéo vào lòng, sau đó thấy mình bỗng dưng cao lên, da thịt dưới tay biến thành vảy rồng.
Taiya và Danco cùng hướng tới một vị trí rồi há miệng.
Lửa và khí lạnh đồng thời phun ra.
Bích nhãn kim hùng cấp chín đang định đi ra giáo huấn kẻ không có mắt dám tự tiện xông vào, còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị hai luồng năng lượng nóng lạnh làm bắn ra hơn mười mét, đụng vào một thân cây.
Kleist nói: “Nhấc nó lên.”
Taiya vừa vươn móng vuốt ra, bích nhãn kim hùng đã xoay người đứng lên, ra sức đánh tới chỗ nó.
Taiya cúi đầu nhìn vật nhỏ va vào chân mình, sau đó bản thân bị đụng ngã.
……
“Dám đụng vào bổn soái long hả!”
Taiya triệt để bạo phát!
Kleist quyết đoán tránh khỏi móng vuốt của nó, nhảy lên lưng Danco, nó lượn một vòng trên không, hơn mười phút sau mới trở lại. Taiya đã giải quyết xong vấn đề, đang giẫm lên bụng bích nhãn kim hùng chơi đùa.
Bích nhãn kim hùng vẫn còn thở, nhưng nhìn thảm trạng thương tích chồng chất của nó, có lẽ không thở còn tốt hơn.
Kleist đến bên cạnh nó, thấp giọng nói: “Đây là ma thú cấp chín, bích nhãn kim hùng.”
Taiya ngạo mạn ngẩng đầu: “Trước mặt bổn soái long, bất kỳ ma thú nào cũng không chịu nổi một cú!”
Kleist nói: “Ta không muốn nói cái này.”
McKee hỏi: “Chẳng lẽ lần thí luyện này là đánh ma thú sao?”
Kleist ngẩn người, nuốt lời muốn nói về, “Đi xem tiếp thôi.” Hắn cần thêm nhiều ví dụ để chứng minh quan điểm của mình.
“Cấm chế trên người cậu thì sao?”
Kleist nói: “Không sao, ta sẽ bình tĩnh nghĩ biện pháp.” Hệ quang minh tương khắc với hệ hắc ám, chắc Giáo hoàng có thể giải trừ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.