Trác Lộc sơn mạch là sơn mạch có chiều dài và diện tích lớn nhất Hạo châu, sơn mạch này kéo dài từ phía bắc xuống
đến tận phía đông Hạo châu, nhìn xuyên suốt Trác Lộc sơn mạch chỉ thấy
những ngọn sơn phong cao vút trùng trùng điệp điệp thấp thoáng trong vân vụ. Tuy sơn mạch này rộng lớn và hùng vĩ như vậy nhưng kỳ thực nó lại
là nơi có thiên địa linh khí thấp kém nhất Hạo châu, cho nên chỉ có bốn
môn phái tu tiên xếp vào hạng tam lưu chiếm cứ cả dải sơn mạch này, vô
cùng ung dung tự tại. Theo thứ tự từ bắc xuống đông là Bách Huyễn Môn,
Minh Linh Cốc, Thiên Tinh Tông, Hạo Nhiên Tông.
Một ngày này, bên trong một sơn lâm nào đó thuộc Trác Lộc sơn mạch, có
hai thân ảnh một người một thú đuổi theo nhau không biết đã bao lâu,
thân ảnh phía trước là một thanh niên dáng người khôi ngô diện mạo tuân
tú, thanh niên này khoác một tấm da hổ làm áo, trên đầu đội một chiếc mũ nhìn qua giống như là phần đầu của một con sói, sau lưng đeo một cây
cung tự chế nhìn rất đơn giản, trên môi thanh niên đang nở một nụ cười
đầy quỷ dị. Mà thân ảnh phía sau lúc này mới thấy rõ là một con hắc hùng hung dữ, gấu này phải to lớn hơn gấp ba bốn lần thanh niên, hiện tại
trên mặt nó có một mũi tên cắm sâu vào trong mắt trái, máu tươi theo đó
chảy ra ồ ạt, phần thân cũng có năm sáu mũi tên như vậy, đôi lúc cự hùng này gầm lên húc đổ cả mấy thân cây cản đường, đầy vẻ điên dại. Cự hùng
dùng hết sức lực trên bốn chân to khỏe của mình đuổi theo, vậy mà vẫn
không thể rút ngắn khoảng cách với thanh niên kia một chút nào, trái lại thanh niên bộ dạng vô cùng thong dong.
Rượt đuổi thêm được một khắc thanh niên kia mới ngoái lại nhìn, thấy lúc này trên con mắt phải còn sót lại của cự hùng hiện ra một tia uể oải,
quanh thân nó đã đầy rẫy vết thương, thanh niên khẽ gật đầu một cái rồi
lại tập trung nhìn về phía trước. Chạy thêm được một dặm bỗng thanh niên dậm chân lấy lực nhảy lên thân cây trước mặt, sau khi đạp ba bước trên
cây thì bất ngờ y bật ngửa người lộn về phía sau, mà lúc này cự hùng đã ở ngay phía dưới thanh niên, tứ chi cự hùng dồn sức hãm tốc độ muốn quay
ngược lại chạy trốn nhưng đã muộn. Chỉ thấy tay phải thanh niên nắm lại
thành quyền, ngón giữa để nhô ra, nhắm chuẩn vào giữa đầu cự hùng nện
xuống, cự hùng nhìn qua thì vô cùng to béo nhưng cũng có vài phần nhanh
nhẹn, ngay khi bị một quyền đầy mạnh mẽ của thanh niên giáng xuống thì
nó cũng kịp xuất ra một trảo nện lên vai của thanh niên.
“Rầm rầm rầm” mấy tiếng lần lượt vang lên, cự hùng theo đà đâm thẳng vào thân cây khiến cây này ầm ầm đổ gẫy, tiếp đó lăn lộn vài vòng rồi nằm
đó không động đậy, thanh niên bị một trảo của cự hùng đánh trúng cũng
bay về một phía, sau khi cả người va đập vào một thân cây to gần đó mới
rơi xuống, nhưng rất nhanh thanh niên đã đứng dậy, trên vai còn rõ bốn
vết rách sâu hoắm máu thịt bầy nhầy mơ hồ còn thấy cả xương, thanh niên
tựa như không thấy đau đớn gì cả, cười hắc hắc rồi chậm rãi tiến về phía cự hùng. Lúc này cự hùng đã nằm im bất động, trên đỉnh đầu nó có một
vết lõm sâu đến ba bốn phân, máu tươi từ khóe mắt, mũi, mồm chảy ra tong tỏng. Sau khi xác nhận cự hùng này đã chết, thanh niên mới móc từ ngực
ra một ít lá cây gì đó cho vào trong mồm nhai nhai, lát sau nhổ bã ra
đắp lên vết thương trên vai rồi lại lấy một mảnh vải vụn băng vào.
Thanh niên này chính là Tiêu Vũ lăn lộn suốt ba năm qua trong dãy Trác
Lộc sơn mạch này, nguyên bổn Tiêu Vũ có ý định cứ tiến thẳng một mạch,
kiểu gì cũng sẽ đến được một trong hai môn phái phụ cận Thiên Tinh Tông
đó là Minh Linh Cốc hoặc là Hạo Nhiên Tông, sau đó tìm cách gia nhập vào một trong hai môn phái này tu luyện. Nhưng không biết là do hắn xui xẻo hay gì mà liên tiếp gặp mãnh thú tấn công, sau một phen khổ chiến hắn
cũng chật vật chiến thắng, tuy mỗi lần như vậy là lại thương tích đầy
mình nhưng Tiêu Vũ bỗng có một ý nghĩ, nếu dùng hoàn cảnh nơi này để
trui luyện cũng không tệ, tuy có nguy hiểm nhưng hắn tin rằng sau này
những kinh nghiệm mà hắn trải qua rèn luyện nơi đây sẽ có trợ giúp rất
lớn cho con đường hành tẩu của hắn, Tiêu Vũ sau khi cân nhắc một hồi rồi ra quyết định như vậy, hắn sẽ không vội vàng tìm hai môn phái kia nữa.
Chẳng qua cứ tay không đánh nhau với dã thú như vậy Tiêu Vũ cảm thấy có
chút ăn không tiêu, tuy bây giờ hắn là tu sĩ nhưng chỉ là Luyện khí kỳ
nhất tầng bé bé nhỏ nhỏ, lại nói tiếp, trong Âm Minh Quyết chẳng có ghi
một cái pháp thuật nào để hắn học tập cả, mà có học thì với tu vi thấp
kém bây giờ hắn cũng vô pháp thi triển, nhớ đến ngày bé có xem mấy vị
thúc bá trong thôn dậy lũ hài tử bắn cung, hắn cũng dựa theo đó chế lấy
một cái rồi mò mẫm học bắn.
Cứ như vậy, ban ngày thì hắn lang thang kiếm mãnh thú chém giết, cũng là để kiếm thức ăn luôn, đêm xuống thì lại tìm một nơi nào đó an toàn để
nghỉ ngơi rồi tu luyện, có đôi khi hắn còn phải ngủ trên một ngọn cây
nào đó, y phục Tiêu Vũ sớm đã không còn một mảnh nên hắn lấy những chiến lợi phẩm của mình chế thành quần áo, vả lại dù y phục còn nguyên hắn
cũng không dám mặc bởi thỉnh thoảng hắn có gặp một vài đệ tử môn phái
nào đó đi qua, trong đó có cả đệ tử Thiên Tinh Tông, bọn họ sau khi thấy bộ dạng cứ như người rừng của hắn thì cũng không muốn quan tâm, đó là
điều mà Tiêu Vũ muốn. Đến ngày hôm nay Tiêu Vũ dựa theo công pháp Âm
Minh Quyết tu luyện cũng đã đến Luyện khí kỳ lục tầng, bây giờ khí lực
cùng giác quan hắn đều đã tăng cao hơn nhiều, nhưng khi đi săn hắn vẫn
không có một chút lơ là nào cả. Cự hùng mà Tiêu Vũ vừa đánh chết lúc nãy có lẽ sẽ là đối thủ cuối cùng của hắn trong sơn mạch này. Bởi vì hai
hôm trước Tiêu Vũ có nghe được cuộc trò chuyện của ba gã thanh niên vô
tình đi qua nơi hắn trú ẩn, một gã trong đó nói chỉ cần đi thêm hơn trăm dặm về phía trước, sẽ đến địa phận của Minh Linh Cốc.
Tiêu Vũ đứng bên xác cự hùng, ngước mắt nhìn về phía mà ba gã thanh niên hôm đó đã đi. Trong miệng khẽ lẩm bẩm.
-“Ba năm, cuối cùng cũng đến nơi rồi.”