Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 67: Giao ước bảy ngày tàn nhẫn




Nếu Quyền Giản Li bác bỏ ngay tại chỗ, nói rằng những bản thiết kế đó từ tay mình ra, thì đó chính là thừa nhận trước mặt hơn một trăm công. ty và rất nhiều phương tiện thông tin đại chúng rằng cách quản lý của Quyền thị có lỗ hổng, có nội gián lọt vào.
Đương nhiên là cô biết rõ sức mạnh của dư. luận lớn thế nào.
Nói không chừng vì chuyện mà việc đấu thầu. thành phố Tuyết sẽ xảy ra biến động lớn, giá cổ phiếu của Quyền thị sẽ bị ảnh hưởng mà giảm xuống.
Nhưng nếu anh không sử dụng những bản thiết kế đó thì cũng coi như phủ nhận thành tựu. và tầm nhìn của mình, điều này sẽ làm đấy lên sự nghỉ ngờ của các giám khảo quốc tế khác.
Cho dù kết quả có ra sao thì cũng buộc Quyền Giản Li phải đưa ra quyết định.
Mọi chuyện cực kỳ khó khăn khiến anh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Cho nên anh ta mới tức giận như vậy, thậm. chí còn bất chấp tất cả để sỉ nhục, hành hạ cô đúng không?
Cô đau lòng, nở nụ cười khổ.
Tất cả những chuyện này là lỗi của cô, không đổ lên đầu người khác được.
Nhưng thủ đoạn trừng phạt của anh cũng quá thấp kém và tàn ác.
Thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của cô, Nhạc Dũng không đành lòng, thở dài nặng nề, nhắc nhở cô: “Dù sao đi nữa thì chuyện lần này cũng đã qua, nếu lúc đó cô chọn con đường khác thì mọi. chuyện sẽ không thể kết thúc để dàng như vậy được, sau này nhớ phải cẩn thận hơn trước mặt. ngài Li, tuyệt đối không được nhắc tới Tuyết... Cô Bạch...”
Cô cúi đầu xuống, trong lòng trống rỗng.
“Lần trước anh ấy gặp tai nạn xe, người phụ nữ ngồi trong xe là cô Bạch đúng không?”
Câu hỏi này khiến Nhạc Dũng im lặng.
Một lúc sau mới khẽ gật đầu, sau đó mới thở đài một tiếng.
Haha, thì ra là thế.
Người phụ nữ tên Bạch Nhược Tuyết mà cô hỏi thế nào anh cũng không hé răng...
Hóa ra, thật sự tồn tại.
Đột nhiên, cô nhớ tới ngày đó cô thấy có một sợi dây chuyền kim cương trong ngăn kéo ở văn phòng, mặt sau có khắc một chữ Tuyết tinh xảo...
Đang hoảng hốt, dường như cô nhớ lại những. gì mà Sở Tầm Phong đã nói trong quán bar ngày. hôm đó.
Mông lung, nhưng lại rất thật.
“Cậu ta có vợ, cô vẫn nên nhân lúc còn sớm. mà theo tôi...”
“Dù sao cô trong mắt cậu ta cũng chỉ là công, cụ dùng để từ chối An Giai Thiến mà thôi, cô còn coi là thật ư?”
“Cậu hai Li, loại phụ nữ thế này cậu muốn bao. nhiêu cũng được, cậu cần gì phải nghiêm túc đến vậy? Có thời gian thì chỉ bằng đi gặp Tuyết Nhi đi! Từ sau khi xảy ra tai nạn xe, cậu cũng phớt lờ cô ấy, cậu có biết cô ấy buồn thế nào hay không?”

“Rốt cuộc người phụ nữ này có gì mà cậu hứng thú đến vậy? Không thèm để ý đến cả Tuyết Nhi...”
“Có gì mà tôi không hiểu! Nhiều năm như. vậy, tất cả mọi người đều thấy chuyện của cậu và Tuyết Nhi! Người không hiểu chính là cậu! là người phụ tấm chân tình của Tuyết Nhi
“Tôi không tin cậu sẽ nhẫn tâm với Tuyết Nhi như vậy!”
cậu
Từng tiếng, như sấm vang bên tai.
Quanh quẩn không ngừng.
Cô còn tưởng rằng ngày đó mình uống say.
Nhưng không ngờ cô lại nhớ tất cả những lời này, không thiếu một chút nào!
Khó trách Sở Tầm Phong lại nói cô chỉ là công cụ sử dụng để từ chối An Giai Thiến mà thôi.
Bởi vì căn bản Quyển Giản Li không muốn để người phụ nữ tên Bạch Nhược Tuyết kia lọt vào mắt An Giai Thiến!
Bởi vì anh biết, với tính tình của An Giai Tuyế thì cô ta nhất định sẽ gây phiền phức cho Bạch Nhược Tuyết!
Cho nên, hôm đó tới bệnh viện mới dẫn cô theo?
Vậy nên cô bị lợi dụng một cách ngu ngốc mà còn không biết gì?
Ký ức lại trở về đêm hôm đó, anh thì thầm bên tai cô: “Mặc Nhi, đừng yêu tôi, đừng động lòng. với tôi.”
Bởi vì, ở trong mắt anh ta cô chỉ là một công, cụ để lợi dụng mà thôi!
Một quân cờ không có sinh mệnh Tim như bị lăng trì. Từng đao bổ xuống, thương tích đầy mình. Vỡnát. Gió thổi qua, làm cho từng tế bào, từng dây. thần kinh của cô đau nhức đến run rẩy.
Sự thật bày ra trước mắt bao giờ cũng tr.ần trụi, cũng tàn nhẫn.
Cô ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn về phía cửa sổ kia.
Nơi đó đã không còn bóng dáng cao gầy ấy nữa.
Quên đi, tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.
Là cô không biết thân biết phận cho nên vô cớ xông vào.
Vốn dĩ cũng chỉ cần cô để diễn một vở kịch mà thôi, nhưng dần đần cô lại lại tự mình đa tình, không thoát ra nổi...
Gió đêm thổi qua, tiếng máu chảy lại rõ ràng đến vậy...
“Thư ký Lâm, sắc mặt của cô không tốt lắm, có phải bị thương ở đâu không? Nếu không thì tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, dù sao cô cũng nhảy từ lầu 4...”

Cô lắc đầu, cảm thấy bất lực.
Nhạc Dũng khẽ cau mày, biểu cảm này của thư ký Lâm có vẻ hơi hụt hẳng.
“Vậy tôi đưa cô về nhà trước..."
“Không cần...”
Cô mở miệng, cắt ngang lời nói của anh ta, muốn cười nhưng không gượng cười nổi: “Cảm ơn anh, anh Nhạc.”
Dứt lời, cô quấn chặt áo khoác trên người, lảo đảo rời đi.
"Tim như bị dao cắt.
Nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của cô, suy. yếu giống như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay đi mất.
Nhạc Dũng tự lẩm bẩm: “Thư ký Lâm, cô cũng đừng trách ngài Lï quá nhẫn tâm...”
Ban đầu anh ta nghĩ cô khác biệt.
Là người phụ nữ duy nhất có thể đến gần ngài Li, để ngài Li lộ ra bản chất thật.
Nhưng không ngờ địa vị của cô lại không thể so sánh với địa vị của cô Bạch trong lòng ngài Li.
Ai, thật đáng buổn..
Hoa trong gương, trăng trong nước, công đã tràng*...
*Sự tích đã tràng xe cát biển đông: công sức coi như là bỏ đi.
Đêm, lạnh như nước.
Vương Vân ngồi ở trong phòng khách, liên tục nhìn đồng hồ trên tường, càng thêm lo lắng.
Giờ tan tầm con gái bà đã nói sẽ về ăn tối với Nguyệt Nhỉ.
Nhưng chờ đến bây giờ cũng không thấy bóng người đâu.
Gọi điện thoại cũng không nhận, làm cho lòng bà không thể nào bình tĩnh được.
Lâm Mặc Ca cũng không biết mình về nhà bằng cách nào.
Giống như một cái xác không hồn, đau lòng đến mức mất đi ý thức. Tại sao khi biết sao thế ộ người phụ nữ khác thì cô lại đau lòng đến vậy?
Hay là, cô thật sự yêu Quyển Giản Li?

Có lẽ vậy.
Cô không biết.
Vì chưa từng yêu ai nên cô cũng không hiểu được cảm giác yêu một người là thế nào.
Khi cô xuất hiện ở trong nhà, làm cho Vương, Vân sợ đến mức ngây người.
Khoác một chiếc áo khoác của đàn ông, tóc tai tán loạn trên vai, trên đùi còn có từng mảng đỏ sưng tấy, bầm tím.
Dù ai nhìn thì cũng sẽ cho là đã xảy ra chuyện khủng khiếp.
“Mặc ca, tại sao lại như vậy? Đã xảy ra chuyện gì”
Vương Vân kéo tay con gái, trong mắt đầy vẻ lo lắng và căng thẳng.
“Mẹ, con không sao? Nguyệt Nhi không sao chứ?”
Lâm Mặc Ca gượng cười, thân thể này của cô
không chết được. Nhưng cô rất lo lắng cho Nguyệt Nhi. Một đứa trẻ như con gái cô mà gặp phải chuyện đáng sợ, thì e rằng sẽ để lại ký ức tồi tệ
Thấy nữ nhi không nói, Vương Vân cũng. không hỏi, nhìn thoáng qua căn phòng: “Yên tâm đi, Nguyệt Nhi không sao cả, vẫn ngoan như mọi hôm, hôm nay con bé còn ăn thêm một bát cơm nữa. Mẹ đã đỗ con bé ngủ rồi.”
"Vậy thì tốt rồi. Mẹ, cũng đã khuya nên mẹ cũng đi ngủ đi, con đi tắm đi"
Dứt lời, cô đi về phía phòng tắm.
“Mặc Ca...”
Vương Vân chần chừ một chút, sau đó nói: * Chuyện hôm nay cũng đừng trách bố con, ông ấy thật sự không còn lựa chọn nào khác mới như vậy, con cũng biết bố con hơi nóng nảy nhưng không có gì ý xấu, nhất định ông ấy cũng không muốn làm tổn thương Nguyệt Nhi...”
“Mẹ, chuyện của người kia, từ nay con không muốn nghe thấy nữa.”
Lâm Mặc Ca cắt ngang lời Vương Vân, sau đó không nói gì đi vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng con gái, Vương Vân yên lặng. thở đài, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Dòng nước ấm áp chảy trên người, Lâm Mặc Ca dùng kỳ cọ người mình, như thể muốn rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay.
Nhìn gương mặt tái nhợt không còn sức sống. trong gương, cuối cùng nước mắt cũng trào ra.
Cô lập tức khóc không ra tiếng.
Những ấm ức phải chịu đựng bùng nổ hết vào giờ khắc này, cô khóc lớn.
Từ cú nhảy ban nãy cho tới bây giờ, cô vẫn chưa hết bàng hoàng.
Nếu không có lớp đệm bơm hơi đó thì cô sẽ chết thật nhỉ?
Sao cô lại hèn nhát như vậy chứ?
Sao lại nghe lời người đàn ông đó nhảy từ một nơi cao như vậy?

Cô không biết
Có lẽ cô sợ hãi trước một Quyền Giản Li đáng sợ như vậy hoặc là thà chết cũng không muốn bị những tên đàn ông già đó vấy bẩn, cho nên cô mới quyết đoán lựa chọn con đường này?
Khóc một lúc, cô chỉ cảm thấy bất lực.
Tại sao sống lại khó đến vậy?
Mệt đến vậy?
Sao sự sống chết của cô lại nằm trong tay người khác?
Cửa phòng tắm đóng chặt.
Tiếng vòi hoa sen vang lên xen lẫn tiếng khóc bị kìm nén, nỗi buồn rơi xuống đầy đất...
Trong phòng ngủ, trên chiếc giường mềm. mại.
Hai dáng người nhỏ bé nằm cạnh nhau.
Hai đôi mắt to đen như ngọc lấp lánh, sáng ngời.
“Bao giờ thì cậu mới vể? Cứ tiếp tục như vậy thì nhà họ Quyền sẽ phái người đi tìm, không. chừng còn làm cho dư luận xôn xao.”
Nguyệt Nhi bĩu môi mất mãn: “Quyền Vũ Hàn, người mà nhà họ Quyền muốn tìm là cậu? Sao tứ phải về chứ!”
Vũ Hàn bïu môi không hé miệng.
Dù biết người họ tìm là cậu nhưng cậu không muốn quay về.
cậu tuyệt đối sẽ không về... Cái nơi buồn tẻ không có tình cảm đó.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào làm cho giường, hơi lạnh.
Nguyệt Nhi vẫn không nhịn nổi mà tiếp tục nói. “Quyền Vũ Hàn, cậu định ăn vạ mãi ở đây không đi ư? Tớ nói cho cậu biết, tớ sẽ không.
nhường mẹ cho cậu đâu.”
Vũ Hàn không lên tiếng.
“Quyền Vũ Hàn, rốt cuộc cậu là bé trai hay bé gái vậy? Sao cậu lại thích áo ngủ hồng nhạt của tớ?
Nếu cậu định ăn vạ mãi ở nhà tớ thì mẹ sẽ để tóc đài cho cậu đấy.”
Dưới anh trng lạnh lẽo, Vũ Hàn không nhịn được mà rùng mình.
Vừa nghĩ tới những chiếc váy hoa đó thôi mà cậu đã thấy ớn.
Dù sao thì cậu cũng là bé trai đích thực, nhưng nếu về sau mẹ muốn cho cậu hóa trang. thành con gái thì đó đúng là một khảo nghiệm. lớn.
Nhưng dù vậy cậu vẫn muốn ở lại với mẹ.
Nguyệt Nhi lại càng không vui: “Cuối cùng hôm nay tớ cũng được ăn thịt kho tàu đo bà ngoại. làm nhưng tớ lại phải chia một nửa cho cậu, hu hu...Tớ thấy rất đau lòng, nếu cứ vậy thì tớ sẽ gầy vì đói mất!"
"Vậy nếu cậu về nhà họ Quyền thì sẽ có rất nhiều đổ ăn ngon, cậu muốn ăn gì cũng được, không ai đám nói gì.” Vũ hàn đột nhiên mở miệng, làm cho Nguyệt Nhỉ cạn lời, không thể phản bác nổi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.