Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ

Chương 63: “Không dám!”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giờ Tỵ (9-11h) sáng nay, Tiêu Trường Uyên vừa bước chân trước ra khỏi quán trọ Phúc Lai xông về hoàng cung.
Thì ngay đằng sau, Vân Phiên Phiên đã đeo tay nải lên bỏ trốn.
Cô mang tất cả ngân phiếu đi, chẳng để lại đồng nào cho Tiêu Trường Uyên.
Dù sao Tiêu Trường Uyên cũng sắp về cung làm vua rồi.
Chàng giữ đống ngân phiếu đấy cũng chẳng có tác dụng gì.
Trước khi đi, Vân Phiên Phiên cố ý thay quần áo của Tiêu Trường Uyên vào, cố định mái tóc đen bằng mũ ngọc, bó chặt bộ ngực đầy đặn bằng tơ lụa, bôi mặt bằng tro đen, giả vờ làm một công tử trẻ tuổi.
Cô lo rằng một cô gái trẻ trung độc thân yếu đuối như mình mà ra ngoài đơn lẻ.
Thì có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm.
Giả trai có vẻ an toàn hơn.
Vân Phiên Phiên bế Bling Bling theo.
Ngày xưa Tiêu Trường Uyên chẳng bao giờ cho cô bồng chó.
Cho nên lần này, cô muốn tận tình bế Bling Bling cho sướng đời.
Để trả thù chính sách chuyên quyền tàn bạo của Tiêu Trường Uyên.
Bling Bling ngoan ngoãn nằm trong lòng Vân Phiên Phiên.
Hạnh phúc suýt xỉu ngang.
Vòng tay chị chủ ấm áp mềm mại ghê á!

Vân Phiên Phiên đi ra khỏi quán trọ, chưa hề để bốn chân Bling Bling chạm đất, luôn ôm nó trong lòng. Chính cô cũng không phát hiện ra cô đang đối xử với Bling Bling như cách Tiêu Trường Uyên đối xử với cô, dù Bling Bling rất thích được cô bế.
Vân Phiên Phiên thuê một chiếc xe ngựa trong tiệm xe.
Cô cố ý chọn một phu xe trẻ tuổi có vẻ ôn hoà hiền hậu.
Giờ Tỵ canh Ba, thủ vệ kiểm tra xong giấy thông hành, thả cho cô đi tiếp.
Chiếc xe ngựa rèm xanh bình thường này thuận lợi lộc cộc lăn bánh ra khỏi thành.
Vân Phiên Phiên muốn đến Hành Châu. Lúc ăn bánh xốp hoa mai ở Tự Châu, cô từng nghe nói món Ngọc Lân Hương Yêu của Hành Châu cực kỳ nổi tiếng. Dạo này phải làm búp bê vải cho Tiêu Trường Uyên nên toàn thân eo chân cô đều nhức mỏi. Cô muốn đến Hành Châu ăn món Ngọc Lân Hương Yêu để bồi bổ bản thân.
(Ngọc Lân Hương Yêu là món ăn truyền thống của Hồ Nam, được gọi là “Bát tiên”, là món ăn đầu tiên trên yến tiệc. Đây là sự kết hợp nhiều hương vị địa phương như chả cá, chả Hoàng Tước, chả nướng trong cùng một món ăn. Sau khi hoàn thành, tầng tầng lớp lớp, như là một bảo tháp lung linh, pha trộn nhiều mùi vị khác nhau.)

Tiện thể uống thử loại rượu nổi tiếng ở mấy nơi, và cả trà Vân Vụ nữa.
(Trà xanh Vân Vụ ở núi Lư là 1 trong 10 loại trà nổi tiếng ở Trung Quốc.)

Nghĩ đến việc thời xưa có bao nhiêu là món ngon, Vân Phiên Phiên cảm thấy cuộc sống sau này của mình sẽ vui vẻ lắm đây.
Rốt cuộc cô cũng có được tự do mà mình khao khát.
Vân Phiên Phiên nâng rèm xe lên, nhìn cổng thành nguy nga xa dần ở đằng sau.
Lòng cô dần thẫn thờ.
Bây giờ, chắc hẳn Tiêu Trường Uyên đã tắm máu hoàng cung xong rồi…
Trong nguyên tác, sau khi Tiêu Trường Uyên nhớ lại tất cả, chàng đã giết chóc điên cuồng trong hoàng cung, tự giành lại ngôi vua bằng sức của chính mình. Trong cung, máu chảy thành sông, xác người đầy đất, không một Cấm Vệ Quân nào có thể ngăn nổi chàng. Tiêu Trường Uyên bây giờ còn lần lượt bái hai người trong Tứ đại cao thủ là Vạn Sơn Khách và Giản Để Nguyệt làm thầy, võ công tiến bộ hơn hẳn. Đám Cấm Vệ Quân kia càng không phải là đối thủ của chàng.
Lần này chắc hẳn chàng sẽ thuận lợi lắm đây…
Không rõ sau khi phát hiện ra cô bỏ trốn rồi, anh bạo quân có nổi giận đùng đùng không?
Liệu chàng có thấy hối hận vì những hành động mà chàng đã làm với cô trong khoảng thời gian này không?
Liệu chàng sẽ hối tiếc muộn màng, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm chăng?
Nhưng tất cả những chuyện này đều không liên quan gì tới cô nữa.
Cô muốn đi tới nơi xa hơn, rộng lớn hơn, nhấm nháp món ngon khắp thiên hạ, hưởng thụ sự tự do mà cô phải chật vật giành giật này.

Tiêu Trường Uyên ngồi trong quán trọ, khuôn mặt tuấn tú xanh mét, quai hàm căng chặt, lòng cuồn cuộn lửa giận, nghe lính gác bẩm báo tin tức.
Khi phát hiện Vân Phiên Phiên bỏ trốn, đầu tiên chàng ra lệnh phong tỏa toàn thành, lệnh cho ti Ngũ Thành Binh Mã sai người điều tra tung tích của Vân Phiên Phiên khắp nơi. Bling Bling là một manh mối rất tốt, con chó trắng này rất dễ gây chú ý. Chỉ huy sứ nhanh chóng tìm được gác cổng thành Nam. Gác cổng ở thành Nam từng kiểm tra giấy thông hành của Vân Phiên Phiên, được chỉ huy sứ đưa về quán trọ Phúc Lai bẩm báo tin tức.
“Bẩm báo bệ hạ, Hoàng Hậu đã đi xe ngựa rời thành vào giờ Tỵ canh Ba sáng nay…”
Lính gác thành Nam quỳ trên mặt đất, toàn thân run bần bật, đầu cúi gằm, không dám ngẩng lên nhìn biểu cảm của Tiêu Trường Uyên.
Buổi trưa hôm nay, quan binh của ti Ngũ Thành Binh Mã đột nhiên ra quân toàn bộ, tìm người khắp nơi. Mãi tới lúc chỉ huy sứ hỏi đến thành Nam, anh ta mới biết hôm nay xảy ra chuyện tày đình gì. Hoàng đế mà họ đã hạ táng từ lâu chẳng những không chết, mà còn tắm máu hoàng cung, giành lại ngôi vua. Ngài tính đưa vị Hoàng Hậu thương mến của mình về cung, nhưng Hoàng Hậu lại bỏ chạy đúng lúc này. Hiện giờ toàn bộ người dân trong hoàng thành đều lo lắng bất an, sợ liên lụy vì chuyện này.
Lính gác thành Nam ngừng thở, chẳng dám động cựa gì.
Mãi về sau, anh ta mới nghe thấy giọng nói lạnh lẽo u ám đang đè nén lửa giận của bạo quân.
“Lúc đi, nàng ấy có bế chó không?”
Tuy rằng anh lính thành Nam chẳng rõ tại sao bệ hạ lại hỏi thế, nhưng anh ta vẫn cảm thấy sợ hãi trong vô thức, run rẩy trả lời: “Hoàng Hậu luôn ôm chú cún trong xe ngựa ạ…”
Anh ta vừa dứt lời, một tiếng động chát chúa bỗng vang lên.
Tiêu Trường Uyên đập nát tan cái bàn gỗ, hai mắt đỏ quạch như ứa máu.
Bàn gỗ tan tành, những mảnh vụn rải rác dưới chân chàng.
Mặt đám quần thần quỳ trong quán trọ đều trắng bệch như tờ giấy, họ chúi đầu xuống đất, chỉ sợ sẽ chọc giận Tiêu Trường Uyên.
Họ lo kết cục của cái bàn gỗ kia cũng sẽ là kết cục của mình.
Giọng nói lạnh băng âm trầm nén giận của Tiêu Trường Uyên tựa như ác quỷ Tu La bò ra lấy mạng từ luyện ngục, mang theo sát ý khát máu.
“Triệu tập tất cả binh mã trong kinh, ra ngoài thành tìm hết cho trẫm.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Mọi người tuân lệnh rồi lũ lượt rời khỏi quán trọ.
Tiêu Trường Uyên lạnh mặt đi, đôi mắt hung ác nham hiểm lóe lên ánh đỏ như máu.
Chàng từng nói không cho nàng ôm Bling, nàng còn dám bằng mặt không bằng lòng lén ôm Bling sau lưng chàng. Nàng đã ra khỏi cổng thành từ giờ Tỵ canh Ba, điều ấy chính tỏ chàng vừa đi là nàng bỏ trốn ngay. Đây không phải bồng bột nhất thời, mà là kế hoạch nàng đã ấp ủ từ lâu.
Nghĩ đến đây, cơn giận của Tiêu Trường Uyên không thể át xuống nổi.
Chàng chưa bao giờ nghĩ rằng Vân Phiên Phiên sẽ chạy trốn.
Phiên Phiên của chàng, lá gan còn nhỏ hơn con thỏ, tính tình còn ngoan hơn con mèo. Dù chàng có hung dữ với nàng thế nào, nàng vẫn sẽ nũng nịu rúc vào lòng chàng như một cô mèo nhỏ. Lúc ngủ, nàng còn cọ mặt vào ngực chàng, vô thức rúc vào lòng chàng.
Rõ ràng nàng dựa dẫm vào chàng như thế.
Thể hiện như mình là đồ vật thuộc về chàng.
Chàng những tưởng mình có thể khống chế nàng như vậy cả đời.
Chàng cho rằng mình đã hoàn toàn chiếm được nàng làm của riêng.
Không ngờ, nàng lại lặng lẽ bỏ đi không một tiếng động, không nể tình chàng.
Đứa con gái dối trá này.
Đồ lừa đảo ỡm ờ trí trá.
Nàng từng nói sẽ chuộc tội với chàng mãi mãi.
Vĩnh viễn ở bên chàng.
Nhưng sau khi lừa chàng một lần…
Nàng còn có can đảm lừa chàng lần thứ hai.
Thật là…
Không thể thứ tội được!!!
Đám quan binh của ti Ngũ Thành Binh Mã ra quân toàn bộ, ngay cả Kiêu Kỵ Doanh, Thần Cơ Doanh, Bộ Binh Doanh canh giữ ngoài thành cũng bị phái đi hết. Dân chúng trong kinh thành hoảng sợ, dân chúng thấy ngoài đường có nhiều quan binh lưng đeo đại đao như thế thì tưởng là nước Mặc lại sắp đánh nhau, sợ tới mức hồn phi phách tán hồn vía lên mây. Ai dè hỏi han khắp nơi, họ lại hay tin, hóa ra Hoàng hậu của bệ hạ mất tích rồi.
(Kiêu Kỵ Doanh, Thần Cơ Doanh, Bộ Binh Doanh, các binh chủng thuộc “Cấm lữ Bát kỳ”, cái này của thời nhà Thanh, chắc nguyên tác chém gió triều đại nên mix các triều với nhau. Link.)
Ủa bình tĩnh đã, nước Mặc của họ có Hoàng Hậu từ bao giờ?
Chờ chút, không phải bệ hạ nước họ băng hà hai chục hôm trước rồi à?
Đám dân chúng lạc hậu tin tức cùng thở hắt ra, bắt đầu lén lút bàn tán chuyện bên lề của bệ hạ.
Họ không ngờ, vị bạo quân tính tình thô bạo sáng nắng chiều mưa kia, lại yêu một cô gái…
Hơn nữa còn yêu như điên như dại như thế.
Điều khiến người ta hưng phấn nhất chính là, cô gái nọ còn vứt bỏ tên kia.
Chuyện này quả thực còn hoang đường ly kỳ hơn cả truyện giả tưởng!
Cực kỳ đáng để chúng dân trốn trong chỗ kín liều chết bàn tán ba ngày.
Tiêu Trường Uyên ngày xưa sống trong lòng dân như một cơn ác mộng.
Trên người chàng chẳng có chút hơi thở phàm trần nào.
Bá tánh cho rằng Tiêu Trường Uyên sinh ra là để làm binh khí của nhân gian, là một con quái vật giết người không chớp mắt, là Tu La bò ra từ luyện ngục.
Nhưng vì chuyện Hoàng Hậu bỏ trốn, mọi người bỗng tìm ra chút nhân tính nơi chàng.
Kết quả là, đánh giá của dân chúng về bạo quân Tiêu Trường Uyên, dần dần chuyển từ “Bạo quân hung hãn tàn nhẫn vô tình” thành “Bạo quân đáng thương tuy rằng hung hãn tàn nhẫn vô tình nhưng lại rất yêu Hoàng Hậu hơn nữa còn bị Hoàng Hậu vứt bỏ”.
Vua của một nước, chủ của thiên hạ, binh khí nhân gian trăm trận trăm thắng.
Mà lại bị một cô gái vứt bỏ.
Thật tình đáng thương ghê vậy đó.

Chiếc xe ngựa rèm xanh chạy một ngày 500 dặm đường.
Xe ngựa của Vân Phiên Phiên xuất phát ở kinh thành từ giờ Tỵ canh Ba, tới khi xuống núi, xe mới đi được hơn 300 dặm đường.
Trời tối dần, phu xe dừng xe ngựa lại ven đường núi.
Xung quanh đây không có làng mạc cửa tiệm, không có quán trọ nghỉ chân, hai người chỉ có thể qua đêm giữa rừng núi hoang vắng.
Phu xe đốt lửa trên khoảng đất trống, Vân Phiên Phiên ngồi ở một chỗ cách phu xe hơi xa. Cô ngước mắt quan sát xung quanh. Nhìn vùng sơn dã khuya khoắt lặng yên không tiếng động này, cô bỗng thấy lo lắng bất an.
Cô ôm chặt Bling Bling trong lòng mình.
Vân Phiên Phiên tựa vào thân cây để chợp mắt, nhưng cô lại không dám ngủ thật.
Bởi vì cô là con gái, nên cô cảnh giác với thế giới xa lạ này từ trong bản năng.
Đống lửa cháy hừng hực, tiếng bước chân rất nhỏ bỗng vọng tới tai cô.
Vân Phiên Phiên chợt mở mắt ra.
Cô thấy phu xe đi về phía mình.
Vân Phiên Phiên cảnh giác ra mặt, sẵng giọng hỏi: “Anh định làm gì?”
Cô luôn giả vờ mình là đàn ông, lúc lên tiếng cũng chẳng dám để lộ sơ hở, luôn dùng giọng trầm hơn.
Phu xe tới gần Vân Phiên Phiên, lấy một con dao găm ra từ đằng sau, lưỡi dao phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.
“Đưa tay nải ngươi đang cầm cho ta, bằng không ta sẽ giết ngươi.”
Tim Vân Phiên Phiên lập tức chùng xuống.
Bởi vì lo sẽ xảy ra chuyện, nên cô đã cố tình giả làm đàn ông, cố ý tìm một phu xe có vẻ ôn hoà hiền hậu thành thật.
Không ngờ, cô vẫn gặp nguy hiểm.
Thế giới này còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Tất nhiên là Vân Phiên Phiên không chịu đưa tay nải cho hắn ta rồi.
Cô biết, nếu bây giờ cô đưa ngân phiếu cho hắn, có lẽ cô cũng chẳng sống nổi.
Phu xe đang cầm dao găm, tư thế và vẻ mặt đều rất lọc lõi, chắc hẳn hắn ta thường xuyên cướp giật khách đi đường thế này. Đến giờ phu xe vẫn làm trong cửa hàng ngựa xe, điều ấy chứng tỏ những người khách trước đó đều chưa từng khiếu nại về hắn. Chỉ có người chết mới không biết nói năng.
Chắc hẳn những người khách đó đã chết dưới lưỡi dao của hắn rồi.
Trong tình thế này, chỉ có chạy là thượng sách.
Vân Phiên Phiên bình tĩnh cất lời: “Được, tôi sẽ cho anh cái tay nải này.”
Phu xe nghe cô nói thế, dần thả lỏng cảnh giác. Chỉ mới liếc cậu công tử này một cái, hắn đã biết ngay cậu ta là một con dê béo. Cậu này người bé ti ti, tay trói gà không chặt, chắc chắn là thứ ăn chơi trác táng cãi cọ với gia đình nên mới trốn nhà đi chơi.
Phu xe thường xuyên lợi dụng thân phận của mình để cướp từ những con dê béo này. Đám dê béo chưa rành đời, tính tình nhút nhát, lần nào chúng cũng ngoan ngoãn nộp ngân phiếu, chẳng hề phản kháng tẹo nào. Sau đấy hắn sẽ giết chúng, vứt xác chúng ra ngoài hoang.
Bao nhiêu năm ròng, hắn chưa từng gặp sự cố nào.
Phu xe tưởng rằng lần này cũng thế.
Nhân lúc hắn nơi lỏng cảnh giác, Vân Phiên Phiên đột nhiên cầm một hòn đá trên mặt cỏ, ném nó vào mặt phu xe cùng bụi đất. Đá đập vào mắt phu xe, mắt hắn hoa lên. Vân Phiên Phiên đeo tay nải nhấc chân chạy thẳng. Nào ngờ cô chưa chạy được mấy bước, phu xe đã đuổi kịp rồi. Hắn vươn tay, đang định túm quần áo của Vân Phiên Phiên. Bling Bling đột nhiên nhảy ra khỏi lòng Vân Phiên Phiên, giơ vuốt sắc cào nát mặt phu xe. Con dao găm trong tay hắn rơi xuống đất, hắn ôm mặt kêu rên đau đớn.
Vân Phiên Phiên bế Bling Bling lên, cất bước chạy về phía khu rừng đen kịt.
Cô thở hồng hộc, nhưng lại không dám dừng chân, bởi vì cô lo phu xe có thể đuổi kịp bất cứ lúc nào. Cô cố ý ngoặt sang bên trái, tránh chạy quá thẳng. Ánh lửa cách cô càng lúc càng xa, tầm nhìn dần trở nên tăm tối hơn.
Mãi đến khi khắp nơi đen kịt, Vân Phiên Phiên mới dám dừng bước.
Cô trèo lên một thân cây, người run bần bật, máu toàn thân lạnh toát vì sợ.
Nỗi vui sướng vì lại được tự do trong lòng cô.
Dần bị cảm giác sợ hãi mà cô bỏ quên đã lâu thay thế.
Suốt khoảng thời gian này, cô luôn ở bên Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên võ công cao cường.
Ở cạnh chàng, Vân Phiên Phiên cảm thấy rất an toàn.
Nhưng bây giờ cô đã rời xa Tiêu Trường Uyên, đồng nghĩa với việc mất đi bộ giáp bảo vệ mình.
Cô phải đối đầu trực diện với thế giới này, tay không tấc sắt.
Thế thì đáng sợ quá.
Từ khi rời xa Tiêu Trường Uyên.
Vân Phiên Phiên cảm thấy đêm trong rừng hoang dường như trở nên đáng sợ hơn trước nhiều.
Mãi tới lúc này, Vân Phiên Phiên mới biết.
Hóa ra mặt tối của tự do là nguy hiểm.
Để có được tự do, cô phải hy sinh an toàn.
Vân Phiên Phiên hãi hùng khiếp vía trốn suốt đêm trên cây, phu xe không đuổi theo nữa.
Vùng trời rạng dần, Vân Phiên Phiên nương theo ánh sáng nhạt nhòa, bế Bling Bling băng qua núi rừng. Cô không dám đi xe ngựa một mình nữa, cũng không dám men theo đường núi tiếp. Cô muốn tới phố huyện gần nhất tìm chỗ ở tạm đã, rồi tính tiếp sau.

“Bẩm báo bệ hạ, đã phát hiện được tung tích của Hoàng hậu nương nương ở vùng hoang dã cách kinh thành hơn 300 dặm ạ.”
Tiêu Trường Uyên không chợp mắt suốt đêm, đôi mắt băng hàn độc địa phủ kín tơ máu màu đỏ. Sau khi chỉ huy sứ bẩm báo tin này cho Tiêu Trường Uyên, chàng lập tức rời quán trọ, trèo lên tuấn mã, vung roi thúc ngựa ra khỏi thành.
Ở vùng hoang dã cách kinh thành hơn 300 dặm, Tiêu Trường Uyên thấy một phu xe bị cào mù mắt.
Phu xe mình đầy thương tích, chắc hẳn đã bị các tướng sĩ tra tấn.
Tiêu Trường Uyên trầm giọng hỏi: “Hoàng Hậu đâu?”
Tướng sĩ đã tra hỏi phu xe báo lại tỉ mỉ: “Đêm qua gã phu xe này tính cướp tay nải của Hoàng Hậu, bị chó của Hoàng Hậu cào mù mắt. Nhân lúc ấy Hoàng Hậu đã chạy trốn, không biết tung tích. Ti chức đã phái người tìm kiếm tung tích của Hoàng Hậu ở quanh đây rồi ạ.”
Tiêu Trường Uyên nghe thấy phu xe định cướp của Vân Phiên Phiên thì lửa giận phun trào trong lòng. Chàng rút thanh đao đeo bên hông tướng sĩ, chém mạnh về phía phu xe. Phu xe bị thanh đao của chàng chém ngay thành hai nửa, phơi thây trên mặt đất. Tiếng máu tung tóe vang lên, ai nấy đều sợ tái mặt.
Tiêu Trường Uyên giận sôi gan, chỉ muốn chém gã phu xe thành vạn mảnh.
Nhưng hiện giờ chàng có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Phố huyện gần đây nhất là chỗ nào?”
Phiên Phiên của chàng còn nhát hơn cả thỏ.
Bây giờ nàng vừa gặp cú sốc lớn, chắc hẳn không dám tiếp tục lên đường nữa.
Tướng sĩ trả lời: “Là huyện Tư Sơn ạ.”
Tiêu Trường Uyên xoay người lên ngựa, nói với các tướng sĩ: “Để lại một người ở đây để điều tra tiếp, những người còn lại theo trẫm đến huyện Tư Sơn.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”

Vân Phiên Phiên vừa vào đến huyện Tư Sơn thì đã bị Vương Sách theo dõi.
Vương Sách từng phải lòng Vân Phiên Phiên từ cái nhìn đầu tiên khi gã thấy cô ở thác Vân Hải dưới chân núi Linh Hư. Về sau gã bị Tiêu Trường Uyên đánh bại, gã vốn tưởng cả đời này mình sẽ không còn duyên gặp lại cô gái xinh đẹp ấy nữa. Nào ngờ hôm nay gã lại thấy Vân Phiên Phiên ở huyện Tư Sơn. Tuy rằng bây giờ Vân Phiên Phiên đang hóa trang thành một công tử trẻ tuổi, nhưng chỉ cần liếc một cái là Vương Sách đã nhận ra cô ngay. Gã kéo theo đám người hầu chắn đường cô.
“Cô nương còn nhớ tại hạ không?”
Vân Phiên Phiên đang định đi mua hai cái bánh bao ăn cho đỡ đói thì lại bị Vương Sách cản đường. Cô ngẫm ngợi một lúc mới nhớ ra mình từng gặp người này ở núi Linh Hư. Cô lập tức thấy sợ, nói bằng giọng run rẩy: “Chồng tôi ở ngay đằng sau, chàng ấy sẽ tới đây liền.”
Vân Phiên Phiên muốn kìm kẹp Vương Sách bằng Tiêu Trường Uyên.
Nhưng Vương Sách không biết được thân phận của Tiêu Trường Uyên.
Gã ỷ cha mình là tri châu, nên đã quen thói kiêu ngạo ương ngạnh, không hề biết chữ chết viết như thế nào.
Vương Sách cười nói: “Thế thì không thể tốt hơn được nữa, chồng nàng tới đây cũng tiện để tại hạ dạy hắn ta một bài.”
Dứt lời, Vương Sách duỗi tay ra sờ lên mặt Vân Phiên Phiên. Vân Phiên Phiên sợ quá, vội rụt về đằng sau. Bling Bling nhảy ra khỏi lòng cô, giương vuốt cào vào mặt Vương Sách. Đám người hầu che chở cho Vương Sách ở đằng sau. Trong bọn hầu có mấy kẻ là dân giang hồ, Bling Bling di chuyển linh hoạt, tuy không bị chúng tóm được, nhưng một con chó nhỏ như nó cũng không thể đối phó với nhiều người như thế.
Vân Phiên Phiên nhân cơ hội chạy thoát thân, nhưng lại vô tình chạy phải ngõ cụt, có trốn đằng trời.
Vương Sách đuổi theo, thấy chỗ này là đường cụt thì nở nụ cười khẩy.
“Đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đã thế thì đừng trách ta vô tình.”
Vân Phiên Phiên hoảng loạn nói: “Anh đừng đến đây.”
Vương Sách cười dữ tợn, hỏi: “Ta cứ đến đấy, nàng làm gì được ta?”
“Chồng tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Vậy thì ta cứ đè nàng ra trước, người ta thường nói, chết vì gái là cái chết thoải mái…”
Vương Sách hưng phấn tóm được Vân Phiên Phiên, định xé rách áo quần của cô, làm thịt cô tại trận.
Nhưng đầu gã bỗng dưng chia lìa với thân thể.
Máu tươi phun trào.
Cái đầu chết không nhắm mắt của gã lăn lông lốc trên mặt đất.
Dòng máu ấm áp bắn lên mặt Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên sợ quá, toàn thân giật bắn.
Mặt cô trắng bệch.
Người cô lả đi, xụi lơ trên mặt đất vì sợ.
Cô thấy chiếc long bào màu đen thêu hoa văn rồng vàng đẹp đẽ quý giá tượng trưng cho thân phận đế vương kia.
Và một thanh đao lạnh đang nhỏ máu.
Vân Phiên Phiên ngây dại ngẩng đầu lên.
Tiêu Trường Uyên mang khuôn mặt tuấn tú giá băng, lạnh lùng nhìn cô.
Cặp mắt đen độc địa âm u phủ đầy tơ máu.
Giọng chàng giá buốt như đóng thành băng.
“Còn dám chạy trốn nữa không?”
Hàng mi của Vân Phiên Phiên run lên.
Giọt lệ trong suốt nóng hổi tràn ra từ khóe mi cô.
Cô lập tức đứng dậy bổ nhào vào lòng Tiêu Trường Uyên.
Đôi mắt cô đỏ hoe, cô run giọng bật khóc.
“Không dám!”
Cô thà làm búp bê vải của Tiêu Trường Uyên cả đời.
Còn hơn chết trong tay đám cặn bã này.
[HẾT CHƯƠNG 63]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.